Chap 4 : Phiền toái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Áp lực kỳ thi cuối cấp rất lớn, cô lại không còn lòng dạ nào học bài.

Ngô Trọng Thành suốt ngày vồ lấy bài kiểm tra của cô rồi vui sướng cười hô hố, cho đến khi Nguyễn Văn Khánh xuất hiện, hắn mới dứt cơn cười.

Cô thấy bài vởi của cô thảm hại dần. Từ người thứ 3 trong lớp tụt xuống thứ 10, kỳ kiểm tra tháng này tụt xuống 15. Cô không sợ, dù sao đứng thứ mấy thì cuối cùng cũng chỉ cần thi đỗ Trung học phổ thông là được. Thầy giáo lại là người lo lắng nhất, suốt ngày kêu sẽ đến nhà cô thăm hỏi phụ huynh. Làm một người phải lo âu thay cô, lại chính là Nguyễn Văn Khánh, kẻ mà ốc đã chẳng mang nổi mình ốc. Buồn cười chưa.

- “Tại sao lại bị điểm kém thế này!” Anh ta nắm bài kiểm tra của cô tra hỏi bực bội.

- “Nếu không thì anh dạy em đi!”

- “Em biết là anh không biết gì!” Anh ta trả lại bài kiểm tra cho cô.

- “Thế thì đừng mắng em, ba mẹ em chửi đã đủ rồi!”

- “Anh không phải ba em!”

- “Em biết”. Anh ta lại thế rồi, giữa thanh thiên bạch nhật hôn cô. Cho đến lúc thầy giám thị tức giận đùng đùng chạy thẳng từ tầng ba xuống thét: “ Nguyễn Văn Khánh. Cút cho tôi về trường bên kia!”

Khánh giơ ngón tay giữa lên chế nhạo thầy giám thị. “Anh về trường đây, học tốt nhé!” Tay nắm túi sách chuẩn bị về lớp.

- “Thế còn anh” My nhướng mày, hỏi lại.

- “Anh không học nữa, hết học kỳ này anh nghỉ học luôn.”

Không học, vì sao, anh ta không học hết cấp ba, bố mẹ anh ta nghĩ sao? Không học hết cấp ba thì làm sao vào được đại học? Làm sao đi xin việc được? Bỗng nhiên tôi thấy Nguyễn Văn Khánh cách cô ngày càng xa hơn một chút.

Lúc tan học, ba chiếc xe máy chạy vào sân trường, nghe thấy những tiếng làm cô sợ hãi.

- “Gọi con nào là Hoa cúc nhỏ ra đây cho tao!” Học trò trường nữ trung học Ngô Thừa Nhiệm, tóc ngắn uốn, mặt trang điểm đậm.

Ngồi từ trong phòng học cũng có thể nghe thấy tiếng hét, My đứng dậy định ra ngoài xem có việc gì, Mun ngồi cạnh cô dúi tôi xuống, lắc đầu, Mun là một tiểu đệ dưới tay Nguyễn Văn Khánh, bình thường đối xử với cô khá tốt.

- “Chị Hai, đừng ra đấy!” Mun cản, tay thục vào cặp sách tìm hung khí, đưa mắt sang thằng Béo ra ám hiệu.

- “Vì sao?” Đây là trường cô, chả lẽ ai dám ăn thịt cô? Mà cô đâu có làm gì đắc tội với cô ta.

- “Chờ đại ca đến.”

- “Không!” Cô hất tay nó ra, bước ra ngoài.

- “Mày à?” Ba đứa con gái vây lấy cô, mặt hung hãn.

- “Đồ mất dạy!” chưa nói hết, đã tới tấp cho cô cái tát mạnh như trời giáng.

Cô đau quá nhắm nghiền mắt, không hiểu vì sao bị đánh. Cô chưa gặp cô ta. Cô gái đánh My hét lên: “Đồ đê tiện, bà mày Ngô Hoàng Nhật Uyên đây mà mày dám cướp bồ hả?” Nói xong một tay túm mái tóc của cô, dúi mạnh, cô đập đầu xuống đất.

Ngô Hoàng Nhật Uyên? Cô chưa hề nghe cái tên này. Cok cũng không hiểu cô cướp bồ nó bao giờ. Cô lăn sang bên rồi bò dậy, cô không thích bị người khác đánh. “Mày làm gì đấy?”

Làm gì? Rạch cái mặt mày ra!” Tay nó vồ cô, năm móng tay dài sắc nhọn cào lên mặt cô, cô vội né, nhưng không kịp. Má trái đau rát, máu chảy xuống đất.

Cô nhìn máu, giận dữ đấm trả, cô ta kêu lên thê thảm, rồi ngã xuống. Cô nhìn vết thương to bằng đồng xu trên mặt cô ta, ngạc nhiên không hiểu vì sao. Nhìn kỹ, thì ra chiếc nhẫn của Nguyễn Văn Khánh tặng cô cũng đã dính máu.

- "Trời ơi! Sao lại thế này?"

Chớp mắt, một đứa con gái vực Nhật Uyêb dậy, ba đứa còn lại giữ chặt tay coi, lại cho cô một cái tát nữa. Cái tát này có vẻ quá nặng, cô xây xẩm và lại lảo đảo ngã.

Nghe có người gọi “Bông cúc nhỏ!” cô ngoái nhìn Nguyễn Văn Khánh đang sải bước chạy tới, phía sau là Ngô Trọng Thành, Trần Đại Nhân và một lũ thân cận với Khánh, mặt anh lạnh lùng như làn nước lạnh cứng. Nguyễn Văn Khánh đỡ cô dậy, sờ lên mặt cô hỏi: “Em có sao không?”. Những người khác vây lấy lũ con gái.

- “Không sao, anh xem Nhật Uyên, cô ta nặng lắm, em lỡ tay!”

My thật sự không cố tình đánh cô ta bị thương, đó là do cô ta đánh cô trước.

- “Sao em ngốc thế!” Anh ta ôm cô, hôn lên nước mắt và máu trên mặt cô, ngoái lại bảo Ngô Trọng Thành:

- “Tay, tao cần bàn tay của nó!

Coi không thật hiểu, nhưng cô có thể lờ mờ đoán ra ý Khánh.

- “Lấy tay cô ta làm gì?” cô vội vã giữ Khánh.

- “Chuyện của anh!” Anh ta cởi áo lau máu trên mặt cho cô.

- “Đừng, anh Khánh, em không muốn anh hại cô ta, cho cô ta đi đi, em xin anh!”

Có lẽ lời cô nói làm bọn Ngô Trọng Thành  lưỡng lự, nhìn cô ra vẻ không hiểu. Nguyễn Văn Khánh nhìn cô rồi quay sang bảo:

- “Ngô Hòang Nhật Uyên , mày nghe đây này, bông cúc nhỏ là của tao, hại cô ấy nữa, lần sau tao giết mày! Nghe rõ chưa hả? Cút!”

Ngô Yọng Thành miễn cưỡng mở lối cho Ngô Hoàng Nhật Uyên và lũ con gái xiêu vẹo đi ra. Nhìn gương mặt Nghẹn Văn Khánh lạnh lùng, cô phát hiện, anh ta đã trở thành một Nguyễn Văn Khánh không giống như cô từng quen…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro