Chap 6 : Bông Cúc nhỏ trên ngực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gọi một taxi, cô đi đến một tiệm xăm mình mà Nguyễn Văn Khánh từng dẫn cô qua. Rời khỏi tiệm xăm mình đã hơn 2 giờ sáng, cô đi thất thểu, muốn gặp anh, nhưng không biết anh ở đâu.
Cô không biết nhà anh ở đâu, cô phát hiện ra mình chả biết cái gì cả. Hai chiếc mô tô ào ào phóng qua cô rồi dừng lại.

- “Em gái, đi chơi không em?”

- “Đêm nay đua ở đâu?” My hỏi, nhìn họ. Họ băn khoăn, rồi cười khả ố “ Quốc lộ 51 , vừa bắt đầu, đi không em? Để anh chở em”

- “Được!” cô dứt khoát leo lên một chiếc xe, cô biết, Nguyễn Văn Khánh nhất định đang ở đó. Người chở tôi tay lái rất lụa, vừa lượn vừa hỏi

- “Em đi tìm ai? Nếu không có bạn thôi cứ để anh chở nhé!” cô biết lũ đua xe thích có một cô gái ôm eo phía sau để làm màu.

- “Đêm nay đông lắm à?”

- “Đội xe Hoả Long và Thanh Hổ đua đêm nay, phải một hai trăm xe! Em tìm người đội nào?”

Cô không biết Nguyễn Văn Khánh đội nào, cô chưa nghe anh ta kể, chỉ biết lắc đầu. Một lát sau đã đến Quốc lộ 51, Luân nhìn đồng hồ “Có lẽ chỉ năm phút nữa đội xe đến! Em đứng sát lề đường một tí, đừng để xe nó chẹt chết!” Anh ta châm điếu thuốc. “Sắc mặt em sao mà ghê thế, sắp chết rồi à?”

My không để ý lời anh ta nói, cô chỉ nhìn về phía trước, chốc lát một đoàn đèn pha mô tô loang loáng lao tới từ phía xa. Sau đó là những tiếng máy xe, chớp mắt, mấy chục chiếc mô tô vọt qua. Nhiều xe quá, cô làm sao tìm được Khánh? Cắn chặt răng, cô chạy ra giữa đường, muốn xem thật rõ từng chiếc xe.

Luân gào lên kêu cô trở lại, nhưng đã ko kịp rồi. Cô nghe thấy tiếng chửi rủa, tiếng phanh xe, tiếng xe đâm sầm vào nhau bên tai. Cô mở to mắt muốn tìm Khánh ở đâu, nhưng cô lại không thấy gì, ngoài ánh đèn xe cô chả thấy gì.

Đột ngột một chiếc xe phanh gấp ngay trước mặt cô, thân xe nghiêng xuống, như thể cày một đường thẳng tắp vào thẳng cô, nhưng đến trước mặt cô một mét thì dừng sững lại. Người lái bị văng ra lộn hai vòng rồi đứng dậy, vứt mũ bảo hiểm, giận đùng đùng chạy ra chỗ cô.

- “Đm, mày muốn chết à con rồ? Tổ sư mày đứng chỗ này à… Bông cúc nhỏ?

Cô nhắm chặt mắt định chịu đựng cú đấm nộ khí xung thiên của hắn, tự nhiên nghe gọi tên mình, cô mở mắt ra, hoá ra là Ngô Trọng Thành, hắn bị ngã mặt mũi bầm dập, tay đầy máu, cô thất kinh kêu lên:

- “Em xin lỗi, xin lỗi…” Chân mềm nhũn, cô ngồi khuỵu xuống.

Ngô Trọng Thành vội vã chạy tới đỡ cô, vừa chạy vừa kêu to “Call anh Khánh ngay, bảo đại ca quay lại đây, mau lên mau lên, bảo là chị Hai đang ở đây!”

Vừa nghe tiếng kêu, những xe đang lăn lộn dọc đường bỗng dừng cả lại. Những xe phía sau chạy tới cũng dừng lại. Một thoáng chốc, Quốc lộ 51 thành bãi đậu xe, hơn trăm xe đậu hẳn hoặc chạy vòng tròn.

- “Họ… họ sao lại dừng hết cả lại?

Ngô Trọng Thành đỡ cô ngồi lên mặt đường nhựa

- “Vớ vẩn, nửa đội xe là của đại ca, bọn kia không đỗ lại xem chị Hai thì định làm gì?”

- “Anh ấy ở… ở đâu?” My hoa mắt choáng váng hỏi, bao nhiêu nước mắt mấy ngày trời, đã khiến cô suy kiệt thể lực hoàn toàn.

- “Đại ca không biết đã chạy đến quãng nào rồi… trời! Bông cúc nhỏ, đừng có dại thế này. Cô chết rồi thì đại ca chém chết chúng tôi cho chôn cùng!”

Anh ta nói gấp gáp, cô nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy quá mệt mỏi, nghĩ đến Khánh sắp đến, cô lại cố mở mắt ra. Đường phố đêm xuất hiện tiếng xe ầm ầm, rồi một lũ người xôn xao bảo “Đại ca Khánh tới!”

Nguyễn Văn Khánh đã đến.

Tôi thấy chiếc xe lao đến như thể mất lái, khi xe chưa kịp dừng lại, người trên xe đã nhảy bổ xuống, một tay gỡ mũ bảo hiểm, dưới mũ là Nguyễn Văn Khánh, chỉ thấy gương mặt anh tái xanh, chạy tới cô. Sao mặt anh trắng thế, hay là bị ốm? Cô đẩy tay Ngô Trọng Thành ra, đi vội tới với anh, anh kêu lên “Bông cúc nhỏ!”

Cô dồn hết sức lực lao tới, ôm chặt anh. Anh cuống cuồng lo âu hỏi: “Em ra đây làm gì?”

Coo cố nở nụ cười “Em… em rất nhớ anh!” Đã mấy tháng trời cạn kiệt sức lực, nói nốt câu đó, cô mềm nhũn cả người, mắt tối sầm, rơi vào trong lòng Khánh. Cô cuối cùng… đã quay về với vòng tay ôm của Khánh.

Hôm đó, cô ngủ thiếp đi trong vòng tay của Thành. Khi tỉnh dậy, căn phòng toàn màu đen, cô lờ mờ nhìn thấy Khánh ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời hút thuốc. Cô lật chăn ra, anh ngoái đầu lại vứt điếu thuốc trên tay, đi tới ôm cô đặt lên đùi anh. “Đỡ chưa em?”

Cô gật đầu, chúi người vào ngực anh, nghe thấy con tim anh đập thình thịch, chỉ có nhịp tim anh đập mới khiến cô yên tâm, cho cô biết, cô còn sống…

- “Em gầy đi!” Anh ngửa cằm cô lên, nhìn cô nói điềm đạm.

- “Chỉ vì anh!” một câu nói, đã gộp tất cả tình yêu của cô, Khánh ôm chặt cô, mím môi không nói. Rất lâu sau anh mới than:

- “Em trốn ra thế này ba mẹ em lo lắng chết!”

- “Không bao giờ, họ đâu quan tâm em sống hay em chết!”

- “Đừng tuỳ tiện thế, ngủ đi, mai anh dẫn em về nhà!” Nói xong Thành đặt cô xuống, định đắp chăn cho cô.

- “Đừng, em sẽ không bao giờ về nhà nữa!” Cô túm lấy áo anh, kêu to. “Em ghét ba mẹ em, em ghét họ!”

- “Ngốc, nếu em giống anh, ba mẹ chết hết, thì sẽ chẳng thấy ba mẹ là đáng ghét nữa!” Cô không hề biết Khánh là một đứa trẻ mồ côi.

Trong bóng tối, cô dường như phảng phất thấy tiếng thở dài, anh lẩm bẩm”

- “Ba mẹ chỉ mong em tốt, anh không phải người đàng hoàng, theo anh sẽ khổ lắm”.

- “Trong tim em, anh tốt đẹp nhất”. Cô ôm chặt Khánh, tự hôn lên môi anh, một cái hôn vụng về. Hai tay Khánh co chặt, cúi đầu nồng nhiệt đáp trả, trong bóng tối không một tiếng động, chỉ có tiếng tim đập của hai người họ, tiếng than dài.

Rất lâu, anh mới miễn cưỡng rời cô ra “Ngủ đi!” Nói xong, anh đứng dậy đi ra.

- “Vì sao anh không cần em?” My kéo anh lại, bắt đầu vô cớ rơi lệ.

- “Không phải không cần, mà là không thể”. Khánh quay đầu đi, cố ý mặc kệ nước mắt cô, nhìn ra ngoài cửa sổ nói buồn phiền. Cô mím môi, không nói một lời, anh cũng không nói gì lẳng lặng ra khỏi phòng.

Nhìn theo lưng anh, đột nhiên cảm thấy, cô không thể để anh đi, anh là người đàn ông của cô, của cô! Cô đưa tay cởi từng hạt nút ao trước ngực, cởi chiếc áo, gọi anh:

-“ Nguyễn Văn Khánh, anh quay lại đây!”

Anh dừng lại, quay nhìn, đột nhiên hít thở mạnh, cứng giọng lại: “Em làm gì đấy?”

Cô rời khỏi giường, đi đến bên anh, vừa đi vừa kéo dây áo lót xuống: “Em làm gì, anh hiểu chứ!”

Khánh lùi về cửa, mặt trắng bệch ra, như thể nhìn thấy quái vật, lắp bắp: “Em… ngực em…”

Ngực cô xăm một bông cúc cánh mỏng vàng rỡ, là cô đã để người thanh niên ở tiệm xăm đặt từng mũi xăm, từng mũi kim lên da cô xăm nên, vừa xăm anh ta vừa cằn nhằn: “Đại ca Khánh chắc chắn sẽ chém chết tôi!

- “Em xăm đấy, hôm nay vừa xăm”. Nói xong, cô đi tới, tự buông mình vào lòng Khánh, anh run rẩy ôm cô.

- “Em ngốc quá, học người ta xăm mình làm gì…”

“Lưng anh cũng có hình xăm, em nghe Ngô Trọng Thành nói thế, cho em xem đi nào?”

Nói xong, cô thô lỗ tự tay cởi áo Khánh xuống, nhìn lên ngực anh, từng vết từng vết sẹo, như mạng nhện bị chặt ra một mảnh vá lên ngực anh ngang dọc, đó là những vết bị dao rựa chém. Anh đẩy cô ra, thở dài: “Em có biết em đang làm gì không? Mặc áo vào ngay!”.

Anh vừa nói dứt khoát và gấp gáp vừa như phảng phất chịu đựng cảm giác đau khổ. Cô biết hơi thở dài gấp gáp đó là gì, cô là bông cúc nhỏ, nhưng tôi đã học lớp 9. Chuyện nam nữ, cô không phải là không biết gì. Chí ít, cô đã hiểu nỗi gấp gáp của anh. Đó là một thứ dục vọng, một thứ dục vọng thú tính.

- “Em không đâu, em cần anh, anh là bồ em, bọn Ngô Trọng Thành đều nói vậy, sao anh lại không cần đến em?” Cô lại ngã vào Thành, ôm chặt anh, tay anh run lẩy bẩy.

- “Anh phải chém chết chúng nó!” Anh nghiến răng nói, nhìn cô rồi cúi xuống hôn. Hôn bắt đầu từ mặt, như mưa, hôn lên bông cúc trên ngực cô.

- “Đau?” My trả lời bằng run rẩy.

Đêm đó, Nguyễn Văn Khánh đã xuyên sâu vào số phận cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro