II. Quyết định của Yến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến đảo mắt nhìn hết lượt khắp người hai mẹ con bà ta rồi mới nghỉ nhẩm tính toán. Hai người này đêm hôm khuya khoắt như vậy, lại còn là người lạ muốn đến xin ngủ nhờ, mình phải thật cẩn thận thì mới được. Nghĩ bụng, Yến định lắc đầu, nhưng rồi gió lùa từ bên ngoài vào lạnh ngắt, khiến cô cũng thoáng phải gai người. Rồi lại nhìn đứa con gái tội nghiệp của bà ta, Yến đành cắn răng tự nhủ: "Thôi vậy, người ta cũng rất khốn khó, cũng chỉ là ngủ nhờ một đêm mà thôi!"

Cô đành quyết định sẽ cho hai người này vào trong nhà ngủ nhờ đêm nay, cô nói:

- Được rồi, hai mẹ con bác cứ vào đây đi...

Yến mở rộng cửa đón hai mẹ con họ vào nhà, mà chỉ thở dài lắc đầu. Sau khi hai người bọn họ vào trong nhà, Yến vẫn còn ngước nhìn ra ngoài, hy vọng sẽ có bóng dáng anh mình sớm xuất hiện, trở về nhà sớm để cô an tâm, không còn lo lắng vì chỉ ở với hai người lạ nữa.

Yến kéo cái cửa gỗ lại, rồi nhanh chóng cài then thật chắc cho cẩn thận. Sau đó cô quay đầu lại vào trong nhà, đi tới gần chỗ mà hai mẹ con người đàn bà dân tộc Thái đen kia đang đứng. Cô nhìn người mẹ nói:

- Bác đứng đây chờ một chút, cháu vào lau dọn chỗ giường gần cái bếp kia, rồi đêm nay hai mẹ con bác ngủ tạm ở đấy nhé!

Hai mẹ con đó gật đầu không nói gì, chờ cho Yến đi hẳn là hai mẹ con đó chợt nhìn nhau bằng một ánh mắt rất tà dị.

Yến lui cui dọn đống chăn đệm, mà không để ý hai mẹ con nhà kia đang nhìn mình theo một cách hết sức tính toán.

Dọn chăn đệm lên chiếc giường xong, cô ra hiệu cho hai mẹ con bọn họ ngồi xuống rồi mới hỏi chuyện:

Hai mẹ con bác tên là gì? Buôn bán gì mà lại đi về khuya vậy?

Hai người nọ ngồi xuống cái đệm, từ từ bỏ cái tay nải khoác ở trên lưng, đặt xuống dưới đất rồi thật thà trả lời:

- Tôi tên là Đỗ Thị Hạnh , còn con gái tôi đây nó tên là Trần Thị Huệ, Chúng tôi sống ở mãi tận bản Hênh, cách đây độ hai chục cây số ở trong núi kia...

- Rồi hai mẹ con bác buôn bán gì vậy?

Yến lại tiếp tục hỏi.

Hai mẹ con ấy vẫn tỏ vẻ rất thật thà mà trả lời:

- Mẹ con chúng tôi buôn bán nón, tự tay làm. Hôm rồi trời mưa gió rét quá, mà nhà lại hết gạo nên chúng tôi vẫn phải cố xuống phố huyện để đem hàng đi bán. Mà hôm nay trời lạnh quá, lại mưa to nữa nên chẳng có ai ra đường. Trời đã đến tối mà chẳng bán được món hàng nào, nên mẹ con tối vẫn phải cố trụ lại... Mà đêm càng lạnh, con bé con nó lại ốm...

Nói đến đây, người đàn bà tên Hạnh đã rơm rớm nước mắt. Đứa con bà ta là Huệ thì cặp môi tím tái vì lạnh, người cũng đang run cầm cập ho sù sụ.

Yến thương cảm, nhanh tay trùm lên người Nả một tấm chăn rồi hỏi tiếp:

- Vậy hai mẹ con nhà bác đã ăn uống gì chưa?

Bà Hạnh lắc đầu. Yến liền thở dài, đem một phần cơm từ trong bếp cho hai mẹ con bọn họ ăn.

Hai mẹ con ấy ăn xong thì cũng đi ngủ, lúc này từ ngoài nhà lại có tiếng gọi vọng vào:

- Yến ơi, mở cửa cho anh!

Là tiếng của Nam, anh của Yến. Hôm nay công việc hoàn thành muộn, nên Nam đến giờ này mới có thể về nhà. Nghe thấy tiếng anh gọi , Yến mừng lắm, chạy ra mở cửa ngay để đón anh cô vào nhà.

Nam vào trong nhà, cởi tấm áo ướt đẫm mồ hôi, dù trời đông rất lạnh nhưng anh vẫn đẫm mồ hôi chứng tỏ cho công việc của anh vất vả như thế nào.

Nam đi vô đến gian bếp, nhanh chóng ăn vội bữa cơm, chợt lại nom thấy hai mẹ con kia thì liền hỏi:

- Ai vậy em?

Yến đang ru đứa nhỏ con mình ngủ, liền quay đầu trả lời đáp lại:

- Họ là hai người đi buôn, xin ngủ nhờ, nhìn họ khổ quá vì lạnh nên em thương...

Nam thoáng dùng cặp mắt dò xét nhìn hai mẹ con kia, nhưng cũng không nói gì. Chỉ tiếp tục ăn cơm. Hai mẹ con kia thì không biết đã ngủ hay chưa, nhưng người đều đã đơ như khúc gỗ và mắt nhắm tịt.

Nam ăn cơm xong, thì đi vô nhà tắm dội vài gáo nước cho sạch, sau đó mới chui lên giường ngủ.
........



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro