Chap 5 : Rắc rối nối tiếp rắc rối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- “Con gái, lại đây!” My vừa vào đến cửa, ba cô ngồi trên sô pha gọi.

- “Sao ạ!” Cô cúi đầu, che đi phía mặt sưng vù, trong lòng thầm nghĩ, thôi hỏng rồi.

- “Nhà trường gọi điện đến báo, con đánh nhau!”

- “Làm gì có ạ!”

- “Dạo này con chơi với thằng mất dạy nào đấy hả?”

- “Anh ấy không phải mất dạy!” Cô bực bội với cách ba cô nói, nên lớn tiếng cãi.

- “Tao bảo mày, đừng có tưởng lớp 9 rồi thì tao không quản lý mày. Từ ngày hôm nay trở đi, cấm ra khỏi nhà, đi học tao chở mày đi. Còn thằng khốn kia cút ra xa ngay, tao cấm không cho gặp mặt, nghe rõ chưa hả?” Ba cô đứng hẳn dậy, mặt nghiêm khắc.

- “Ba không có quyền cấm con!” Cô kêu to.

- “Mày… mày đồ mất dạy!” Bốp một phát, ba cô cho cô một cái tát.

Cô sững sờ, hôm nay cô bị đánh chưa đủ sao? Ngay cả ba cô cũng tát cô? Cô rơi nước mắt. Cô hét lên với cả mẹ vừa đi từ bếp ra: “Con ghét ba mẹ! Ghét ghét ghét ghét!” . Nói xong, cô chạy lên gác, khoá chặt cửa phòng lại khóc thất thanh.

Nguyễn Văn Khánh, Nguyễn Văn Khánh, em nhớ anh quá! Anh đang ở đâu? Nguyễn Văn Khánh!

Đêm đó, côi cuối cùng đã biết Nguyễn Văn Khánh là ai. Anh ta là người con trai cô yêu, là người cô không nên yêu, nhưng cô đã yêu.

Cô bị cấm cửa, ngoài lúc đi học, cô không được ra khỏi nhà. Nguyễn Văn Khánh hình như cũng biết việc ở nhà cô, anh ta không đi tìm cô, chỉ sai Ngô Trọng Thành lượn qua khối cấp 2 xem cô. Côcũng không thể đi tìm anh, bởi ba mẹ cô yêu cầu giáo viên không cho cô đi ra khỏi lớp.

Cứ như thế ba tuần lễ, cô chỉ cảm thấy như mỗi tế bào trên người cô đang chết đi, linh hồn cũng bị câu rút đi. Còn lại chỉ là một cái xác của cô… Cô khóc, cô gào, cô đập phá đồ đạc trong phòng, cô hất đổ, nhưng bố mẹ cô không hề lay chuyển, chỉ càng giữ chặt cô hơn, càng không rời cô nửa bước.

Sau đó, tôi dứt khoát khoá chặt cô trong phòng, không đi học, cũng không ra khỏi phòng. Suốt ngày côchỉ giấu mình trong căn phòng u tối khóc than. Nước mắt cạn đi rồi, chỉ còn lại nức nở, cô phát hiện, cô sắp sửa chết đi rồi. Cô sắp bị nhớ nhung dày vò cho tới chết rồi. Và như thế, tỉnh dậy khóc, khóc thôi chìm vào giấc ngủ. Không biết đã qua bao lâu bao lâu.

Tối hôm đó, cô ngồi dậy, đi đến trước bàn nhìn tờ lịch, cô mỉm cười. Một tháng rồi lần đầu tiên cô cười, bởi cô phát hiện ra hôm nay là sinh nhật cô, cô tròn mười lăm tuổi.

Một khao khát muốn gặp Nguyễn Văn Khánh dâng lên đầy trong cô, cô cảm giấc sắp không thể tự kiềm chế nổi bản thân, cô thu xếp lại bản thân.

Một giờ sáng… lẻn ra khỏi cửa… cô thật ngốc, cả một tháng nay cô chỉ biết khóc, không biết trốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro