Chương 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người bạn nhỏ Koo BonSeok hôm nay cực kỳ hưng phấn bởi vì đây là sinh nhật tròn 6 tuổi của cậu rồi. Ba đã hứa với cậu sẽ về.

Mặc dù là Chủ nhật, nhưng cậu đã dậy từ sáng sớm.

"Rầm rầm" chạy vào phòng papa, chạy đến bên giường, tay nhỏ bé kéo cái mền ấm áp:

"Papa, nhanh lên đi."

Trước kia khi ba còn ở nhà, buổi sáng cậu chẳng bao giờ có cơ hội gọi papa rời giường, phải gọi bọn họ mà tay đánh bắt đau ba mới mở cửa. Bây giờ thì tốt rồi, papa ngủ không khóa cửa lại nên cậu ngày ngày có thể đi vào.

"Bảo bối, sao dậy sớm vậy?"

Hanbin cố gắng mở đôi mắt vẫn còn buồn ngủ ra, nửa ngồi dậy. Gần đây không biết chuyện gì lại đặc biệt thích ngủ. Mỗi sáng đều là con trai tới gọi cậu mới tỉnh, buổi tối cậu đi ngủ cũng không coi là muộn. Đều là thời gian ngủ bình thường mà. Buổi trưa vừa qua giờ cơm sẽ ngáp liên tục phải về phòng ngủ bù.

"Papa, hôm nay là sinh nhật con đó. Không phải tối hôm qua papa đã nói đặt cho con một cái bánh kem thật to sao?"

Thân thể nhỏ bò lên giường, ngồi trên mền đối diện papa. Papa nhiều nhất có thể cho cậu bánh ngọt, trong nước rất ít bán đồ chơi cậu muốn, cho nên chỉ có thể chờ ba về.

"Papa không quên mà, chẳng qua là bây giờ còn sớm. Chờ chúng ta ăn xong bữa sáng rồi cùng nhau đi đặt có được không?"

Cuối cùng Hanbin cũng tỉnh táo lại. Hôm nay là sinh nhật 6 tuổi của bảo bối. Thật là nhanh.

"Papa, hôm nay con sẽ có niềm vui thật to."

Hai bước bò qua, Koo BonSeok ở bên tai cậu nhẹ nói.

"Niềm vui? Con sẽ có niềm vui gì vậy?"

Nhìn khuôn mặt thần bí của con trai, tay không nhịn được nhéo một cái. Mỗi lần nhìn khuôn mặt nhỏ này cậu sẽ nhớ tới một người đàn ông khác, người đàn ông ghê tởm kia bỏ đi chẳng để lại chút tin tức. Tại sao có thể đi mà không hề bận lòng gì vậy chứ?

Có lẽ phải nói chẳng qua là một chút liên lạc với cậu cũng không có. Thật ra thì cậu biết con trai thường chat video với anh, nhưng anh cũng không chủ động muốn tìm cậu, cậu cũng không cần đi hỏi thăm anh. Trong lòng anh, bọn họ là một đôi vợ chồng đã ly hôn, không cần thiết liên lạc lại không phải sao?

Anh phải nghĩ ngược lại chứ. Cậu làm sao có thể cho anh như ý? Lúc đầu anh ủy thác luật sư thường gọi điện thoại hỏi cậu đã ký đơn ly hôn chưa, mỗi lần cậu đều nói không rảnh, lần sau vừa nhìn thấy cú điện thoại kia trực tiếp tắt, tắt mấy lần nên không gọi tới nữa.

Cho nên nói, bây giờ thân phận bọn họ còn là vợ chồng hợp pháp. Nhưng cậu không muốn nói với anh. Để cho anh tự mình đi đi. Nếu như anh thật sự muốn kết hôn với người khác thì phải qua ải của cậu trước.

Hừ. Cậu sao phải cho anh sống dễ chịu chứ? Cũng không xem lại ban đầu anh đối xử với cậu như thế nào sao.

"Cái này không thể nói được."

Koo BonSeok vẫn dùng kiểu thần bí nói chuyện. Đây chính là bí mật nhỏ của cậu với ba.

"Đứa nhỏ xấu xa. Bảo bối xuống lầu trước, papa thay quần áo xong sẽ xuống ngay có được không?"

Đôi tay dùng sức bế người bạn nhỏ sang bên, Hanbin kéo chăn ra đứng dậy. Đứa nhỏ này gần đây không ngừng cao và mũm mỉm, cậu đã không thể tùy thích ôm như trước đây rồi.

"Papa, papa nhanh lên một chút nha."

Lấy được câu trả lời, Koo BonSeok chạy như một làn khói đi ra ngoài, xa xa còn nghe được giọng nói của cậu:

"Bà, sữa bò của con nóng chưa? Bụng của con đói rồi."

Không sai, mặc dù Koo Bonhyuk vẫn chưa về nhưng Hanbin cùng con trai còn có Thím Choi vẫn ở trong căn hộ này. Giống như chưa từng xảy ra chuyện kia vậy.

Cuối cùng bọn họ đã ly hôn chưa? Dĩ nhiên chưa, cậu còn chưa ký tên mà. Nhưng mà cậu cũng không tính nói cho anh biết.

"Papa, papa lại đang ngẩn người. Ăn nhanh lên một chút có được không?"

Koo BonSeok nóng lòng ăn một cái bánh sừng bò to, mở miệng to uống hết ly sữa vậy mà lại thấy papa đang ngẩn người.

"Bảo bối, bây giờ còn sớm mà."

Mới có 9h sáng thôi mà, tiệm bánh người ta mới vừa mở cửa, nó gấp gì chứ? Hơn nữa bình thường nó cũng đâu phải là đứa nhỏ thích đồ ngọt? Sao hôm nay lại tích cực như vậy đây?

"Papa nhanh lên đi."

Koo BonSeok không có kiên nhẫn nhảy vọt xuống cái ghế tới bên cạnh cậu, cầm lên ly sữa tươi đưa tới trước mặt cậu

"Được rồi được rồi, papa tự uống. Lập tức xong ngay."

Tính tình chẳng biết giống ai, dù sao cũng không giống cậu.

"Tiểu thiếu gia, thợ làm bánh ngọt còn chưa đi làm đâu."

Thím Choi từ phòng bếp bưng một nồi cháo thịt thơm phức ra ngoài, để một chén nhỏ trước mặt Hanbin

"Thím Choi, con ăn không vô."

Hanbin để ly sữa tươi trong tay. Trong khoảng thời gian này, Thím Choi thật sự là muốn nuôi cậu thành heo, ngày ngày thay đổi các loại thức ăn cho cậu.

"Thiếu phu nhân, ăn thêm một chút đi. Nhìn con lúc trước gầy đến kỳ cục. Bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi."

Thím Choi siêng năng khuyên Hanbin. Lần trước chuyện bọn họ ly hôn thật là dọa bà già này, nhưng bây giờ bà cũng không rõ rốt cuộc bọn họ có ly hôn không. Ly hôn, cuộc sống thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia vẫn giống trước kia? Không ly hôn? Vậy thiếu gia sao lại đi công tác lâu như vậy chưa có về? Thiếu gia không phải đã rời Koo Thị rồi sao? Sao lại bận đến mức này chứ? Hơn nữa trừ ngày đó anh đi còn nhờ vả bà chăm sóc thật tốt hai ba con này rồi chưa từng về, cũng không gọi điện thoại về luôn.

Người trẻ tuổi bây giờ thật là kỳ quái. Rõ ràng đang êm thấm, nói cái gì ly hôn. Con cũng lớn vậy rồi. Sao có thể bỏ được?

"Thím Choi, con không ăn được. Chúng con đi ra ngoài đặt bánh kem đây. Chờ con về lại nói."

Hanbin thấy con trai đeo túi sách nhỏ ra ngoài, lập tức kéo cái ghế ra đứng dậy. Ha ha, bảo bối, con tới thật là kịp thời.

"Thiếu phu nhân, vậy hôm nay có muốn ở nhà ăn mừng hay không?"

Thím Choi bất đắc dĩ hướng hai bóng dáng vội vàng ra cửa hỏi.

"Muốn."

Ở cửa ra vào đổi giày, hai ba con trăm miệng một lời nói.

"Koo BonSeok, papa không muốn đi nữa, mệt quá."

Ngồi chơi đồ chơi trên ghế dài hai bên thang cuốn, Hanbin nhìn con trai vẫn còn hào hứng bừng bừng chơi đùa, thở dài nói.

Sau khi bọn họ ra cửa, đến cửa hàng bánh ngọt đặt bánh, sau đó đi tới trung tâm thương mại sầm uất ở nội thành, muốn mua một phần quà sinh nhật con trai thích tặng con, đáng tiếc người bạn nhỏ Koo BonSeok đối với những thứ đồ chơi bình thường kia căn bản không xem vào mắt, cầm trong tay liếc mắt lại để xuống, chủ cửa hàng hết sức giới thiệu nó cũng không nhìn một cái đã nói:

"Chơi không vui."

Nhưng cái miệng đó nói cái này không tốt cái đó không tốt, lại vẫn muốn xem hết tất cả cửa hàng mới bỏ qua.

"Papa, không phải papa nói muốn tặng con quà sao? Con còn chưa chọn được sao không được xem tiếp?"

Koo BonSeok ngồi bên cạnh cậu, từ túi xách sau lưng lấy ra bảo bối máy tính bảng của mình.

"Nhưng con đã xem hai tiếng vẫn chưa tìm được thứ thích hợp. Cuối cùng con thật sự có muốn mua đồ chơi không?"

Hanbin tựa đầu trên vai nhỏ của con trai cũng không dám dùng sức. Đáng tiếc bả vai nhỏ của trẻ con không chịu được nhiều sức nặng, mới có mấy giây mà đã có người bắt đầu phản kháng:

"Papa, papa nặng quá."

"Dựa vào một tí mà lại hẹp hòi như vậy."

Dù sao chẳng qua là đùa giỡn, Hanbin còn sợ mình sẽ đè lên con trai nữa. Ai, lúc mệt mỏi có bờ vai dựa vào thật sự rất thoải mái, nhưng người đàn ông có bả vai cường tráng mà cậu có thể tùy thích tựa vào lại không có ở đây.

Hanbin cảm giác mình bị bệnh. Cái bệnh đó gọi là tương tư. Nhưng cậu tương tư có tác dụng sao? Anh còn tương tư cậu sao?

"Mặc dù ba nói bờ vai đàn ông chính là để cho người mình yêu dựa vào, nhưng mà rất đáng tiếc con không phải là đàn ông. Papa, chờ con lớn lên sẽ cho papa dựa vào có được không?"

Từ máy tính bảng ngẩng đầu lên, người bạn nhỏ nhạy cảm đã nhìn ra papa rất mệt mỏi. Thể lực papa sao lại kém vậy chứ?

"Bảo bối của papa trưởng thành, bờ vai sẽ không dành cho papa nữa."

Nghe được lời của con, Hanbin đau khổ trong lòng. Cũng may, cũng may, anh không cương quyết mang con đi.

"Vai của con vĩnh viễn sẽ cho papa dựa vào. Yên tâm đi papa."

Hai ánh mắt giống hệt nhau nhìn đối diện.

"Bảo bối, papa yêu con nhất."

Hanbin ôm con trai vào lòng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cằm trên đầu nhỏ của con không ngừng vuốt ve.

Đã từng có một người đàn ông cũng luôn thích ôm cậu như vậy, lúc đầu sao anh cứ yêu cậu lâu như vậy chứ, nhưng sao lòng cậu phát hiện trễ đến thế? Chẳng lẽ nhiều năm trôi qua, anh cũng không sẵn lòng đợi thêm cậu hiểu rõ hơn trái tim mình sao? Koo Bonhyuk, anh là tên khốn kiếp, khốn kiếp.

Ghét. Tại sao hình dáng của anh không có lúc nào không ở trong đầu cậu? Lúc ăn cơm, lúc ngủ, lúc tắm cậu đều nghĩ đến anh, nghĩ đến trái tim chua xót cũng không dám đi tìm anh. Oh Hanbin, mày là đứa nhát gan. Chính là một tiểu quỷ nhát gan mà thôi.

Cậu đang sợ cái gì? Sợ anh không để ý tới cậu sao? Hay sợ anh sẽ ăn luôn cậu? Đều không phải, không phải, cậu sợ anh thật sự đã không còn yêu cậu, nếu như còn yêu tại sao muốn ly hôn với cậu? Koo Bonhyuk, mặc dù anh rất khốn kiếp, nhưng em rất nhớ anh.

Rất nhớ, rất rất nhớ.

Sao cậu lại rơi vào mâu thuẫn và vòng quẩn quanh này chứ?

"Papa, không bằng chúng ta đi ăn cái gì đi."

Cảm giác được ba nhỏ không vui, Koo BonSeok ngẩng đầu lên. Đi dạo một buổi sáng rồi, nhất định là papa mệt, bụng cũng đói rồi chứ gì?

"Bảo bối muốn ăn cái gì?"

Ở trước mặt con trai, Hanbin cố gắng để mình vui vẻ bật cười. Dù bây giờ lòng của cậu muốn khóc.

"Papa thích ăn McDonald không?"

Người bạn nhỏ giương đôi lông mày đen sậm giống người nào đó như đúc. Một tiểu Koo Bonhyuk khiến Hanbin mất hồn lần nữa. Oh Hanbin, mỗi ngày mày đều nhìn con trai nghĩ đến gã đàn ông kia.

"Hay là papa muốn ăn những thứ khác?"

Cậu cũng đã đáp ứng cùng papa đi ăn những thứ đồ ăn bỏ đi kia rồi, sao papa còn không vui vẻ? Ba đã từng nói với cậu phải chăm sóc papa thật tốt, cậu làm như vậy không đúng sao?

"Chúng ta đi ăn đồ bảo bối thích nhất được không?"

Bảo bối của cậu sao có thể biết quan tâm như vậy? Chỉ khiến cho cậu càng thêm khổ sở thôi.

"Papa, trước khi đi có thể đáp ứng con một chuyện không?"

Khi Hanbin vươn tay chùi nước ở khóe mắt thì Koo BonSeok cầm máy tính bảng trên tay đưa tới trước mặt cậu

"Con muốn papa mua cái này cho con?"

Hanbin nhìn chằm chằm mẫu xe nhỏ màu đỏ chói mắt trên màn hình, à, Ferrari. Rồi lại đếm số không sau giá tiền, 1, 2, 3, 4, 5, 6....Sao....sao chiếc xe nhỏ mà lại mắc vậy chứ? Hanbin nói không ra lời.

"Koo BonSeok, con nhất định phải mua cái này sao?"

Hanbin tạm thời quên phiền não của mình. Ừ, mặc dù hiện tại cậu cũng là phú ông có chút tài sản, mỗi tháng vẫn còn tăng thêm, nhưng con trai cậu không phải quá lãng phí chứ? Một món đồ chơi nho nhỏ mà thôi. Đều tại Koo Bonhyuk làm hư con trai hết. Tại sao lại nghĩ đến anh ta chứ? Hanbin cảm giác mình thật điên rồ.

"Papa, nhưng hôm nay là sinh nhật của con. Papa nói đi?"

Giọng điệu kia quả thực là một chút thương lượng, chừa đường sống cũng không có.

"Được rồi."

Cậu nhẫn nhịn một lần.

"Papa, papa miễn cưỡng quá đi. Bây giờ papa có tiền hơn ba sao lại hẹp hòi vậy chứ."

Đạt được mục đích xong, Koo BonSeok tắt máy tính bỏ vào túi xách.

"Ai nói papa có tiền hả?"

"Không phải ba đem tất cả tài sản đều cho papa hết sao?"

Hừ, ba thiên vị, còn nói tất cả đều là của cậu, kết quả lại biến thành của papa. Mặc dù ba đáp ứng cậu nhất định sẽ lại vì cậu xây một vương quốc mới, nhưng mà cậu không muốn. Cậu trưởng thành có thể tự xây cho mình một vương quốc riêng. Ba xây cho papa là được rồi.

"Ba lừa con đó."

Thì ra là anh với con trai cái gì cũng có thể nói.

"Papa, ba sẽ không gạt con."

"Làm sao con biết? Ba con là tên vô lại ăn thịt không nhả xương."

"Papa, papa bị ba ăn rồi sao?"

Hỏi rất hay và vô tội.

"Không có."

Đâu chỉ ăn? Ngay cả cặn cũng không còn.

"Vậy tại sao papa lại nói như vậy?"

"Chúng ta nhanh đi ăn cái gì rồi đi lấy bánh kem. Nhiều lời quá."

"Papa, papa thẹn quá hóa giận rồi."

Hai ba con đối thoại càng ngày càng xa, dần dần xa trung tâm thương mại sầm uất ở nội thành.

Chờ bọn họ ăn xong thuận đường đi lấy bánh ngọt lúc về đến nhà đã là 5h chiều rồi. Koo BonSeok vừa vào nhà giống như một đầu xe lửa xông vào bên trong. Đầu tiên là mở cửa phòng sách ra, sau đó lại nhanh chóng đóng, "rầm rầm" đi lên lầu.

"Koo BonSeok, sao con vội vã vậy?"

Hanbin đem bánh ngọt để lên trên bàn, Thím Choi đang bận trong bếp, thấy bọn họ về thì lộ đầu ra:

"Thiếu phu nhân về rồi sao? Đợi thêm chút nữa là có thể ăn cơm."

Nhưng Koo BonSeok cũng không để ý tới cậu, lên lầu hai, mở cửa từng gian phòng một, không có, không có. Không nhìn thấy ba.

Ba rõ ràng đã đáp ứng cậu sẽ về ngày sinh nhật mà. Nhưng ba thất hứa. Ba lừa cậu. Thua thiệt cho cậu hôm nay còn tin lời ba nói, mỗi ngày theo sát papa nói ba sẽ không gạt người.

Huhuhu......Ba lừa con.

Koo BonSeok buồn bã ỉu xìu ngồi bậc thềm cầu thang cao nhất, hai tay chống cằm, gương mặt đầy tức giận cùng buồn bực. Tại sao ba có thể lừa cậu chứ?

"Bảo bối, con sao vậy?"

Thấy con trai bất thường, Hanbin đi lên ngồi xuống bên cạnh con.

"Nói cho papa nghe có được không?"

Dọc đường về không phải cãi nhau ầm ĩ với cậu sao? Thế nào vừa về đến nhà đã lập tức thay đổi thành người khác.

"Papa, papa với ba có phải thật sự ly hôn không vậy?"

Nghĩ thật lâu, Koo BonSeok mới nhớ tới lần trước ba từng nói với cậu ly hôn chính là bọn họ sẽ không ở chung với nhau nữa, nhưng ba lại không trực tiếp cho cậu đáp án cuối cùng có ly hôn hay không. Nhưng hôm nay anh không về nhà chứng minh cho cái gì? Có phải bởi vì sau khi ly hôn, cho nên sẽ không ở chung nữa, cho nên mới không thể về hay không? Tại sao ngày hôm trước lúc chat video ba còn nói với cậu sẽ về chứ? Thì ra là ba sẽ gạt người thật. Hình tượng người ba vĩ đại trong lòng cậu cứ như vậy bị hủy diệt.

"Bảo bối, sao con hỏi vậy?"

Hanbin không rõ chân tướng ôm lấy khuôn mặt buồn của con trai.

"Ba hứa với con hôm nay sẽ về, nhưng mà ba không có về."

Buồn bực ở trong lòng cuối cùng cũng bộc phát ra. Đúng là không thể ẩn dấu. Không tới một phút cậu đều đã nói hết ra.

"Ba hứa với con khi nào?"

Anh nói muốn về sao? Hanbin cảm giác lòng mình có chút mong đợi.

"Lúc rời nhà với lại mấy ngày trước ba chat video cũng hứa với con."

Mắt Koo BonSeok ngập nước, uất ức đến sắp khóc rồi.

"Có thể chút nữa mới về thì sao? Bảo bối không cần giận được không? Chúng ta xuống lầu trước, rửa tay chuẩn bị ăn cơm. Tối nay ông bà cũng sẽ tới đây đó."

Hanbin kéo tay con trai. Mới vừa rồi lúc ở bên ngoài mẹ gọi điện nói tối nay đến. Trước kia vợ chồng Oh DeokMan rất ít khi tới, đều là Hanbin mang con trai về, bởi vì Koo Bonhyuk không thích quá ồn ào. Nhưng bây giờ anh không có ở đây, cho nên cậu để ba mẹ qua đây ăn cơm, nếu không sinh nhật con trai chẳng phải quá buồn tẻ sao?

"Papa, con muốn ba về."

Tay nhỏ bị nắm, Koo BonSeok không tình nguyện cùng cậu xuống lầu.

Vừa mới rửa tay xong, chuông cửa vang lên. Còn không kịp lau khô tay Koo BonSeok vội vẩy vẩy tay dính nước chạy vội ra ngoài mở cửa. Bởi vì vội vàng cho là ba về khiến bạn nhỏ bỏ quên một chuyện, đó là ba sao phải nhấn chuông cửa chứ?

Quả nhiên đã làm cho người bạn nhỏ Koo BonSeok thất vọng. Đi vào là mặt cười của chú SeoYun, nhìn lại phía sau chẳng có gì cả, trừ trên tay có xách một cái hộp lớn.

"Bảo bối, sao lại không vui? Nói cho chú biết, ai dám ức hiếp công tử họ Koo chúng ta?"

Kang SeoYun đứng trước mặt Koo BonSeok, để đồ trên tay xuống đất, hai tay giữ vai cậu.

Ai. Sao việc khổ cực như vậy luôn để anh làm chứ? Sáng sớm anh còn chưa kịp dậy đã nhận được điện thoại quốc tế của Hyuk nói không thể về sinh nhật con trai, quà sinh nhật đã được gửi về thông qua đường hàng không đặc thù, bảo anh đến sân bay lấy, thuận tiện an ủi cảm xúc bạn nhỏ.

Joon biết rất rõ Hyuk yêu con trai yêu như mạng, lại dám tính kế không để cho cậu ta về, lần này Hyuk sẽ phải giao cho anh, cậu ta có thể đứng ở một bên nhìn rồi.

An ủi phụ nữ anh có thể lành nghề hơn, nhưng là với con nít thì không biết có nên cơm cháo gì không đây?

"Chú SeoYun, ba con đâu?"

Nhìn chằm chằm cái hộp được gói cẩn thận, Koo BonSeok đã biết cái này là ba mua, bởi vì ở trong nước căn bản không có bán. Vậy là ba không có cách nào về sao?

"Bởi vì hôm nay ba phải cùng một công ty lớn thảo luận vấn đề hợp đồng cho nên không có thời gian về. Nhưng mà ba con sẽ gọi điện về thôi. Con xem, ba đã mua xe con thích nhất rồi nè. Chúng ta mở ra xem được không?"

Nhìn vẻ mặt âm tình bất định của đứa nhỏ, Kang SeoYun hận mình sao không ở nước ngoài?

"SeoYun, anh ngồi xuống đi."

Hanbin lau khô tay đi ra ngoài, thấy SeoYun đang cùng con trai ở cửa ra vào mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn xuống đồ dưới đất, cậu đã biết hôm nay anh sẽ không về. Trái tim bỗng có chút mất mác.

"Chú SeoYun, chú lừa con phải không?"

Mẫu xe yêu thích đang ở trước mắt nhưng Koo BonSeok thậm chí cả liếc mắt cũng không có, trong tâm hồn nhỏ của cậu chỉ có một chuyện: đó chính là lần đầu tiên ba lừa gạt cậu.

"Bảo bối, sao chú có thể gạt con chứ? Không phải trước kia công việc của ba cũng rất bận sao?"

Hanbin cũng ngồi xuống nhìn khuôn mặt sắp khóc của con trai.

"Chú lập tức gọi điện thoại cho ba con được không?"

Kang SeoYun lập tức từ trong túi lấy ra điện thoại di động goi cho Koo Bonhyuk, lúc này cậu ta có chuẩn bị đi họp không?

Vang lên hai tiếng, Kang SeoYun áp điện thoại vào bên tai Koo BonSeok. Không ngờ, không đợi đối phương nghe điện thoại, Koo BonSeok lại một tay đẩy điện thoại ra sau đó chạy lên lâu, vừa chạy vừa la to:

"Con không muốn nói chuyện với ba. Ba gạt con. Ba muốn ly hôn với papa, cũng không về đây ở nữa."

"Này, Koo BonSeok, sao con có thể như vậy? SeoYun, xin lỗi anh."

Thấy con trai vô lễ chạy đi, Hanbin muốn đứng lên đuổi theo, nhưng bởi vì mới vừa rồi ngồi xổm xuống mà đầu hơi choáng. Gần đây cậu rất không bình thường.

"Thiếu phu nhân, xảy ra chuyện gì?"

Thím Choi chuẩn bị xong thức ăn ra ngoài vừa hay nhìn thấy tiểu thiếu gia thở phì phò chạy lên lâu, mà Hanbin dáng vẻ chao đảo, chỉ chực chờ té xỉu, sắc mặt tái nhợt.

"Hanbin, ngồi xuống trước đã. Không cần vội, lát nữa nó sẽ không sao đâu."

Kang SeoYun muốn đưa Hanbin tới ghế sofa ngồi nghỉ,nhưng Hanbin lại cự tuyệt anh:

"Không được, Koo BonSeok thực sự tức giận rồi. Em muốn đi lên nhìn nó mới yên tâm."

Hơn nữa mới vừa rồi nó nói chuyện bọn họ ly hôn, cậu không yên lòng để mình nó trên lầu.

"Thím Choi, thím đừng lo, con đi với cậu ấy được rồi. Hanbin, có muốn anh dìu em không?"

Kang SeoYun nhìn cậu mặt tái nhợt rất không yên tâm.

"Bác sĩ Kang, làm phiền cậu vậy."

Thím Choi lui xuống. Một ngày nên vui vẻ như vậy, sao bỗng nhiên lại mất hứng rồi chứ? Xem ra thiếu gia không ở nhà thật phiền phức.

Nhưng mới đi được nửa cầu thang, Hanbin cảm giác đầu càng lúc càng choáng, cuối cùng cả người không còn sức lực ngã về phía sau.

"Cẩn thận."

__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro