IV. Cái kết bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yến ú ớ chỉ về phía hai người kia rồi quay mặt về phía Nam giải thích:

- Bà ta, bà ta là ma!

Nam dụi mắt nhìn về phía hai mẹ con người Thái đen thì thấy hai người đó vẫn bình thường. Còn Yến sau khi chỉ tay xong, quay lại nhìn bọn họ thì cũng thấy cái dáng vẻ lúc trước mà bọn họ hiện ra cũng không còn, chỉ hoàn toàn là hai mẹ con người dân tộc khổ sở vì cái lạnh mà thôi.

Yến giải thích rõ ràng với Nam :

- Vừa rồi em thấy con khóc to quá, tỉnh lại thì thấy mụ ta... mụ ta là ma cà rồng đấy mình ơi...

Yến khóc lóc giải thích, rằng cô đã tận mắt chứng kiến thấy cái mũi to đỏ, làn da trắng bệch, hàm răng nhấp nhô của bà ta sắp cắm vào cổ của đứa bé. Nam trước nay hết sức tin tưởng em gái của mình, nên liền đồng tình với cô. Anh chạy vô cái góc nhà vớ lấy cây gậy, ép hai người kia lui vào góc tường rồi quát:

- Lui vào trong kia, không thì đừng trách tao đập cho một nhát rồi chúng mày chết luôn, lũ ma quỷ hại người!

Hai mẹ con kia run bần bật quỳ xuống van nài, rồi bị đẩy vào trong góc tường hết sức sợ hãi. Lúc này bọn chúng vẫn như một người bình thường và chẳng hề giống ma cà rồng như lời Yến kể.

Nam đẩy lui hai người đó lại góc tường, rồi hối Yến đi báo cho công an xã biết.

Yến nhanh chóng chạy đến trụ sở công an xã báo tin, chỉ một lát sau thì đã có vài người trong kíp trực chạy đến nhà anh. Đi đầu là một ông công an xã độ tuổi chừng bốn mươi, ông ta nhìn khắp quang cảnh trong nhà rồi nói:

- Đâu, có chuyện gì thế?

Nam trỏ tay vào hai người kia rồi nói:

- Anh em nhà tôi phát hiện ra hai kẻ này là ma, nó định giết đứa em gái chúng tôi trong lúc chúng tôi đang ngủ.

Ông công an xã cười nói:

- Vớ va vớ vẩn, ma quỷ cái gì. Ý của hai người là tố cáo bọn họ muốn giết em mình chứ gì? Được rồi, tất cả theo tôi về trụ sở viết bảng tường trình để lấy lời khai!

Sau đó hai mẹ con kia được dẫn về trụ sở công an xã, qua khám xét thì bọn chúng còn lấy trộm cắp một vài thứ trong nhà, có cả vàng bạc cũng đều lôi hết ra. Bọn chúng bị xử tội trộm cắp rồi để đấy, Yến nhiều lần biện minh rằng chính mắt cô đã nhìn thấy bà ta là ma cà rồng như lời đồn đại mà không một ai tin.

Bẵng đi một thời gian thì chuyện ấy khép lại, và hai mẹ con nhà kia cũng chỉ bị khép vào tội trộm cắp vặt, và cho rằng những thứ mà Yến nhìn thấy chỉ là tưởng tượng.

Thì bắt đầu từ đó, cô thấy đứa em gái của cô lại có những hành động rất kì lạ. Những buổi cô vắng nhà, lại thấy nó trò chuyện với ai đó mà cứ như không vậy. Bởi cô đảo mắt nhìn quanh thì chẳng thấy ai cả, và em của cô vẫn chỉ đang nói chuyện một mình vẩn vơ, cô cố gặng hỏi:

- Con nói chuyện với ai vậy?

Đứa em gái cô liền trả lời:

- Dạ, con nói chuyện với nó!

Em gái cô chỉ về một phía, nơi bên ngoài nhà khuất sâu sau những bụi cây. Yến đảo mắt nhìn tới mà chẳng thấy ai, trong cái bụi cây kia vẫn im lìm như không. Cô cho rằng con bé chắc bị hoảng sợ từ sau khi hai mẹ con ma kia đến ám ảnh, nên sinh ra trí óc không tỉnh táo. Rồi cũng chẳng để ý đến chuyện ấy nữa.

Nhưng thời gian sau đó, những chuyện ly kỳ bắt đầu ập đến với gia đình cô. Ban đêm khi Yến đang ngủ, thường có tiếng động loảng xoảng, tiếng va chạm của bát đũa, rồi cả tiếng hàng rào như bị ai đó đang phá rách ở bên ngoài. Khi Yến tỉnh lại và đứng lên đi xem xét thì những tiếng động đó cũng trở nên im bặt.

Và sau đó, cô thấy tần suất em gái của cô nói chuyện một mình, mỗi ngày một nhiều hơn. Và những câu nói không có chủ đích của nó, dần sâu chuỗi thành một vấn đề. Rằng hằng đêm, thường có người trò chuyện cùng nó, rồi khi lúc Yến tỉnh lại, thì người đó lại hóa thành một con chó trắng lủi đi và biến mất.

Những chuyện như vậy cứ xảy ra tiếp diễn đến mức, Yến và Nam chẳng thể ở trong căn nhà của mình nữa vì đã quá hoảng sợ.

Yến bắt đầu đi tìm những bà thầy mo cao tay của người dân tộc, nhờ giải đáp về vấn đề này. Thì liền được một bà thầy mo giải thích:

- Mày gặp họa rồi con ơi! Ma cà rồng nó đã mò đến tận nhà mày như thế, thì nào có chuyện nó buông tha cho gia đình mày! Tao dám chắc rằng hai con mà cà rồng ấy vẫn lẩn khuất ở đâu đó... Muốn trị được chúng nó, chỉ có thể bắt được tận nơi rồi đem chúng đi thiêu, thì may ra chúng mới buống tha. Mà bây giờ chính quyền không cho làm việc ấy, nên sẽ phải tính cách khác.

Yến liền hỏi:

- Vậy phải làm cách nào thưa thầy?

Bà thầy mo nói:

- Cách duy nhất là bỏ căn nhà đó đi, thì lũ ma cà rồng sẽ chẳng thể tìm được. Còn nếu chúng vẫn lần ra, thì nhà mày phải mổ trâu để tao cúng ma, sau đó nhờ ma rừng đuổi chúng nó đi thì mới được!

Yến răm tắp làm theo, và kể từ sau khi đó, cô và anh cô quyết định phải chuyển nhà. Căn nhà cũ thì nhờ một người khác trông hộ.

Sau này người trông hộ ở đấy cũng nói, ban đêm tại căn nhà ấy. Vẫn thi thoảng nghe thấy tiếng động loạt xoạt của người nào đó nói tiếng dân tộc thái lầm rầm. Và sáng ra thì vẫn thấy tường rào bị xé rách, mặc dù đã vá lại nhiều lần mà đêm nào cũng vẫn vậy. Người ta còn nhìn thấy thi thoảng có con chó trắng thấp thoáng, nó vẫn lưu luyến trong nhà này như đang chờ đợi một thứ gì đó từ đứa bé trước đó vẫn ở đây vậy.

Và cuối cùng là những tiếng chó tru rợn người vào đêm, sau cùng dọa cho người trông ở đấy cũng chẳng dám ở lại và phải bỏ đi.

Câu chuyện tôi kể lại ở trên hoàn toàn là có thật và không một chút bịa đặt. Chuyện có thật về giống loài ma cà rồng vẫn thường được đồn đại tại đây, tại vùng thủ phủ của Tây Bắc, tỉnh Sơn La.

Câu chuyện trên xảy ra ở huyện Phù Yên. Tôi cũng đã từng kể một câu chuyện mang tên Bà Già Trong Bệnh Viện, chuyện này cũng kể về việc mà chính mẹ tôi đã gặp giống loài này thời còn trẻ, và câu chuyện còn có sức rùng rợn gấp nhiều lần so với câu chuyện này.

Tôi xin xâu chuỗi lại chuỗi sự kiện sự xuất hiện về loài ma cà rồng này để cho quý bạn đọc cùng được biết đến, qua lời kể của tôi, và nếu ai còn cảm thấy tò mò muốn biết thực hư về chuyện loài quỷ này có tồn tại thật hay không thì xin mời các bạn đến vùng đất Tây Bắc để nghe những câu chuyện khác ly kỳ hơn về giống loài này


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro