11. Bắt cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Libra đang dạo quanh hội chợ, chìm đắm trong không khí vui tươi và nhộn nhịp, thì bất ngờ cậu đụng phải một nhóm người lực lưỡng. Ánh mắt họ lóe lên sự tham lam khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp và bộ đồ đắt tiền trên người cậu. Một tên trong bọn thì thầm với giọng khàn khàn, "Nhìn kìa, thằng nhóc này chắc chắn sẽ đem lại cho chúng ta một khoản kha khá đấy."

Một tên khác gật đầu, "Đúng vậy. Đánh ngất nó trước khi có ai để ý."

Trước khi Libra kịp phản ứng, một tên đã nhanh chóng đánh mạnh vào sau gáy cậu, khiến cậu ngất lịm ngay lập tức. Chúng nhanh chóng lôi cậu ra khỏi khu vực đông người và mang về căn cứ của mình. Cậu bị trói chặt trong một căn phòng tối tăm, ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ duy nhất chiếu lên những bức tường đầy rêu phong.

Libra tỉnh dậy với cơn đau nhức khắp người, đầu óc cậu vẫn mơ màng. Tiếng xì xào bàn bạc của những kẻ bắt cóc vang lên rõ ràng bên ngoài cánh cửa. "Thằng nhóc này chắc chắn sẽ bán được giá cao, hoặc chúng ta có thể tống tiền gia đình nó," một tên cười khẩy.

"Phải, nhìn bộ đồ của nó, chắc chắn là con nhà giàu," tên khác đáp lại.

Libra cắn môi, cố gắng không để nỗi sợ hãi chiếm lấy. Cậu thử giật mạnh tay, nhưng dây trói quá chặt. Cậu biết mình phải giữ bình tĩnh.

Cánh cửa phòng bất ngờ mở ra, một tên bước vào với ánh mắt lạnh lùng. Hắn nắm lấy tóc Libra, kéo mạnh khiến cậu phải ngẩng đầu lên. "Tỉnh rồi à, nhóc con?" hắn cười chế giễu.

Libra nhìn thẳng vào mắt hắn, không tỏ ra sợ hãi. "Các người sẽ không thoát được đâu."

Tên kia cười khẩy, "Nghe kìa, nó nghĩ mình đang ở trong truyện cổ tích ư? Mày nghĩ ai sẽ đến cứu mày hả? Hoàng tử chăng?" Hắn tát mạnh vào mặt Libra, khiến cậu choáng váng.

Libra nhìn hắn, nụ cười nhếch mép đầy thách thức hiện rõ trên gương mặt. Không một chút do dự, cậu phun một bãi nước bọt vào mặt hắn. "Chỉ đến thế thôi sao?" cậu khiêu khích, ánh mắt lạnh lùng.

Tên kia tức giận điên cuồng. "Mày dám?!" Hắn tát mạnh vào mặt cậu, lực mạnh đến mức làm Libra choáng váng, mắt cậu tối sầm trong chốc lát. Hắn định đá thêm vài cái vào bụng cậu nhưng đồng bọn đã ngăn lại.

"Dừng lại! Dù sao cũng đang là thứ có giá trị, không nên làm hư hỏng," một tên khác nói, giọng điệu đầy cảnh giác.

"Chết tiệt, tao sẽ xử mày sau," tên đầu sỏ gằn giọng, ánh mắt hận thù không che giấu

Libra nằm trên sàn đất lạnh lẽo, hít thở sâu để giữ bình tĩnh. Trong tâm trí, cậu thầm gọi tên "Elyssa", tinh linh ảo ảnh của cậu. Một làn sương mờ ảo bắt đầu bao phủ căn phòng, khiến những kẻ bắt cóc hoảng loạn.

"Chuyện quái gì đang xảy ra?" một tên la lên, cố gắng nhìn xuyên qua làn sương dày đặc.

Elyssa, với vẻ đẹp huyền bí và ánh sáng ma mị phát ra từ cơ thể tinh linh, "Cậu muốn tôi làm gì sao, Libra."

Giọng Libra vẫn cứ bình bình, "Dạy dỗ chúng đi."

Ngay lập tức tiếp nhận lệnh từ Libra. Không khí trong phòng trở nên nặng nề, giống như có một áp lực vô hình bao phủ. Những gã bắt cóc cảm thấy sự thay đổi rõ rệt, bọn chúng lo lắng quay quanh, mắt đảo liên tục.

"Chúng ta bị cái gì đụng phải vậy?" một tên trong bọn gào lên, mắt mở to hoảng hốt khi cảm nhận được sự chuyển biến trong không khí.

Chưa kịp phản ứng, Elyssa phóng ra một làn sóng ánh sáng chói lóa. Ánh sáng mạnh mẽ quét qua phòng, làm mờ mắt bọn chúng. Một tên bị ánh sáng làm choáng váng, lăn lộn trên sàn, miệng gào thét trong đau đớn, "Á! Cái gì thế này?"

Từng cú đấm ma thuật của Elyssa như những cú tát không thể né tránh, lôi cuốn và đẩy lùi bọn chúng một cách tàn nhẫn. "Làm ơn, đừng!" Một tên khác kêu lên khi bị đẩy lùi, nhưng sức mạnh của Elyssa quá mạnh mẽ, không để lại cho bọn chúng bất kỳ cơ hội nào để chống cự. Tiếng thét, tiếng la hét và âm thanh của sự hỗn loạn hòa lẫn trong không khí, tạo nên một bầu không khí cực kỳ căng thẳng.

"Chạy đi!" Một tên hét lên, nhưng Elyssa không cho phép chúng rời khỏi. Tinh linh tiếp tục tạo ra những đòn tấn công chính xác và mạnh mẽ, ánh sáng ma mị tỏa ra tạo thành vòng sáng chói lóa quanh căn phòng. Mỗi cú đấm, mỗi chiêu thức đều như được tính toán kỹ lưỡng, tấn công vào những điểm yếu của kẻ địch.

Elyssa quay lại với vẻ kiêu hãnh, ánh sáng từ tinh linh tạo thành một hào quang bao quanh cậu. Một tên bắt cóc cuối cùng bị tóm gọn bởi ánh sáng và không còn khả năng cử động, nằm bất động giữa sàn, hổn hển trong đau đớn.

"Đừng... làm ơn... tha cho chúng tôi..." một tên khác nài xin, nhưng Elyssa không có ý định dừng lại. Tinh linh tiếp tục tấn công cho đến khi căn phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng thở dốc của những tên bắt cóc nằm rải rác trên sàn.

Libra, nằm bất động trên sàn, cảm nhận được từng cơn sóng rung chuyển trong phòng. Ánh mắt cậu đầy sự kiêu ngạo và tự tin, không còn chút hoảng loạn. Cậu cởi dây trói của mình, đứng dậy vươn vai một lúc, cậu chậm rãi bước đến tên mà đã đánh cậu

Libra từ từ ngồi xổm xuống, ánh mắt cậu quét qua những tên bắt cóc đang nằm bất động, cơ thể chúng đã bị tổn thương nặng nề đến mức không còn sức lực. Cậu nhếch mép, nở một nụ cười như thiên sứ, nhưng ánh mắt chứa đựng sự chế giễu tàn nhẫn như từ địa ngục.

"Thật đáng tiếc," giọng cậu ngọt ngào nhưng đầy sự lạnh lùng và mỉa mai. "Một kẻ yếu đuối thì không nên quá ngông cuồng đâu." Nói rồi cậu dùng một chân dẫm lên mặt hắn, không quên đá trả vài cái.

Leo chạy đến nơi theo chỉ dẫn của người dân, tim anh đập mạnh trong khi anh chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra. Anh vung vũ khí, tư thế chiến đấu của anh đầy sự quyết đoán và sẵn sàng đối mặt với bất kỳ mối đe dọa nào.

Khi anh xông vào, một cảnh tượng khiến anh bất ngờ hiện ra trước mắt: Libra, đang đứng giữa đống xác những tên bắt cóc nằm la liệt dưới đất. Cậu không chỉ đứng yên, mà còn đang hăng say đá vào mặt từng tên, từng cú đá của cậu là một sự kết hợp hoàn hảo giữa sức mạnh và sự tàn nhẫn. Đôi mắt cậu không còn là sự hoảng loạn hay đau đớn, mà là sự thoải mái và vui vẻ như thể đang tham gia một trò chơi thú vị.

Leo sững người, không thể tin vào những gì mình đang thấy. Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn đối lập với hình ảnh một Libra yếu đuối bị bắt cóc mà anh đã hình dung. Cậu quay lại, bắt gặp ánh mắt ngỡ ngàng của Leo, và nở một nụ cười tươi như mọi khi, dường như không có gì trong hành động của cậu là không bình thường.

"Anh đến rồi sao?" Libra nói, giọng cậu nhẹ nhàng và thanh thản, như thể không có gì bất thường đang xảy ra. "Cảm ơn anh đã đến tìm tôi."

Cái nhìn của cậu vẫn đầy sự thanh thản và tươi cười, không chút dấu hiệu của sự tàn bạo và tàn nhẫn vừa rồi. Leo cảm thấy một sự đối lập sâu sắc, giữa sự tàn bạo của Libra và sự dịu dàng trên gương mặt cậu. Sự sững sờ của anh không chỉ là vì sự tàn nhẫn mà Libra thể hiện, mà còn vì cách cậu có thể dễ dàng chuyển từ sự tàn nhẫn sang một nụ cười tươi tắn như vậy.

Leo hít một hơi dài, cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Em ổn chứ?" anh hỏi, giọng có chút khô khốc, phản ánh sự bối rối và lo lắng của anh.

Libra đứng dậy, phủi bụi trên quần áo mình, và ánh mắt cậu vẫn tươi cười. "Vâng, giờ thì tôi ổn rồi. Cảm ơn anh."

Cảnh tượng này để lại trong Leo một cảm giác khó tả, vừa sợ hãi vừa ấn tượng. Cậu không chỉ thấy một Libra mạnh mẽ và quyết đoán, mà còn chứng kiến một phần tối tăm hơn của cậu mà chưa từng thấy trước đây.

Họ nhận ra mình lại lạc mất Scorpio, Leo khẽ thở dài và nghĩ trong đầu "Hai cái đứa này rắc rối thật."

Khi Leo và Libra tìm thấy Scorpio nằm bất tỉnh trên cái bệ, họ không thể che giấu sự hoảng loạn và lo lắng. Leo vội vàng ôm lấy Scorpio, ánh mắt của anh lộ rõ sự lo lắng, tay không ngừng lắc nhẹ cậu như muốn đánh thức. Libra, với vẻ mặt căng thẳng, cũng kêu gọi tên anh trai bằng những tiếng gọi đầy lo âu.

"Scorpio! Anh trai, tỉnh lại đi!" Libra kêu lên, nước mắt lăn dài trên má.

Scorpio, dù hôn mê, vẫn cảm nhận được sự hiện diện của Leo và Libra. Cậu cảm thấy cơ thể mình nhẹ nhàng bị nâng lên, và mặc dù trong trạng thái gần như mê man, cậu không thể không nhận ra sự ấm áp và sự chăm sóc từ những người xung quanh. Cảm giác an toàn này dường như làm dịu bớt nỗi đau và sự mệt mỏi trong cậu.

Leo và Libra nhanh chóng đưa Scorpio về dinh thự, nơi Sophie và đội ngũ bác sĩ đã sẵn sàng. Khi họ về đến nhà, Sophie cùng bác sĩ lập tức tiến đến, ra hiệu cho các nhân viên hỗ trợ. Tất cả cùng làm việc hết sức để chăm sóc cho Scorpio, từ việc kiểm tra các vết thương đến việc dùng ma pháp để hồi phục sức khỏe cho cậu.

Sophie, với đôi mắt tràn đầy sự lo lắng, ngồi bên cạnh giường bệnh của Scorpio, không rời mắt khỏi cậu. Bà nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu, thì thầm những lời an ủi, cầu nguyện cho sự hồi phục nhanh chóng của cậu.

Khi những cơn đau và mệt mỏi dần qua đi, Scorpio dần tỉnh lại. Cậu cảm thấy cơ thể mình nặng nề, nhưng những cơn đau đã giảm bớt. Khi mở mắt, cậu thấy khuôn mặt lo lắng của Sophie, Leo và Libra đang đứng bên giường.

"Anh trai, anh không sao chứ?" Libra hỏi, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe vì lo lắng.

Sophie, nở nụ cười nhẹ nhàng, nhẹ nhàng nói, "Con đã tỉnh rồi. Chúng ta đã rất lo đó."

Scorpio, dù cảm thấy yếu ớt, vẫn cố gắng mỉm cười. "Cảm ơn mọi người..."

Khi nằm trên giường bệnh, Scorpio không thể ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Ánh đèn dịu nhẹ trong phòng khiến cậu cảm thấy dễ chịu, nhưng ký ức về cuộc tấn công và nụ hôn bất ngờ vẫn còn in sâu trong tâm trí cậu. Cậu nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại từng chi tiết.

Trong khoảnh khắc ấy, khi người đàn ông trong bộ vest trắng cúi xuống, Scorpio có thể cảm nhận được hơi thở của hắn phả vào mặt mình. Đôi môi của hắn, ban đầu chạm nhẹ như một cơn gió thoảng qua, nhưng nhanh chóng trở nên mãnh liệt và cuồng nhiệt. Scorpio còn đủ ý thức để cảm nhận được sự mềm mại nhưng đầy sức mạnh của đôi môi hắn. Càng nghĩ cậu càng thấy ngượng ngùng, mặt cậu tự đỏ lên như trái cà chua mọng nước. Gạt bỏ những suy nghĩ đó, cậu đắp chăn chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro