12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gã đàn ông vest trắng đó, sau khi rời khỏi hiện trường, trở về dinh thự của mình. Ngôi biệt thự nằm giữa một khu rừng rậm rạp, được xây dựng với kiến trúc cổ điển pha trộn hiện đại, toát lên vẻ uy nghiêm và bí ẩn. Khi hắn bước vào sảnh chính, những người hầu cúi đầu chào đón, không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.

"Chào mừng ngài trở về, thưa ngài Capricorn," một người hầu nói, giọng điệu kính cẩn và dè dặt.

Capricorn gật đầu, không nói gì thêm, và tiếp tục bước về phía phòng tắm. Hắn cởi bỏ bộ vest trắng, từng chiếc áo sơ mi, cà vạt và quần tây được tháo ra, để lộ cơ thể vạm vỡ hoàn mỹ. Cơ bắp săn chắc và cân đối, làn da mịn màng và không một tì vết. Ánh đèn trong phòng tắm phản chiếu trên cơ thể hắn, làm nổi bật những đường nét mạnh mẽ và đầy cuốn hút.

Hắn bước vào bồn tắm lớn, nước ấm lập tức bao phủ cơ thể, làm dịu đi sự căng thẳng của một ngày dài. Hắn tựa lưng vào bồn tắm, nhắm mắt lại, để nước ấm xoa dịu những cơ bắp mệt mỏi.

Trong sự yên tĩnh, ký ức về đứa nhóc hắn đã gặp trong con hẻm tối hiện lên rõ rệt trong tâm trí. Đôi mắt xanh huyền ảo tựa hồ ánh trăng, mái tóc đen mượt và sức mạnh kỳ lạ của cậu bé đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn. Hắn nhớ lại cảm giác của đôi môi cậu, sự mềm mại và ngọt ngào của nụ hôn. Sự yếu ớt nhưng kiên cường của Scorpio đã khiến hắn không thể rời mắt, và mỗi khi nhớ lại, hắn không khỏi cảm thấy một sự hứng thú mãnh liệt.

"Thú vị đấy." hắn nghĩ thầm, đôi môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý. Tên nhóc đó không chỉ có vẻ đẹp ngoại hình mà còn sở hữu sức mạnh độc đáo. Hắn chưa từng gặp ai như vậy trước đây.

Capricorn cảm thấy một sự khát khao kỳ lạ trỗi dậy trong lòng. Hắn muốn biết nhiều hơn về sức mạnh của cậu và cả những bí mật đằng sau đôi mắt sâu thẳm đó. Hắn đã chứng kiến sự bộc phát sức mạnh của cậu trong tình thế nguy hiểm, và điều đó khiến hắn càng thêm quyết tâm tìm hiểu.

"Tên nhóc đó... mình sẽ không để mất dấu cậu ta," Capricorn thầm quyết định, mắt hắn ánh lên một tia lửa của sự quyết tâm và tò mò. Hắn đã từng gặp nhiều người sở hữu sức mạnh đặc biệt, nhưng chưa ai khiến hắn cảm thấy hứng thú như nhóc ấy.

Hắn đứng dậy khỏi bồn tắm, lau khô cơ thể và mặc vào chiếc áo choàng tắm trắng. Hắn bước ra khỏi phòng tắm, trong đôi mắt là sự hứng thú và khao khát. Hắn biết rằng cuộc gặp gỡ với Scorpio chỉ mới là khởi đầu, và hắn sẵn sàng làm mọi cách để khám phá thêm về cậu.

"Khi nào chúng ta sẽ gặp lại nhau, nhóc?" hắn lẩm bẩm, đôi mắt hắn hướng về phía cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm tĩnh mịch. "Lần sau gặp lại, nhóc chắc chắn sẽ thuộc về ta."

Hắn rời khỏi phòng tắm, khoác lên mình bộ vest đen lịch lãm, từng chi tiết chỉnh chu và hoàn hảo, tôn lên vẻ uy nghiêm và lạnh lùng của hắn. Hắn bước xuống cầu thang, những người hầu cúi đầu kính cẩn khi hắn đi qua.

"Callisto," Capricorn gọi tên một trong những cận vệ trung thành nhất của mình. Callisto xuất hiện ngay lập tức, đứng thẳng người, sẵn sàng nhận lệnh.

"Vâng, thưa ngài?" Callisto đáp, giọng điệu nghiêm trang và tôn kính.

"Ta muốn ngươi điều tra về một người," Capricorn nói, đôi mắt hắn sáng lên vẻ quyết tâm. "Tên nhóc đó tên là Scorpio." Tối qua, hắn đã nghe được tên cậu khi có người tìm kiếm. Hắn muốn biết tất cả về cậu từ nơi ở, gia đình, bạn bè, và đặc biệt là sức mạnh mà cậu ta sở hữu.

Callisto gật đầu, không chút do dự. "Tôi sẽ ngay lập tức triển khai việc này, thưa ngài. Ngài có muốn báo cáo từng bước tiến hành hay chỉ khi có kết quả cuối cùng?"

"Thông báo cho ta mọi chi tiết ngươi thu thập được," Capricorn ra lệnh. "Ta muốn nắm rõ mọi thông tin về Scorpio càng sớm càng tốt."

"Rõ, thưa ngài," Callisto đáp, rồi nhanh chóng rời đi để bắt đầu nhiệm vụ.

Capricorn trở lại phòng làm việc của mình, ngồi xuống chiếc ghế da êm ái, và tựa lưng vào ghế, mắt nhìn ra cửa sổ. Hắn nhắm mắt lại, để ký ức về nụ hôn đêm qua hiện lên trong tâm trí. Mặc dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng cảm giác của đôi môi Scorpio và sự yếu ớt mà cậu thể hiện đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn.

"Nếu mình không hành động nhanh, kẻ khác sẽ phát hiện ra cậu ta trước," Capricorn thầm nghĩ, đôi mắt hắn ánh lên sự quyết tâm. "Mình không thể để mất cơ hội này. Cậu ta là một mảnh ghép quan trọng trong kế hoạch của mình."

Mùa thu cứ thế trôi qua, không gian chìm trong sắc xám hoặc những ánh sáng mờ ảo của buổi hoàng hôn, với gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hơi thở của mùa đông đang đến gần. Những đám mây xám xịt treo lơ lửng trên bầu trời, như một lời nhắc nhở về sự thay đổi sắp tới. Dù là ban ngày, nhưng bầu trời vẫn ích kỷ giữ lại tia nắng riêng mình. Mùi đất ẩm và những cơn gió lạnh mang theo cảm giác tĩnh lặng và sự chuẩn bị cho một mùa mới.

Libra nằm trên giường với đầy sự lười biếng, từ nhỏ cậu là người chịu lạnh rất kém, lúc nhỏ khi ngủ đều là anh trai ôm lấy sưởi ấm mới có thể vào giấc. Scorpio đi đến bên giường, cậu vỗ nhẹ chiếc chăn đang bao bọc lấy Libra.

"Mau chuẩn bị, hôm nay dì Sophie có chuyện muốn gặp chúng ta."

Libra thò đầu ra khỏi chăn, rúc vào người anh trai, cậu dùng giọng nũng nịu với anh của mình. "Không thể đợi thêm một chút sao?"

Scorpio lắc đầu thở dài, "Vậy anh đi trước." Cậu xoa đầu em trai mình rồi đi về phía ngoài.

Đã được 3 tháng kể từ khi họ đến đây, phu nhân Sophie luôn tất bật công vụ, Leo cũng bận rộn với công việc của người thừa kế, Scorpio và Libra là những người nhàn rỗi ở đây. Nhưng họ không ỷ lại, mỗi ngày Scorpio đều cố gắng tìm ra một chút thông tin gì đó về mẹ, nhưng tìm đến mấy cũng không có gì cả. Cậu không khỏi thở dài, bước vào phòng làm việc của Sophie, cậu kính cẩn cúi chào.

"Ta có chuyện muốn bàn bạc với con, Libra đâu?" Sophie rót cho cậu một tách trà, bà mỉm cười nhìn đứa trẻ trước mặt mình.

"Em ấy có chút mệt nên sẽ đến sau, người cứ nói với con trước đi ạ." Scorpio nhận lấy tách trà.

Sophie bày tỏ bà ấy muốn mời một giáo sư đến dạy học cho hai người, về ma pháp, lịch sử, văn hoá.  "Ta muốn các con có thể tự bảo vệ chính mình, kể cả khi không có ai ở bên."

Nhịp tim của cậu như ngừng lại, trong mấy tháng nay, họ nhận được sự chăm sóc của Sophie, cậu luôn biết ơn về điều đó. Cậu không nghĩ mình nên đòi hỏi gì thêm ở một người tốt như vậy, cho dù sau cậu lại bị bỏ rơi, cậu nhất định vẫn sẽ trả ơn bà ấy. Sự quan tâm đã lâu không nhận được lại xuất hiện một cách đột ngột, tim cậu như thắt lại. Đôi mắt cậu hơi chớp, ánh nhìn có phần mờ đi nhưng họ giữ cho ánh mắt không chảy lệ, nhưng dòng nước ấm không tự chủ được mà rơi xuống.

"Ôi không, đừng khóc con của ta. " Sophie tiến lại ôm cậu vào lòng, bà xoa đầu cậu, "Ta sẽ thay Marie bảo vệ các con, hãy tin ở ta."

Libra đã đứng ngoài cửa nghe toàn bộ câu chuyện, cậu lặng lẽ quay lưng rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro