Chương I: Bông cúc nhỏ luôn tượng trưng cho sự thuần khiết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ nhỏ tôi đã theo học ở trường chuyên lớp chọn các bạn thích tôi không chịu học giỏi mà còn múa giỏi 30 nữ sinh trong lớp đều đã trải qua các cuộc trắc nghiệm và trí thông minh và khả năng nhảy múa họ vượt qua hơn 300 người khác trong cuộc thi tuyển vào trường.
Suốt 6 năm cấp 1 tôi đã lớn lên như vậy cùng 29 bạn nữ còn lại của lớp. Trong cuộc sống của mình ngoài bố và thầy giáo ra tôi không có cơ hội tiếp xúc với nam giới những tháng năm tiểu học ấy với tôi con trai là kẻ lạ.
Lên cấp 2, tôi bỏ lớp múa, chuyển sang học lớp bình thường có cả nam lẫn nữ. Nhìn gì tôi cũng thấy tò mò và mới lạ chẳng khác nào cô bé lần đầu tiên bước chân ra thành phố.
Lần đầu tiên tôi nghe chửi bậy là trên tivi.
Lần đầu tiên tôi mắt thấy tai nghe người ta chửi bậy là ở trường trung học.
Khi ấy tôi tròn mắt nhìn với vẻ không thể tin nổi sau đó các bạn cùng lớp gọi tôi là Bông Cúc nhỏ, bởi vì tôi ngô nghê chẳng hiểu gì, không hiểu bè phái, không hiểu luật ngầm, không hiểu chuyện nam nữ,... Tôi giống một bông hoa sớm nở còn chưa phân biệt được trắng đen chị cảm thấy thế giới thực mới mẻ và Kỳ lạ.
Bông Cúc nhỏ tượng trưng cho sự trong sáng ngây Thơ.
Bông Cúc nhỏ đi theo tôi mãi cho đến một ngày đó một ngày học kì 2 của năm lớp 11...
Đường phố vừa qua cơn mưa ẩm ướt. Mùa đông mới hơn 6 giờ mà bầu trời đã tối mịt, nhất là vừa mới mưa xong, mọi vật dường như càng trở nên đen tối và tà ác. Trong con võ nhỏ nơi ánh đèn không chiếu tới có năm đến sáu kẻ vây quanh một người. Anh ta không giãy dụa chỉ lạnh lùng im lặng. Trên tay mỗi người cầm một chiếc gậy bóng chày, tên cầm đầu nhổ tuyệt bãi nước bọt: " mẹ mày chứ! Còn Vênh váo hả? Chán sống hay sao mà dám chạy đến cướp địa bàn của đại nhân tao?" Nước bọt trắng, dấp dính bắn vào giày của anh ta, anh ta hơi nhíu mày.
"Mẹ mày còn ra vẻ ngầu? Cứ tưởng nhiều gái theo là chảnh lắm hả? Sao nào? Chê nước bọt bẩn à? Vừa dứt lời hắn lại nhổ thêm 7 nữa nhưng lần này nhổ trúng mặt anh ta không chệch một ly.
Anh ta lâu thứ nước màu trắng trên mặt với tốc độ vô cùng chậm rãi, hai mắt bắn ra tia sát khí, rồi đột ngột tung cú đấm vào mặt tên vừa nhổ nước bọt, liền sau đó là tiếng ré thảm thiết. Một dòng chất lỏng màu đỏ chảy ra từ miệng hắn, chị có điều lần này không phải nước bọt mà làm máu.
"Đại ca!"đám đàn em đi theo thấy tên đại ca của chúng gục xuống liền lũ lượt giơ gậy bóng chày lên hét to:"làm thịt nó! Đánh chết nó đi!"
Rồi gậy bóng chày tới tấp dán xuống người anh ta. Tuy nắm đấm của anh ta rất cứng nhưng không thể địch nổi độ cứng của gậy gỗ. Anh ta tung cú đấm, lại giải quyết thêm một tên nữa, còn chưa kịp né tránh thì bốn chiếc gậy bóng chày liên tiếp đập trang trát vào đầu, tay, hông và lưng của anh ta.
Trận này anh ta thua rồi
Đi học thêm là việc tôi ghét nhất đời, ấy vậy mà đó lại là nghĩa vụ bắt buộc của tất cả học sinh Trung học phổ thông.
Hôm nay vẫn phải đi học thêm như mọi ngày. Có điều từ lớp học thêm trở về tôi nhìn thấy một cảnh tượng mà không phải ngày nào cũng xảy ra - một trận ẩu đả khủng khiếp!
Trời tôi mới chỉ nghe các bạn kể chứ chưa bao giờ tận mắt chứng kiến trận ẩu đã nào. Tôi đoán ráng thò đầu vào trong ngõ dùm xem ngoại trừ âm thanh đấm đá Huỳnh huỵch túi bụi thì tôi còn nghe thấy những tràng chửi thề tục tĩu.
Chẳng bao lâu sau tôi nhận ra chỉ có một người bị đánh những kẻ còn lại là kẻ đánh người. Cảm giác bất mãn lập tức dâng trào tôi lấy chiếc còi thường dùng trong giờ diễu hành ra chẳng biết lấy đâu ra Dũng khí mà hát lên rõ to cảnh sát đến kia sau đó lấy hết sức bình sinh thổi còi lanh lãnh.
Có thể biện pháp của tôi phát huy tác dụng lên tiếng đấm đá nhỏ dần tôi nghe thấy tiếng chửi thề bất mãn và cả tiếng đế dày đạp trên nước vang lên lép bép. Một lát sau khi trong ngõ tối không động ra bất kỳ âm thanh nào nữa tôi mới thận trọng tòa đầu ngó vào.
Không còn ai cả.
Tôi là dò bức từng bước vào trong ngõ tối ngoại trừ vết máu lắm tấm, tôi không nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác. Có thể bọn họ điều trị cả rồi đúng lúc định bỏ đi thì tiến rên rỉ vang lên thu hút sự chú ý của tôi tôi lần mò đến nơi phát ra âm thanh rồi hít ngược một hơi vì nhìn thấy một người đang nằm đó mặt mũi người này nhăn nhó sưng vù.
Suốt đời này tôi không thể quên tiếng rên ấy.
Nếu tôi không bước về phía đó hoặc nếu anh ta không bật ra tiếng rên... Nếu có bao nhiêu là chữ nếu nhưng vẫn không thể thay đổi được sự thật.
Sự thật là tôi đi về phía người đó có thể nói tôi đã cứu anh ta.
Còn anh ta thì sao
Anh ta lại đưa tay hái Bông Cúc mỏng manh trong tôi...
***
Có khá nhiều người đứng tụ tập ngoài phòng học, Xuyên,Ôn  mấy đứa lông bông, họ đứng ngoài cửa với điệu bộ như tượng chó pub.
"Các cậu ấy đang làm gì vậy" tôi vừa xem lại bài tập và hỏi Tuyên.
"Anh thành đại ca ra viện rồi nghe nói muốn đến lớp mình để cảm ơn ai đấy" Tuyên cũng tò mò trên lấn nhoài người qua cửa sổ.
Anh Thành là ai.
"Thủ lĩnh của hội Trung học phổ Thông Đại ca của trường mình đấy".
Tôi không hứng thú với đề tài này. Tiết sau là tiết Văn học tôi còn phải ôn bài. thấy nữa lớp sơ đẩy nhau ở ngoài hành lang, tôi chỉ biết nhìn một cái rồi cuối xuống đọc sách tham khảo.
Đột nhiên tiếng ồn ào ngoài phòng học lắng xuống tôi thấy lạ, bất giác ngẩng đầu lên thì thấy ở ngoài cửa có một nam sơn mặt đồng phục trường tôi. Tôi không biết anh ta là ai, chỉ thấy gương mặt anh ta có vết bầm tím tay còn đang bó bột.
Nhân vật kém cỏi như vậy mà cũng có thể làm đại ca sao? tôi hay xem thường.
Đến khi anh ta đi ngang bước đến chỗ tôi tôi mới ngạc nhiên kêu lên:" ra là anh!"
Anh ta chính là người mà tôi đã cứu 3 tháng trước, chính là gã xấu xí bị đánh đến nỗi mặt mũi rúm ró lại một chỗ!
Sao... sao hôm nay trong anh ta lại có vẻ khá đẹp trai thế này nhỉ
"Bông Cúc nhỏ tôi nợ em một mạng". Nói sau nên ta tháo sợi dây chuyền trên gội xuống dùng cánh tay đang bó bột của mình leo lên cổ tôi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, chưa kịp nói tiếng nào thì thầy giám thị đã tức giận phừng phừng bước vào lớp.
"Lý hoa thành! tôi cảnh cáo cậu, còn lảng vảng ở đây, tôi sẽ cho cậu đúp lớp 11 đấy nghe rõ chưa?"
"Thầy ơi em đến đền ơn đấy thầy chẳng bảo bọn em phải biết đền ơn đáp nghĩa là gì?" anh ta cười nhếch mép, nhìn tôi một tháng, rồi như một ông hoàng được đám đông vây quanh ngạo nghễ bước ra khỏi lớp.
Khi anh ta khuất dạng phía cuối hành lang mọi người trong lớp liền nhao nhao vây lấy tôi như hóa điên.
"Bông Cúc nhỏ cậu cứu đại ca cơ à?"
"Bông Cúc nhỏ sao cậu lại quen biết đại ca?"
"Bông Cúc nhỏ không nhìn ra đấy tẩm ngẩm tầm ngầm mà trẫm chết voi".
Người này gọi một tiếng "Bông Cúc nhỏ" người kia gọi một tiếng "Bông Cúc nhỏ" làm tôi váng cả đầu, ngoại trừ sợi dây chuyền bạc trên cổ giờ tôi không thể để mất vào bất kỳ vật gì khác.
***
Tôi không hề quên Lý Hoa Thành nhưng sau hôm đó anh ta không đến tìm tôi lần nào nữa.
Bạn học cùng lớp bỗng chốc nhìn tôi với ánh mắt tôn trọng thậm chí có người bắt đầu gọi tôi là chị.
Còn 3 tháng nữa là chúng tôi kết thúc năm học.
Rồi kỳ nghỉ hè cũng đến, vào khoảnh khắc tôi bước ra khỏi cổng trường thì một đám người vây quanh và chặn tôi lại. tôi bắt giác ngây người thầm nghĩ không biết mình đắc tội với ai
Tôi nghe thấy tên cầm đầu nói:" Bông Cúc nhỏ đại ca muốn gặp cô".
Trên đồng phục rõ ràng kêu tên tôi thế mà đội mù chữ đó lại cứ "Bông Cúc nhỏ" mà gọi.
Tôi hỏi "đại ca của các anh là ai?".
"Anh thành thủ lĩnh của trường" này giọng anh ta tác ra vẻ tự hào
Tôi không quan tâm tôi nhất thời quên khuấy anh Thành là ai mà có lẽ tôi nên sớm quên anh ta đi thì hơn.
"Bông Cúc nhỏ!" một giọng trầm trầm vang lên thật bất ngờ, đám đông vây quanh tôi lại rẻ sang hai bên chừa lại một lối đi ở giữa.
lúc nhìn rõ kẻ vừa đến là ai tôi bất giác mở to mắt" là anh à?"
"Tôi đây!" trên mặt anh ta phảng phất nụ cười bông đùa, "để tôi chở em về".
Lẽ ra tôi nên nói "không!", đúng thế lẽ ra nên vậy.
Nhưng tôi lại không làm thế tôi ngoan ngoãn ngồi lên yên xe phía sau để anh ta trở về nhà.
Trái tim tôi khi ấy đã bị anh ta trở về phía ngược đường về nhà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro