Chap 3 : Những rung động đầu đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- “Bông – Cúc – Nhỏ” Nghe thấy tiếng gọi đáng ghét bá láp đó, cô cũng biết người đang tới là trợ thủ thân tín nhất của Nguyễn Văn Khánh - Ngô Trọng Thành.

Chỉ có hắn mới không bao giờ một tiếng Chị Hai hai tiếng Chị Hai, nhưng lại nhằn vào từng chữ Bông – Cúc – Nhỏ khiến người ta nổi da gà. Ngô Trọng Thành nhuộm tóc vàng óng, bất chấp thầy giám thị suốt ngày định cắt trọc cái đầu hắn đi, suốt ngày hắn cười hi hí, không chịu hiểu ra rằng chỉ một lỗi nhỏ nhặt nữa thôi là hắn sẽ bị tống cổ khỏi trường.

- “Anh Âu, anh làm ơn đừng gọi tôi như thế!” cô bỏ chổi xuống, lạnh lùng nhìn hắn.

- “Bông-Cúc-Nhỏ ơiiiiiiiiiiiiiiiii! Có người nhắn em nàyyyyyyyyyyyyy”

- “Anh Âu, có gì nói đi, nói xong thì cút!”

- “Ái chà! Người ta nhắn hộ đại ca nhớ. Đại ca Khánh bảo em tan học chờ ở cổng phụ phía Bắc của trường.”

Cô có thể cám giác tất cả những đôi tai trong lớp đang dựng lên.

- “Nghe thấy rồi, Cút!” . Trợn mắt lên cho hắn đôi lòng trắng con ngươi, cô quay về lớp. Còn có thể nghe thấy hắn ti tỉ

- “Đại ca bao nhiêu gái không thèm, lại cứ thích cái con suy dinh dưỡng người bé như quả ớt này!”

Tan học, cô ra cổng phía bắc, Nguyễn Văn Khánh nhảy từ tường rào xuống, cười hì hì vuốt tóc cô, kéo cô vào ngực.

- “Cái gì vậy?”

- “Đi ăn cơm với anh!” Anh ta vui vẻ giỡn, tóm đuôi tóc của cô.

- “Mẹ em mắng!” My lắc đầu, từ chối như mọi ngày.

- “Hôm nay sinh nhật anh!”

- “Bố em mắng!” Anh ta năm nay sang tuổi mười mấy nhỉ? Đây là câu hỏi đầu tiên của cô.

- “Anh đi xin phép bố mẹ em” Nói xong, anh ta kéo cô lên xe thật.

- “Anh điên à!” . Cô kéo áo lại, không chịu. Thậm chí cô biết, bố mẹ mà nhìn thấy Nguyễn Văn Khánh, trong nhà cô sẽ nổ ra một cuộc cách mạng.

- “Thế đi ăn cơm với anh”, có lúc, anh ta bướng như một con bò.

- “Thôi để em về hỏi bố mẹ”, nói xong cô lên xe, anh ta khoái chí nổ máy, chạy ra đường.

Cô đã nói dối, mười bốn năm nay, lần đầu tiên cô nói dối. Cô bảo bố mẹ là cô muốn đi dạo phố với bạn.

- "Với ai?"

- "Với bạn gái trong lớp."

- "Về sớm nhé!"

- "Vâng."

Cô không hiểu vì sao cô đã lừa dối, cô không hề thấy đi chơi với Nguyễn Văn Khánh là tội lỗi lớn, nhưng trong tiềm ý thức, cô không dám nói thật ra. Thay đồng phục, cô mặc bộ đồ bình thường, ra khỏi nhà. Nguyễn Văn Khánh đợi ở đầu đường, anh ta rất ít khi lảng vảng gần nhà cô. Hỏi anh ta vì sao, anh ta chỉ nói mình không phải người ở đây, sợ làm rầy rà cho cô.

Lên xe anh ta, cô nghe thấy tiếng một đàn xe máy đuổi theo sau lưng, ngoái đầu lại, hơn chục chiếc xe máy của bọn Ngô Trọng Thành chạy theo sau đôi cô. Họ đi sau xe Nguyễn Văn Khánh rất xa, đỗ đèn đỏ cũng cách hai con phố.

Sau này, cô mới biết, thì ra cô và họ là hai thế giới khác biệt hoàn toàn… Cô chưa từng đi nói Vũng Tàu, giờ được ngắm phong cảnh thành phố Vũng Tàu, quả thực rất đẹp. Cô có thể thấy rất nhiều điều. Gió rất to, mấy lần cô tưởng cô bị gió thổi ngã, nhưng cô cảm thấy rất vui sướng, bởi đây là lần đầu tiên cô được đi chơi cùng bạn bè.

Nguyễn Văn Khánh không nói gì đi đến bên cô, cởi áo ra khoác lên vai cô “Muốn về chưa?” Trong hơi thở anh ta có hơi rượu, Ngô Trọng Thành đã mang đến một đống bia, cô nghĩ Nguyễn Văn Khánh đã uống không ít. Cô lắc đầu “Thêm tí nữa thôi, ngắm thêm một tí!”

Anh ta cười, trong mắt rất dịu dàng “Được, chờ thêm tí.” Cô vẫn thấy những lúc ôm cô, anh ta không giống một đại ca. Chí ít cảm giác khác hẳn với người thân ôm cô. Khác ở đâu thì cô không biết.

- “Ô! Chị Hai, sinh nhật đại ca, không tặng đại ca gì à?” Duy Khánh vung chai rượu từ xa lớn tiếng hỏi.

- “Hiến cái hôn, hiến cái hôn!” Rồi thằng Phở khệnh bắt đầu gào theo.

- “Hiến thân, hiến thân!” Ngô Trọng Thành khốn nạn bắt đầu khích thêm.

- “Bọn này lắm chuyện quá!” cô dựa đầu lên ngực Nguyễn Văn Khánh nói buồn buồn.

- “Nào!” Anh ta kéo tay cô, nhảy qua lan can, trượt xuống sườn núi nhỏ, đến đứng trên một chỗ đất phẳng.

- “Bông cúc nhỏ, ngồi xuống đây” Anh ta ngồi phệt xuống, đập đập chỗ bên cạnh.

- “Gọi tên em” cô dẩu môi, nhưng cũng ngồi xuống theo.

- “Bông cúc nhỏ”. Anh ta nói trêu chọc, gọi lần nữa.

- “Gọi tên em! Tại sao toàn không chịu gọi tên em?”

- “Anh muốn gọi em là Bông cúc nhỏ, vĩnh viễn trong trắng đáng yêu…” Khánh nói khẽ, không biết nói với cô hay nói với mình.

- “Đành chịu vậy!” Nói đi nói lại vẫn lý do đó

- “Giận à?” Khánh quay người sang, xích lại gần hơn.

- “Đâu có!” Không giận mới lạ.

- “Hôm nay sinh nhật anh, cấm em không được giận dỗi” Tay vuốt lên má cô, cười và nói một cách ngang tàng. “Và em còn chưa tặng anh quà sinh nhật.

- “Em có thể cài lên người một cái nơ bướm, tặng em cho anh”. Câu nói này cô chỉ đùa thôi. Không có ý gì khác, thật sự không có ý gì! Nhưng tôi thấy Nguyễn Văn Khánh có lẽ không nghĩ thế.

Ngẫm nghĩ, sinh nhật anh ta không có quà gì cũng ngại. Cô lúc đó không có bất cứ một thứ gì có thể tặng, nghĩ ngợi rất lâu cô mới nói “Nhắm mắt lại”

Khánh nhắm mắt. My nghiêng người, khẽ đặt một cái hôn lên má. Như hôn ba tôi thôi, nhẹ và nũng nịu, Khánh đối với tôi tốt không kém gì ba. Khánh bỗng mở mắt ra, quài tay ôm ghì lấy cô vào lòng, cô không kịp phản ứng đã thấy anh ta cúi xuống áp vào môi mình.

Cô không nghĩ ra được cái gì, toàn thân như bị điện giật, ngạt không thở được. Khánh buông cô ra, đặt ngón tay lên môi cô, nói khẽ

- “Bông cúc nhỏ, em là của anh, hiểu không?”

- “Không hiểu.” Chưa nói thêm đã bị chặn lên môi một nụ hôn khác. Lại gần như nghẹn thở.

Cô cuối cùng đã biết, Nguyễn Văn Khánb khác hẳn ba cô, anh họ cô. Bởi họ không hôn cô thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro