Chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Eunchan chạy tới bên ngoài phòng khách sạn thì thấy cửa phòng đã mở phân nửa, mà một chút âm thanh bên trong cũng không có.

Anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, mới đi vào liền nhìn thấy mình Hanbin ngồi thẫn thờ dưới đất, gương mặt u sầu cùng đau buồn, dường như còn có tức giận, là tức giận sao? Bên người cậu có mấy tờ giấy nằm tán loạn trên đất.

"Hanbinie........."

Eunchan nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cậu, anh gọi, cậu giống như không nghe thấy. Cuối cùng cậu ấy sao thế? Anh hai lại đi đâu rồi?

"Hanbinie, đã xảy ra chuyện gì?"

Eunchan ngồi chồm hổm xuống bên cạnh cậu, liếc mắt nhìn văn kiện rơi rải rác trên đất kia, anh dám cam đoan mình chỉ nhìn thoáng qua, mấy chữ đầu đề in rất to "Đơn Ly Hôn" đã tiến vào sâu trong mắt anh.

Chuyện xảy ra được quá đột ngột, ngày hôm qua anh muốn nói với anh hai chuyện này, nhưng chưa kịp làm gì cả, nhưng bây giờ, một phần hiệp nghị hoàn chỉnh đã xuất hiện trước mắt anh.

Anh nên cảm thấy vui vẻ, không phải sao? Nhưng khi nhìn vẻ mặt cậu lúc này, thế nhưng anh lại đau lòng không nói ra lời.

"Hanbinie........."

Eunchan đưa tay nâng mặt cậu lên.

"Eunchan, là anh, nhất định là anh đã nói gì với anh ấy phải không? Phải không?"

Hanbin không dám tin, nhìn người đàn ông gần ngay trước mắt đó. Nếu như không phải là Eunchan nói với anh cái gì, tại sao anh đột nhiên muốn ly hôn? Không thể nào. Không phải là anh ấy quan tâm cậu sao? Sao có thể nói không cần là không cần chứ?

Sau khi Koo Bonhyuk đi, cậu suy nghĩ mãi cũng không ra tại sao mọi chuyện lại thay đổi như vậy, điều duy nhất cậu có thể nghĩ tới chính là nhất định Eunchan đã nói gì với anh. Nếu không tại sao anh lại bất ngờ muốn ly hôn với cậu?

Lòng dạ rối bời khiến cậu chỉ muốn nhanh tìm Eunchan, ba mặt một lời hỏi rõ mọi chuyện, anh muốn ly hôn, anh muốn để cậu tự do, nhưng tại sao chuyện gì anh đều tự mình quyết định thế? Anh có biết tự do cậu ở đâu không?

Cũng may trong thời gian này cậu thường xuyên gặp mặt Eunchan nên giữ lại số điện thoại anh, bằng không thời điểm này thật đúng là không biết làm sao để tìm anh.

Khi anh mới vừa nghe máy, trong nháy mắt cậu thật sự cảm thấy vô cùng uất ức, giọng nói cũng nghẹn ngào. Nhưng điều duy nhất cậu có thể làm là phải đợi anh, ngây ngốc ngồi dưới đất chờ anh. Cậu nhất định phải hỏi rõ.

"Hanbinie, em bình tĩnh một chút được không? Anh hai đâu? Từ hôm qua tới giờ, anh chưa gặp anh ấy."

Hai tay Eunchan giữ vai Hanbin, cố gắng không để cậu kích động. Anh phải nói cái gì, nhưng mà cái gì cũng không kịp nói không phải sao? Hanbinie cho là anh nói gì với anh hai sao?

Eunchan nói gì? Anh ấy nói không có gặp Bonhyuk? Thế thì thực ra anh ta đã sớm muốn ly hôn cậu, chẳng qua là không tìm ra cớ mà thôi? Ngày hôm qua cậu cùng Eunchan tới đây, vậy mà anh ta thừa cơ hội này làm rõ sao? Tên Koo Bonhyuk khốn kiếp này.

"Anh ấy đi rồi, đi rồi. Eunchan, anh ấy đi rồi, ném cái này cho em rồi đi. Anh ấy nói muốn trả lại em tự do, nhưng anh ta biết tự do thực sự của em là cái gì không?"

Nước mắt nhịn lâu như vậy, từng giọt từng giọt, giống như trân châu nhanh chóng rớt xuống.

"Hanbinie, đừng khóc. Còn có anh không phải sao? Em nên cảm thấy vui mới phải, cuối cùng chúng ta có thể bắt đầu lần nữa rồi. Chúng ta cũng không cần xa nhau nữa, có được hay không?"

Eunchan đau lòng ôm cậu vào ngực.

Đối với trái tim Hanbinie, lòng anh vẫn luôn không đổi, vạch kế hoạch lâu như vậy, bỏ ra nhiều công sức như vậy, chính là vì ngày như hôm nay, có thể một lần nữa nắm tay cậu,một lần nữa ôm cậu vào lòng. Lúc này, thỏa mãn trong lòng anh không chứa nổi người khác nữa. Vào lúc này việc anh phong hoa tuyết nguyệt thâu đêm với HyunKi đã biến mất khỏi đầu anh. Anh chỉ muốn chàng trai trước mắt - người anh yêu nhiều năm như vậy mà thôi, chỉ muốn cứ như vậy nắm tay của cậu cả đời không buông. Anh hai, cuối cùng anh đã tác thành cho em sao? Ông Trời ơi, rốt cuộc ông đã thấy được dụng tâm của con rồi sao?

"Eunchan, không phải, không phải vậy. Anh ấy không quan tâm em nữa, anh ấy hoàn toàn không cần em rồi. Em nên làm cái gì bây giờ? Anh ấy không quan tâm em nữa rồi......"

Cậu ở trong lòng anh khóc ròng nói Koo Bonhyuk không cần cậu, đau lòng như vậy, tuyệt vọng như vậy. Anh không ngu, sẽ không ngây thơ cho là Hanbinie vì vui mà khóc, nước mắt đó rõ ràng là nước mắt đau thương tuyệt vọng.

Còn phải nói gì nữa? Từ khi anh bắt đầu đi vào, lời Hanbinie nói, câu Hanbinie hỏi, tất cả đều về anh hai, xem ra sự thật đã bày ra trước mắt rồi. Dù sự thật này làm người ta tan nát cõi lòng.....

"Em yêu anh hai phải không?"

Không dám cũng không chịu tin tưởng, ban đầu Hanbinie đôi mắt như nước, chỉ nhìn một mình anh, chàng trai cười ngọt ngào với anh đã không có ở đây. Bây giờ ở trước mặt anh là Hanbinie yêu thương người đàn ông khác, là Hanbinie vì đàn ông khác mà đau lòng khóc. Mà Hanbinie của anh lại chưa bao giờ luống cuống như vậy. Hanbinie đã không thấy, đau lòng, uể oải đánh thẳng vào anh, sự đau đớn như muốn cắt đứt sinh mệnh lại tới. Lần này không phải nên anh từ bỏ hi vọng đi sao? Nhưng anh hai sao có thể mặc kệ Hanbinie như vậy chứ?

"Yêu?"

Cậu yêu anh sao? Loại cảm giác đau khổ muốn chết này chính là yêu sao? Tại sao? Tại sao ban đầu bị anh chiếm đoạt, cậu lại không có cảm giác đau đớn đến thế này, nhưng vào giờ phút này, cậu lại thà rằng mình vì vậy chết đi, cũng không muốn chịu đựng khổ sở khoan tim đau thấu xương này, mà tất cả đều là tên đàn ông tự cho mình là đúng kia mang lại cho cậu.

Anh ta thật sự rất quá đáng. Đợi đến khi cậu yêu anh, thế nhưng anh lại để lại đơn ly hôn nói để cậu tự do? Còn nói cái gì vì không ảnh hưởng cậu bắt đầu lần nữa, con trai cũng muốn mang đi.

Đúng rồi, con trai, bảo bối của cậu. Anh ta đừng mơ mang con cậu đi.

"Eunchan, em muốn về nhà. Em muốn về nhà."

Vừa nghĩ đến con trai có thể bị anh mang đi, Hanbin chợt hoảng hốt đứng lên, không để ý thân thể mình đau nhức, đỡ mép bàn lập tức đứng lên, đôi tay dùng sức chùi hết nước mắt trên mặt.

Koo Bonhyuk, anh có thể không quan tâm tôi, nhưng mà bảo bối của tôi anh cũng đừng nghĩ đến chuyện mang đi. Vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới.

"Hanbinie?"

Eunchan không thể phản ứng kịp, mới vừa rồi không phải còn khóc như trời sắp sập xuống sao, sao đột nhiên tỉnh táo lại vậy?

"Eunchan, nhanh lên một chút. Đưa em về."

Hanbin đi tới cửa thấy Eunchan còn đứng bất động nơi đó. Thân thể cậu đau đến sắp rớt ra mà anh lại còn ngẩn người à? Anh không đi thì cậu có thể thuê xe trở về, chỉ sợ xe taxi không đủ nhanh mà thôi. Cậu không thể để cho Koo Bonhyuk dẫn con trai theo.

"Hanbinie, chậm một chút."

Eunchan chạy theo, tư thế đi bộ quái dị của cậu khiến lòng anh chìm đến đáy. Ngày hôm qua bị anh hai "chỉnh" rất thảm sao? Nhưng ngay cả câu oán trách cậu cũng không có.

Đó đã từng là Chàng trai xinh đẹp như mùa xuân dưới nhánh hoa anh đào nở nụ cười ngọt ngào dưới ánh trăng nói với anh, Eunchan, chúng ta phải cùng nhau cố gắng thi đậu cùng trường Đại Học, chúng ta phải cố gắng vì tương lai chung của chúng ta mà cùng nhau nỗ lực. Tương lai tốt đẹp đang nằm trong tay của chúng ta. Oh Hanbin, người con trai ngây thơ, tinh khiết trong mắt trong lòng chỉ có mình anh một người, đã theo xuân đi hạ đến, như cánh hoa bồng bềnh bay xa, cũng không về nữa rồi.

Bây giờ Oh Hanbin không hề thuộc về anh nữa, bất kể cậu và anh hai có phải muốn ly hôn hay không, cậu không thể nào thuộc về anh lần nữa. Hoặc là nên nói thế này, trời cao đã sớm định đoạt, cho tới bây giờ cậu chưa từng thuộc về anh, nếu không cũng sẽ không an bài anh hai xuất hiện trong sinh mệnh cậu

Trong lòng vẫn rất đau khổ, nhưng trên mặt anh lại mang theo nét cười, đi theo bước chân của cậu rời nơi anh hoàn toàn chết tâm. Anh, thật sự nên học cách từ bỏ....

Trên đường đối diện khách sạn, Koo Bonhyuk ngồi trong xe, nhìn không ra vẻ mặt là gì trên mặt, nhưng tay đặt trên tay lái siết chặt đến gân xanh nổi lên cho thấy lúc này anh tức giận cỡ nào.

Vừa rời khỏi ngực anh không tới nửa ngày đã không kịp chờ đợi cùng tình nhân cũ bên nhau sao?

Anh rời khỏi phòng, ngồi lên xe nhưng không hạ được quyết tâm lái đi được. Đúng vậy, anh thừa nhận anh vẫn không yên tâm để mình cậu trong phòng. Nhưng lý trí không cho phép anh lên nhìn cậu.

Cho nên anh khờ dại ngồi trong xe, chỉ muốn xác định cậu về nhà an toàn. Anh vẫn nhìn chằm chằm vào cửa chính, đợi được không phải là bóng dáng mảnh khảnh anh quen thuộc mà là bóng lưng Eunchan vội vã đi lên.

Gấp gáp vậy sao? Mới vừa ký tên ly hôn đã lập tức gọi tình nhân cũ tới? Bọn họ còn chưa làm thủ tục mà cậu đã muốn nhào vào ngực thằng đàn ông khác sao?

Koo Bonhyuk cảm giác mình rất ngu. Cậu đã ở bên người yêu cũ, anh còn nhìn chằm chằm cửa khách sạn như gã chờ bắt được vợ ngoại tình.

Lúc chiếc xe rời đi, cuối cùng anh đã thấy được thân hình kia xuất hiện, nhưng gã đàn ông theo sau cậu là Eunchan. Anh lại làm kẻ ngốc lần nữa, nhìn bọn họ cùng nhau ngồi lên xe lái đi.

Như đã quyết định buông tay, vậy thì cũng không cần quay đầu lại. Lần này, xe không chút do dự lái vào đường đi, đảo mắt đã không biết ở nơi nào.

"Hanbinie, có muốn anh đưa em lên không?"

Sau khi xe Eunchan dừng trước nhà, vốn là nửa tiếng, nhưng vẫn luôn bị cậu thúc giục nên không tới một nửa thời gian đã về, anh không biết Hanbinie luôn luôn điềm đạm, nho nhã lại thích đua xe nhanh đến thế, cậu không say xe sao? Mà chàng trai đó bây giờ đang tháo dây an toàn, động tác khá nôn nóng. Cậu thật sự đã không còn là chàng trai nhỏ ở trong lòng anh cần anh chăm sóc rồi. Chàng trai nhỏ đã trưởng thành, là người khác rồi.

"Eunchan, cám ơn anh. Em đi lên trước, hôm nào rảnh rỗi thì liên lạc."

Trước khi xuống xe, Hanbin vội vã bỏ lại những lời này rồi chạy vào thang máy. Cậu phải nhanh về nhà, cậu muốn xác định con còn ở nhà. Cậu không thể để cho Koo Bonhyuk mang bảo bối của cậu đi.

"Bảo bối, con đang ở đâu? Bảo bối........"

Vừa vào cửa, ngay cả giầy cũng không cởi ra, Hanbin bắt đầu quát to lên. Giọng của cậu khiến thím Choi đang dọn dẹp phòng sách vội chạy đến:

"Thiếu phu nhân, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Tiểu thiếu gia không phải ở trên lầu chơi một mình sao? Nó luôn không thích có người ồn ào. Tối hôm qua thiếu gia và thiếu phu nhân đều không trở về, buổi tối 8 giờ thiếu gia gọi điện thoại về bảo tiểu thiếu gia tự ngủ một mình, nó còn vẫn không vui. Buổi sáng tỉnh dậy khuôn mặt nhỏ vẫn còn khá tức giận.

"Thím Choi, Koo BonSeok đâu? Nó đang ở đâu?"

Thấy thím Choi đi ra ngoài, Hanbin nắm chặt tay bà.

"Tiểu thiếu gia ở trên lầu. Thiếu gia đâu? Tại sao không về chung?"

Thím Choi không thấy thiếu gia về, ngày hôm qua không phải bọn họ ở chung một chỗ sao?

"Papa...."

Hanbin đang muốn nói gì, một giọng nói trẻ con non nớt xuất hiện ở bậc thềm cầu thang lầu hai.

"Bảo bối...."

Hanbin kích động hất tay thím Choi ra, chạy như bay lên lầu ôm con trai. Giống như là sợ con bay đi, ôm rất chặt, cho đến bạn nhỏ sắp không thở nổi mới hơi buông tay ra.

"Papa, ba đâu?"

Koo BonSeok nhìn quanh lầu dưới không tới bóng dáng quen thuộc đó. Bọn họ rất quá đáng, vậy mà bỏ lại một mình cậu ở nhà. Hừ, mặc dù cậu đã rất độc lập, nhưng vẫn là lần đầu tiên xa cách papa. Nhưng tối hôm qua đã rất khuya ba mới gọi điện thoại về nói cậu đi ngủ một mình, thế mà giờ vẫn chưa về sao? Không phải ba ở chung với papa sao?

"Papa không biết. Bảo bối, con nhớ ba vậy sao?"

Hanbin thấy con trai lo lắng ba mình vậy, trong lòng chợt lạnh, nếu như Koo Bonhyuk muốn tranh giành với cậu, một chút năng lực phản kích cậu cũng không có. Nhưng cậu không cam lòng bị anh kiềm chế như vậy.

"Papa, con cũng nhớ papa mà."

Koo BonSeok không hiểu hôm nay papa bị gì? Vẫn căng thẳng nhìn mặt cậu.

"Bảo bối, con không được rời xa papa, có được hay không? Papa không thể không có con."

Hanbin buông con ra, vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của con, đây là đứa con cậu mang thai gần mười tháng sinh ra, đây là đứa trẻ sơ sinh mỗi ngày gào khóc đòi ăn mà cậu nuôi lớn từng ngày, Koo Bonhyuk muốn tách bọn họ ra? Đừng có mơ.

"Papa, papa làm sao vậy? Có phải ba ức hiếp papa hay không?"

Lúc Hanbin thả tay, Koo BonSeok thấy những dấu xanh xanh tím trên cánh tay papa. Không trách được sao hôm nay papa không bình thường như vậy, nhất định là bị ba chỉnh rất thảm, nhưng mà ba thật sự rất nhẫn tâm, vậy mà lại đánh papa nặng như vậy. Sau này ba về, cậu phải nói chuyện với ba mới được, ba không - biết-xấu-hổ dạy cậu không được ăn hiếp người yếu thế hơn mình sao? Tại sao ba luôn muốn bắt nạt papa? Đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu phát hiện.

Đặc biệt mỗi lần ba đi công tác về, ngày thứ hai trên tay papa, trên cổ chắc chắn sẽ có vết bầm tím mờ. Trừ ba còn ai vào đây dám đánh papa chứ? Hơn nữa cũng là chỉ có ba mới có thể ngủ với papa.

"Đúng, chính là ba con ức hiếp papa. Bảo bối, con không được rời bỏ papa, có nghe hay không?"

Thân thể vốn là đã mệt mỏi hơn nữa chịu kích thích và căng thẳng như vậy, cuối cùng thấy con trai bình an ở nhà thì cả người Hanbin buông lỏng xuống, sau đó bất tỉnh dưới đất.

"Bà, bà........bà ơi, mau lại đây, papa té xỉu."

Bạn nhỏ Koo BonSeok lớn tiếng gọi.

______________________________

"Koo BonSeok, con tính không nói chuyện với ba sao?"

Koo Bonhyuk bất đắc dĩ nhìn màn hình máy tính. Rõ ràng là con nói có chuyện muốn nói với anh, tại sao lên chat video lại nhìn chằm chằm anh chứ? Chẳng lẽ là phía sau anh có cái gì kỳ lạ hấp dẫn ánh mắt nó sao? Koo Bonhyuk dùng khóe mắt nhìn liếc qua, không có. Đây là nhà khác của anh ở nội thành, sau khi kết hôn nơi này vẫn bỏ trống, nhưng hôm nay anh bỗng không muốn ở khách sạn cũng không thể trở về căn nhà có cậu, vậy ở đây là lựa chọn tốt nhất.

Màn hình bên kia, Tiểu Soái Ca 5 tuổi, được đặt tên là Koo BonSeok, đang nghiêm mặt, mím môi, nhìn chằm chằm gương mặt lớn cùng khuôn mẫu in ra với mình trong màn hình. Không sai, cậu còn đang tức giận. Hôm nay ba không về thì thôi, còn để cậu phải chủ động gọi điện thoại cho ba, hơn nữa còn gọi mấy lần mới nhận. Đây là chuyện chưa từng có, cho nên, người bạn nhỏ Koo BonSeok cảm giác mình bị lãng quên hoàn toàn.

"Koo BonSeok, nói chuyện."

Giọng nam trầm thấp mang theo hàm ý ép buột. Đừng bảo là một đứa trẻ 5 tuổi, chỉ sợ là người lớn cũng không chịu được.

"Ba, ba rất quá đáng."

Cái miệng nhỏ tức giận lên tiếng. Koo BonSeok rõ ràng muốn làm càn rồi.

"Nói một chút coi."

Koo Bonhyuk không hiểu sao hôm nay con trai kích động như thế. Chẳng lẽ đã biết chuyện bọn họ muốn ly hôn? Anh muốn từ từ nói cho con, nhưng còn chưa kịp về.

"Tại sao ba lại đánh papa?"

Koo BonSeok nghĩ đến bây giờ papa còn chưa tỉnh lại, mới vừa rồi chú SeoYun tới đây chẳng qua là nhìn một cái rồi đi, còn nói với cậu, không phải là ngã bệnh, chẳng qua là mệt mỏi.

"Vậy mấy dấu xanh tím trên tay papa ở đâu mà ra?"

Lúc ấy cậu tin tưởng hỏi khuôn mặt cười xấu xa của chú SeoYun.

"A. Cái này phải hỏi ba con mới được."

Sau đó cười lớn rồi đi. Nếu chú Kang nói như vậy rồi, đó không phải nói là ba đánh sao?

"Ba đánh papa khi nào?"

Koo Bonhyuk vì cái vấn đề này mà cau mày. Cậu về nhà sao? Tách khỏi Eunchan nhanh vậy sao? Thế sao con trai có thể nói như vậy?

"Ba, làm sai phải dũng cảm thừa nhận. Bây giờ papa đang ở trên giường còn chưa tỉnh lại. Hơn nữa chú SeoYun cũng nói là ba đánh."

Mặc dù chú SeoYun không phải nói như vậy.

"Chú SeoYun đến nhà sao? Papa con sao rồi?"

Mày nhíu lại sâu hơn. Cậu đi về sao? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Tối hôm qua anh không khống chế được mình có thể đã làm tổn thương cậu, nhưng lúc buổi trưa thức dậy cậu không phải còn hơi sức gây gổ với anh sao? Anh đã tận mắt nhìn cậu ngồi vào xe Eunchan rời khách sạn mà.

"Chú SeoYun nói ba đánh papa, khiến papa mệt mỏi không thể rời giường."

Dù thế nào đi nữa, cậu vẫn khăng khăng cho rằng đây là lỗi của ba.

"Ba không có đánh papa."

Chỉ là dùng một cách khác mà thôi.

"Ba, vậy tại sao ba chưa về nhà?"

Koo BonSeok quyết định không truy cứu chuyện papa bị đánh, bởi vì ba nói không là ba đánh, mà ba chưa bao giờ nói dối, cho nên, cậu tin ba.

"Con trai, ba muốn nói với con một chuyện."

Con trai trưởng thành tương đối sớm, cho nên Koo Bonhyuk muốn nhân cơ hội này nói chuyện bọn họ muốn ly hôn cho con hiểu.

"Ba, ba vẫn chưa trả lời vấn đề của con."

Koo BonSeok nhướng lông mày giống y chang ba mình nói.

"Chuyện ba nói với chuyện không về nhà có quan hệ trực tiếp."

Koo Bonhyuk suy nghĩ nên dùng cách gì nói cho con hiểu rõ chuyện này.

Màn hình bên kia, Koo BonSeok thổi phồng miệng nhỏ.

"Ba với papa muốn ly hôn, nói cách khác sau này sẽ không ở nữa ở chung một chỗ nữa."

Koo Bonhyuk dùng cách trực tiếp nhất nói ra, ở trong đầu tìm từ để đứa nhỏ 5 tuổi có thể hiểu ý nghĩa từ "ly hôn".

"Ở cùng nhau không tốt sao, tại sao phải tách ra?"

Xem ra bạn nhỏ Koo BonSeok vẫn không hiểu ý nghĩa thực sự của từ "ly hôn" mà ba nói. Nhưng không thể yêu cầu cậu nhất định phải hiểu, dù sao cậu vẫn còn nhỏ.

"Bởi vì ba và papa sắp có cuộc sống mới của mỗi người."

Không biết đáp án này có làm Koo BonSeok hài lòng hay không? Nhưng mà như vậy không sai. Cậu muốn cùng người yêu cũ bắt đầu lần nữa, đó không phải là cuộc sống mới thì là gì? Còn anh thì sao? Mang theo con trai cùng nhau đi thôi. Dù sao bây giờ công việc anh rất tự do, muốn làm thì làm, không muốn làm thì vứt sang bên là được.

"Dù sao nói là ba và papa không muốn ở chung một chỗ là được. Vậy con làm sao bây giờ hả ba?"

Thật ra thì Koo BonSeok còn chưa hiểu rõ, nhưng cậu không muốn biết nhiều, vấn đề người lớn thật là nhiều. Nếu như cậu có thể không lớn thì tuyệt quá. Chuyện quan trọng nhất lúc này là bọn họ tách ra thì cậu làm sao bây giờ? Muốn chém thành hai khúc sao?

"Con trai, vậy con muốn cùng ba hay là ở cùng papa?"

Koo Bonhyuk nhìn khuôn mặt non nớt rõ ràng của con trai lạ thích lộ vẻ tức giận của người lớn. Anh quyết định hỏi ý kiến của con, dù sao con cũng là một trong những người có liên quan.

"Hai cái con đều muốn được không?"

Cặp mắt Koo BonSeok mở to long lanh.

"Chỉ có thể chọn một."

Koo Bonhyuk ở đầu này dở khóc dở cười.

"Vậy cả hai con cũng không muốn."

Nếu bọn họ đã không muốn ở cùng, hỏi ý kiến cậu còn ý nghĩa sao?

"Cũng không thể được."

Anh biết con trai sẽ nói như vậy. Koo Bonhyuk bắt đầu nhức đầu, cũng không biết cách giáo dục của mình có vấn đề hay không.

"Ba, ba thật là phiền. Rõ ràng nói là hỏi ý kiến con, bây giờ con nói ba lại không đồng ý, rốt cuộc ba muốn thế nào?"

Koo BonSeok bắt đầu bất mãn.

"Koo BonSeok, con nói chuyện với ba bằng giọng này sao?"

Koo Bonhyuk quyết định không thể để con tiếp tục không có phép tắc vậy.

"Xin lỗi ba."

Chỉ cần một người đàn ông nào đó sưng mặt lên, một tiểu hồ li nào đó ngay cả cái đuôi cũng không dám vểnh lên. Hừ, cậu ghi trong lòng rồi.

"Được rồi, hôm nay chuyện này trước hết nói tới đây thôi.Trở về ngủ đi, hử?"

Ở bên kia máy tính, Koo Bonhyuk cười nhẹ với con trai, không thể ép quá, sẽ có tác dụng ngược lại.

"Nhưng mà, ba. Papa muốn con không được rời xa papa. Chúc ba ngủ ngon."

Trước khi tạm biệt, Koo BonSeok nói một câu như vậy.

Những lời này thành công khiến lông mày người đàn ông phía bên kia màn hình càng nhíu chặt hơn. Câu con trai vừa mới nói có ý gì? Chẳng lẽ cậu muốn dẫn con trai của anh gả cho người khác, gọi thằng khác là ba sao? Cậu đừng có mơ.

"Bộp" một tiếng, con chuột trên tay đã bể tan tành.

___________________________

Khi Hanbin tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Con trai đâu? Ở nơi nào? Hôm nay là thứ hai, con đến trường hay bị Koo Bonhyuk dẫn đi rồi? Một đống vấn đề lập tức xuất hiện trong đầu khiến cậu không để ý tới thân thể vẫn còn đau ê ẩm, kéo chăn ra xông ra ngoài.

"A, thiếu phu nhân, đã tỉnh rồi sao?"

Lúc Hanbin mở cửa ra đã thấy thím Choi đang muốn vào xem cậu.

"Thím Choi, Seokie ở đâu rồi?"

Không để ý tới mình bị đụng đau trán, Hanbin đẩy thím Choi ra, chạy xuống lầu dưới.

"Thiếu phu nhân, cậu chậm một chút. Tiểu thiếu gia ở nhà mà."

Thím Choi chạy đi xuống theo.

Ai, rõ ràng bộ dạng thiếu gia với thiếu phu nhân thoạt nhìn rất ân ái, sáng sớm hôm nay, tiểu thiếu gia đưa ra khuôn mặt nghiêm túc ngồi bên bàn ăn, nhìn chằm chằm ly sữa nóng cũng không mở miệng.

"Tiểu thiếu gia, sao vậy? Nhanh ăn rồi còn đi học. Hôm nay để bà dẫn con đi được không?"

Thiếu phu nhân còn chưa tỉnh ngủ mà.

"Bà, tại sao ba và papa muốn ly hôn?"

Koo BonSeok vẫn suy nghĩ không hiểu vấn đề này. Cho nên nếu cậu chưa hiểu thì không đến trường.

"Hả?"

Vốn là cầm ly sữa tươi muốn dụ dỗ người bạn nhỏ uống, khi nghe được câu này bị dọa đến tay run rẩy, sau đó tiếng thủy tinh rơi xuống đất lanh lảnh nghe đặc biệt chói tai trong nắng sớm.

Tiểu thiếu gia nói gì? Thiếu gia muốn ly hôn thiếu phu nhân? Đang xảy ra chuyện gì đây? Thật sự muốn hù chết bộ xương già như bà rồi.

"Đúng vậy, là ngày hôm qua ba nói cho con biết."

Sao bà lại nghi ngờ lời của cậu chứ?

Sau đó một già một trẻ cứ ngồi như vậy bên bàn ăn, mắt to trừng mắt nhỏ, mãi cho đến gần trưa thím Choi mới nhớ tới phải lên xem thiếu phu nhân có phải sắp tỉnh không.

"Bảo bối, con đang ở đâu?"

Hanbin chưa bao giờ cảm giác mình chạy bộ nhanh như vậy, không tới 5 giây đã chạy tới lầu một, tuy nhiên lại không thấy con trai bảo bối của mình, lòng cậu hoảng lên. Rõ ràng thím Choi nói nói con ở dưới nhà mà?

"Papa, con ở chỗ này."

Cửa phòng sách mở ra, cầm điện thoại ra ngoài không phải là Koo BonSeok sao?

"Bảo bối, con làm papa sợ lắm. Con vào phòng sách làm gì?"

Hanbin ngồi xuống ôm lấy con trai.

"Gọi điện thoại cho ba, bảo ba về nhà một chuyến."

Koo BonSeok giơ giơ điện thoại trong tay lên. Cậu muốn hai người bọn họ trước mặt cậu nói rõ ràng. Hừ.

"Con gọi ba con về làm gì?"

Hanbin không hiểu. Cậu còn không biết phải nói với con chuyện bọn họ muốn ly hôn như thế nào.

"Papa, hai người đều muốn ly hôn, đương nhiên phải ở trước mặt con nói rõ ràng chứ."

Koo BonSeok nói như chuyện đương nhiên.

"Ly hôn? Làm sao con biết?"

Lần này thật hù chết người mà.

"Tối hôm qua ba đã nói với con rồi."

"Ba nói như thế nào?"

"Ba nói về sau ba với papa không ở chung nữa, muốn con chọn ở với ba hay ở với papa."

"Bảo bối, vậy con nói sao? Không cho phép con rời xa papa. Có nghe hay không?"

Hanbin hiếm khi dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy nói chuyện với con trai. Nhưng tên khốn kia cũng có thể hỏi con trai ở với anh, tại sao cậu không thể cầu xin? Anh ta muốn ly hôn, được, cậu sẽ không để cho anh ta như ý.

"Papa, con muốn ở chung với hai người, có được không papa?"

Mặc dù ba bề bộn nhiều việc, thường không ở nhà. Nhưng cậu vẫn hi vọng ba và papa có thể ở chung một chỗ. Hai người cậu đều không bỏ được thì làm sao bây giờ? Người lớn thật sự rất phiền phức.

"Bảo bối, tại sao muốn ba và papa ở cùng nhau?"

"Không có vì gì cả. Muốn là muốn thôi."

Đây có tính là trả lời không?

"Nhưng ba không muốn ở chung với papa. Ba và papa không thích hợp cho nên mới phải xa nhau. Lớn lên con sẽ hiểu, được không?"

Hanbin cười khổ.

Là anh chủ động nói không phải sao? Vậy nhất định là anh đã sớm nghĩ kĩ rồi?

"Papa, con đói bụng."

Sờ sờ cái bụng nhỏ xẹp lép, Koo BonSeok tủi thân nói. Hôm nay, thế mà cậu ngay cả bữa ăn sáng cũng quên ăn.

"Vậy bảo bối đi ăn cái gì trước, papa đi lên thay quần áo rồi xuống được không?"

Hanbin sờ sờ đầu con trai đứng dậy.

Không phải nói Koo Bonhyuk sẽ về sao? Tốt, anh ta về càng tốt, không cần cậu đặc biệt đi tìm anh. Muốn ly hôn, cho cậu lý do là được.

_____________________________

"Thím Choi, thím đi ra ngoài một chút, tụi con có chút việc cần nói."

Koo Bonhyuk về đến nhà, thấy hai ba con cùng thím Choi đang ngồi trước bàn ăn cơm. Anh nhìn thím Choi đang muốn giúp anh chuẩn bị bát đũa mở miệng nói. Có một số việc vẫn nên nói riêng tư thì tốt hơn.

Thím Choi đặt chén trong tay xuống, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của thiếu gia, không dám nói nhiều đi ra ngoài.

"Ăn xong đến phòng sách, chúng ta cần nói chuyện. Koo BonSeok, con lên lầu đi."

Tên đàn ông có thói quen ra lệnh lại giở thói cũ.

"Ba, con cũng muốn nghe. Ba và papa không phải nói đến vấn đề của con sao?"

Koo BonSeok thả cái muỗng trong tay ra, một đôi mắt thật to nhìn ba.

"Không được. Chờ ba và papa nói xong hãy nói."

Trong giọng nói không cho từ chối.

"Ba, sao ba có thể như vậy? Con không cần hai người nữa."

Rõ ràng liên quan đến cậu lại cố tình không cho cậu nghe. Được rồi, vậy cậu có thể lựa chọn không cần bọn họ. Nhảy xuống ghế dựa, Koo BonSeok như một làn khói chạy lên lầu.

Trong phòng sách yên tĩnh, trừ tiếng hít thở của hai người thì chẳng nghe gì khác.

"Tại sao không ký tên?"

Koo Bonhyuk ngồi sau bàn sách, nhìn người con trai hướng vẻ mặt khiêu khích về phía anh.

"Anh bảo tôi ký thì tôi ký sao? Anh cho tôi một lý do ký tên đi?"

Lần đầu tiên Hanbin biết được mình dũng cảm cỡ nào.

"Trả lại em tự do, lý do này còn chưa đủ sao? Đây không phải là điều em vẫn muốn sao?"

Koo Bonhyuk lạnh lùng cười. Rốt cuộc cậu muốn thế nào mới cam tâm? Khi anh quyết định buông tay lại muốn lật lọng.

"Làm sao anh biết tự do của tôi ở đâu?"

Tại sao anh ta luôn tự cho là đúng như vậy chứ? Anh có hỏi qua suy nghĩ thực sự của cậu sao? Luôn thích đem nguyện vọng của mình áp đặt trên người cậu

"Tự do của em không phải tự em rất rõ sao? Sao vậy? Chẳng lẽ là không bỏ được tôi?"

Koo Bonhyuk đứng lên tự giễu nói.

"Tôi mới sẽ không thể không bỏ được tên khốn kiếp như anh. Anh là đồ khốn kiếp. Thiên hạ đệ nhất khốn kiếp."

Một tay cầm túi giấy đựng đơn ly hôn trên bàn lên ném vào mặt anh. Hanbin chưa từng hận mình như vậy, mắng người cũng không ra mắng.

"Oh Hanbin, rốt cuộc em muốn thế nào?"

Koo Bonhyuk đưa tay ngăn lại. Người con trai này lại đang trước mặt anh la lối om sòm?

"Anh cứ như vậy muốn ly hôn sao? Còn tìm cái cớ gì trả tôi tự do chứ? Anh là thằng đàn ông khốn kiếp, vô liêm sỉ nhất trên đời. Tôi hận anh chết đi được, tôi không muốn ký tên, không muốn ký."

Tiện tay cầm cuốn sách dày trên bàn lên ném vào người anh, đập chết anh đi. Như vậy cậu mới có thể hả hận.

"Oh Hanbin, em ầm ĩ đủ chưa?"

Chưa từng có người nào dám ở trước mặt anh như vậy, cơn giận của Koo Bonhyuk lập tức bùng phát. Bàn tay nhẹ dùng sức giữ cậu lại để cho cậu không thể động đậy.

"Vậy trả lại tôi tự do không được sao?"

"Tự do của anh?"

Cuối cùng vào lúc này nước mắt chảy xuống. Thì ra là phải trả lại anh tự do. Anh sớm nói không phải tốt hơn sao? Sớm nói anh muốn tự do không phải tốt hơn sao? Cậu cũng sẽ không ở trước mặt anh vô lý, mất khống chế như vậy.

"Đúng, tôi muốn bắt đầu lần nữa có được không? Muốn một người có thể giúp tôi một tay có được không?"

Nói như vậy cậu hài lòng chưa? Dù thế nào đi nữa, bây giờ anh ở trong mắt người khác không phải là kẻ đáng thương không có gì cả sao?

Lời nói có thể tổn thương người tới mức nào, hôm nay Hanbin đã được trải nghiệm lần nữa. Anh luôn biết làm cậu đau đớn thế nào, anh ta luôn luôn biết.

"Được. Nhưng anh không thể đem con tôi đi, tôi không cho anh dẫn con đi, không cho, không cho....."

Giống như chợt sụp đổ tinh thần, Hanbin ngã vào lòng anh, hai tay không ngừng đánh ngực anh, nước mắt một giọt lại một giọt thấm ướt vào trong quần áo anh, bỏng đến đáy lòng.

Thì ra là vẫn còn đau lòng. Tiếng thở dài liên tiếp trong lòng dường như suýt bật thốt lên. Koo Bonhyuk vươn tay ôm lấy cậu:

"Tôi không muốn để con trai tôi gọi người khác là cha."

"Tôi cũng vậy, không muốn người khác làm ba con trai tôi. Chết cũng không cần."

Đôi mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu lên, giọng nói Hanbin kiên quyết. Anh không muốn, chẳng lẽ cậu muốn? Con trai là cậu chịu bao đau khổ cay đắng sinh ra rồi nuôi lớn, tại sao anh muốn mang đi chứ? Nhiều lắm là anh chỉ cung cấp một thứ "không cần thiết" mà thôi, dù thế nào đi nữa anh cung cấp còn thiếu sao? Anh muốn con, về sau cũng có thể sinh với người khác.

Huhuhu......Mới nghĩ đến anh có thể sinh con với người khác, lòng cậu càng thêm khó chịu. Đau đến như muốn tan nát..

Được rồi, được rồi. Koo Bonhyuk thừa nhận mình mềm lòng, thỏa hiệp. Chỉ cầu cậu không khóc thương tâm như vậy là được.

"Trừ con trai, em còn yêu cầu gì không?"

Nhắm mắt lại, anh không muốn nhìn khuôn mặt khiến anh càng thêm đau lòng, rõ ràng là khóc đến rối tinh rối mù rồi anh lại vẫn cảm thấy cậu đẹp không thể tưởng tượng nổi. Anh trúng độc quá nặng rồi. Muôn đời muôn kiếp không thể quay đầu lại được nữa rồi...

Nếu cậu ấy muốn con trai, vậy thì cho cậu đi. Dù là ngày sau cậu thật sự ở bên Eunchan, anh nghĩ không ai có thể ức hiếp con trai anh. Dù thế nào đi nữa ngày mai anh sẽ phải xuất ngoại, anh cùng Joon mới thành lập trụ sở chính của công ty đầu tư ở Anh, anh thân là người phụ trách công ty nhất định phải tới. Có lẽ chỉ có loay hoay để mình mệt đến nỗi chỉ muốn nằm ngủ mới khiến anh quên được khổ sở thôi.

"Yêu cầu? Anh nghĩ tôi còn có yêu cầu gì?"

Anh còn hỏi cậu? Có phải yêu cầu gì cũng có thể nói không?

"Nói ví dụ như anh đưa em tiền nuôi dưỡng có đủ hay không? Có điều, nếu con trai đi theo em, anh sẽ chuyển cho em sinh hoạt phí mỗi tháng nhiều hơn 5 lần. Anh cũng sẽ mở thêm một tài khoản cho con, mỗi tháng gửi một khoản nhất định vào đó cho đến khi con trưởng thành có thể sử dụng số tiền kia. Nếu như em cảm thấy chưa đủ thì có thể liên lạc với với anh bất cứ lúc nào."

Cuộc sống sau khi ly hôn anh đã suy tính rất rõ ràng, anh sẽ không để cho cậu chịu khổ đấy. Bất kể tương lai cậu lựa chọn ở bên ai...

"Anh cảm thấy vì anh cho tôi không đủ tiền sao?"

Đôi mắt ngập nước giờ phút này tràn đầy tức giận. Ở trong mắt anh cậu chính là kiểu người ham hưởng thụ vậy sao? Không thể phủ nhận ở cạnh anh những năm gần đây cậu đúng là trải qua cuộc sống không lo áo cơm, bản thân chưa từng kiếm được một xu, cũng không có một chút công việc kinh nghiệm, thế nhưng tất cả đều vì anh không đồng ý cho cậu đi ra ngoài.

"Vậy em còn có yêu cầu gì?"

Koo Bonhyuk nhếch mày lên.

"Được, nếu như anh thật sự cảm thấy thế, vậy đem tất cả tài sản cá nhân của anh chuyển sang tên tôi đi. Như vậy được không?"

Hừ, muốn phân rõ sao? Cậu cũng có thể. Có bản lĩnh thì làm đi. Như vậy nửa đời sau của cậu và con trai cũng chẳng cần lo, cậu cần gì phải nghĩ tới mình có cần năng lực sinh tồn hay không chứ?

Người con trai, mở miệng quả lợi hại. Cậu có biết tài sản của anh có bao nhiêu hay không? Mặc dù đã không còn liên quan đến Koo Thị, thế nhưng vài năm nay anh đầu tư thu lợi ở thị trường chứng khoán cũng không phải cái đầu nhỏ cậu có thể tưởng tượng được. Nếu quả như thật yêu tiền như vậy, không bằng nói muốn người thật như anh được hơn sao? Còn có thể tăng giá trị vô hạn. Nhưng cậu không cần anh, không phải sao?

"Nếu như em muốn. Anh sẽ bảo kế toán thống kê tài sản, sau đó chuyển sang tên em. Nếu như không có chuyện khác, anh đi trước."

Không phải những thứ kia chỉ là tài sản thôi sao? Anh muốn nhiều như vậy cũng không dùng được. Sống không mang tới, chết không mang đi. Anh có bản lãnh kiếm nhiều như vậy, tự nhiên có bản lãnh kiếm lại. Nhưng những thứ này nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì? Vĩnh viễn không phải là thứ anh muốn. Thứ anh muốn, cậu có biết không?

Cho đến khi cửa phòng sách nhẹ nhàng đóng lại, Hanbin mới phục hồi tinh thần. Anh nói gì? Anh thật sự muốn đem tất cả tài sản của anh cho cậu sao? Chẳng lẽ anh thật sự muốn nhanh chóng thoát khỏi cậu vậy sao?

Tài sản của anh có bao nhiêu, cậu không rõ ràng lắm, nhưng cậu biết nhất định không phải số lượng nhỏ. Thì ra là vì muốn cậu ký tên ly hôn anh có thể làm đến mức này?

Koo Bonhyuk, anh là thằng đàn ông khốn kiếp nhất trên đời.

Anh dĩ nhiên cũng bỏ cậu lại như vậy. Vì tự do của anh, bỏ lại cậu, bỏ lại con trai, bỏ lại tất cả những vật ngoài thân kia.

Toàn thân như mất hết sức lực, cả người Hanbin ngồi phịch xuống đất. Mới vừa rồi túi giấy bị vứt bung ra, văn kiện bên trong trải đầy đất. Mấy chữ chói mắt "Đơn Ly Hôn" xuất hiện lần nữa ngay trước mắt.

"Koo Bonhyuk, anh nằm mơ đi. Anh bảo tôi ký thì tôi ký sao?"

Bàn chân không mang dép dùng sức, túi tài liệu đã bị quét xuống dưới mặt bàn. Để nó chết đi. Muốn tự do? Không dễ dàng như vậy. Cậu sẽ không để anh như ý.

Nhưng cậu vẫn rất đau lòng và khổ sở.

Nước mắt cũng không nhịn được nữa, từng chuỗi chảy xuống, khóc đến đau lòng như vậy, uất ức như vậy, tiếng từng giọt nước mắt lăn xuống đất, vốn là tiếng vang rất nhỏ sao lúc này lại rõ ràng đến thế?

Hanbin Khóc đến thương tâm muốn chết không để ý thấy cửa phòng sách được nhẹ nhàng mở ra sau đó lại khép lại.

"Ba, papa thật đáng thương. Tại sao ba luôn ăn hiếp papa như vậy?"

Koo BonSeok ôm cổ ba, thở dài nói. May là cậu không phải papa, mỗi lần bị ba bắt nạt chỉ có thể khóc một mình. Rất đáng thương.

"Vậy sau này lúc ba không ở nhà, con phải chăm sóc papa được không?"

Koo Bonhyuk dán mặt thân thiết vào con trai. Bảo bối của anh.

"Khi nào ba về?"

Koo BonSeok càng ôm ba chặt hơn, cả người cũng chôn ở ngực Koo Bonhyuk. Mới vừa rồi ba nói muốn ra ngoài làm việc rất lâu, nhưng ba không nói rõ cuối cùng có ly hôn với papa không. Nếu như lần này đi thật lâu, bọn họ không phải là cũng không bên nhau sao? Chẳng lẽ ba lừa gạt cậu?

"Ba cũng không biết. Nhưng ba không làm gì thì chat video với ba được không?"

Anh cũng không bỏ được con trai, nhưng anh không đành lòng dẫn con đi. Nếu cậu ấy muốn con, vậy thì cho cậu thôi.

"Ba, nhất định ba phải nhanh về nha. Hơn nữa ba phải gởi đồ chơi cho con. Papa nhất định sẽ không mua cho con đâu."

A, thì ra là đây mới là nguyên nhân chính người bạn nhỏ không bỏ được ba.

"Được."

Koo Bonhyuk đáp ứng.

"Vậy sinh nhật con ba phải về đó."

"Được."

Sinh nhật còn có mấy tháng chứ? Đến lúc đó anh có thể dành chút thời gian cho con.

"Trước khi con đi học tiểu học, ba cũng phải về, tự mình đưa con đi."

Nhắc lại yêu cầu. Cậu cho ba đi công tác đến khi cậu lên tiểu học cũng đủ lâu rồi chứ? Nhìn cậu rất hào phóng mà."

"Được."

Nhưng bạn nhỏ Koo BonSeok không nghĩ tới, ba trả lời "Được" nhưng lại thất hẹn rồi ...

______________________________
Yêu thì nói yêu đi trờii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro