Bỗng dưng muốn chết - Thanh Sam Phong Lưu (chương 1.3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Bỗng dưng muốn chết – Thanh Sam Phong Lưu (chương 1.3)

Nhận lời thách đấu tay đôi đồng nghĩa với việc chấp nhận sự trừng phạt

bị hạ level và người chơi sẽ không được phép uống thuốc. Lặng đi một hồi

lâu, chờ cho gã thúc thúc vạm vỡ đổ người cái rầm, Kiêu dương tự hỏa

điên tiết phóng ra hàng chữ: “Con nhãi ranh, nhớ đấy nhé, mày có giỏi

thì giữ nguyên nick đó, ông sẽ giã mày 100 lần!”

“Đã vậy thì ta giã ngươi 1000 lần!” Tô Liễu cười nhạt và với điệu bộ

ngây thơ vô số tội, nàng điều khiển cô gái nhảy phắt tới chỗ cái xác.

Sau một hồi vặn người, đá chân, làm vài động tác khởi động, cô rút từ

chiếc túi đeo bên hông ra một chiếc roi da và bắt đầu vụt thật lực vào

cái xác.

Khâu Kiêu Dương tức nổ đom đóm mắt. Lần đầu tiên, gã đã phải nổi giận

nhường này kể từ khi tham gia trò chơi đến giờ. Lặng lẽ quan sát thiếu

nữ đang sung sướng vui đùa với cái thây ma, Kiêu Dương thấy dòng chữ

trên đầu cô ta “Bỗng dưng muốn chết”.

Mẹ, là cô ả hay mình “bỗng dưng muốn chết”.

Thời gian quyết đấu chỉ có năm phút, thực chiến hai phút, còn ba phút ả

hành hạ cái xác, tóm lại……Trên màn hình hiển thị cảnh báo!

Ý nghĩ đầu tiên vụt đến trong đầu Kiêu Dương là phải kiểm tra level.

Trời ơi, đã tụt xuống 155. Gã lập tức dùng đặc quyền của khách hàng kim

cương, trực tiếp phát lệnh đóng khẩn cấp với bộ phận phục vụ khách hàng,

đồng thời thét toáng:

“Con mất dạy kia, có giỏi thì giữ nguyên nick đó!”

Thiếu nữ nhảy thụt lại, làm bộ xấu hổ che mặt: “Đây không mất dạy, mà

chỉ có đấy là mất giống thôi!”

“Ngươi bảo ai mất giống, hả?Lão đây có thừa, không tin thì thử xem này!”

Khâu Kiêu Dương tức điên người, bao cố gắng ra vẻ nho nhã nãy giờ vụt

tan biến.

Tô Liễu sau khi đã đại thắng cũng chẳng buồn đôi co, nàng nhấc thanh đao

lên và dợm chân bước đi. Một bóng đen vù bay tới.

“Này này, cái con ‘muốn chết’ kia, đợi đấy, mối thù này lão gia nhất

định phải trả.”

Thiếu nữ nhoẻn miệng cười và vẫy vẫy hai ngón tay mảnh dẻ: “Được thôi,

tới đây giết ta đi, rồi ngày mai thôi, hình ảnh trận đấu ban nãy sẽ được

truyền khắp giang hồ, để mọi người xem ai đã bắt nạt ai?”

“Thúc thúc ơi thúc thúc, đấu tay đôi là đấu trí đấu lực, đừng truy sát

ta bởi cái vụ việc lẻ tẻ này”

“Đúng là ta muốn giết Yêu tinh áo choàng đấy, nhưng level thấp quá, lẽ

đâu tự chước họa vào thân. Thực ra ngươi không cần phải lo lắng gì đâu,

nhỉ?!”

“Ngươi đã ghi lại cả rồi sao?” Kiêu Dương thấy đầu óc quay cuồng.

“Nói đi, ngươi muốn điều kiện gì?” Gã thẫn thờ gõ bàn phím. Nhân vật

hiệp sĩ áo đen trên màn hình dường như cảm nhận được tâm trạng của gã,

lúc này cũng hững hờ buông tay, thẫn thờ nhìn lên bầu trời cao.

Bóng tịch dương ngả lưng chừng núi, những áng mây tía bay lững lờ. Hiệp

sĩ cô liêu đứng tựa vào chiến mã, con đường trước mặt huếch hoác không

bóng người.

Tô Liễu sửng sốt trước cảnh đẹp đến nao lòng!

Nàng điều khiển thiếu nữ nhanh chóng thu đao rồi bước lại gần, miệng mỉm

cười.

“Ta vốn chẳng muốn ép người quá đáng. Nhưng thế giới này muôn phần nguy

hiểm, âu là kẻ quân tử phải biết phòng thân.”

“Người trên giang hồ biết lòng dạ thế nào, có khi giết người cũng chỉ vì

ngẫu hứng.”

…….

Khâu Kiêu Dương muốn giết phắt đối thủ mà phải cố hết sức nhẫn nhịn. Và

đúng lúc gã sắp chịu hết nổi thì tạ ơn trời đất, câu chuyện đã tới hồi kết.

Thiếu nữ trên màn hình cười híp mí và bảo: “Thế này nhé, nếu ngươi chấp

nhận mấy điều kiện sau thì ta sẽ gửi trả đoạn băng và hứa là không lưu

bản sao, ok?”

Áo đen trầm ngâm hồi lâu rồi thận trọng đáp: “Được, ngươi nói đi!”

“Thứ nhất, cho ta vào hành hội.” Nàng nghiêng nghiêng đầu, điệu bộ vô

cùng duyên dáng.

Gã giơ tay biểu thị đồng ý.

Thấy vậy, nàng làm động tác xòe váy múa rồi nói tiếp: “Thứ hai, bản thân

ngươi phải đảm bảo sẽ không gây khó dễ hoặc sai người giết ta.”

Gã gật đầu: “Không vấn đề gì.”

Ánh sáng mỗi lúc một nhạt nhòa, mặt trời đã sắp sửa khuất núi.

“Điều kiện sau cùng, tìm cho ta một anh chàng đẹp trai nhất trong hội để

giúp ta luyện đến cấp 100.” Nhìn hàng chữ dài dằng dặc phía dưới màn

hình, Tô Liễu thở phào nhẹ nhõm. Bởi vấn đề cốt yếu là đây, nàng cần Lâm

Lập Triệt giúp nàng luyện công, rồi sẽ…Ha ha ha…

Không gian lặng như tờ, hiệp sĩ áo đen im lặng nghĩ suy.

Mãi một hồi lâu, gã mới ngẩng cao đầu với vẻ khảng khái.

Tô Liễu thoáng có dự cảm không lành.

Quả đúng thế, khi đối phương hồi đáp: “Được thôi, ta sẽ đảm nhiệm việc

giúp nàng luyện công.”

THANH MAI TRÚC MÃ

Tô Liễu choáng luôn.

Một hồi lâu sau, thiếu nữ trên màn hình mới mỉm cười và trên đầu hiện

lên hàng chữ (lời trong một bài hát): “Ơi đóa hoa thủy tiên xinh đẹp…”

Nhìn thấy dòng chữ này, hiệp sĩ áo đen hiển thị biểu tượng toát mồ hôi.

Đã từ rất lâu, hội Long Đằng không chiêu mộ các game thủ dưới cấp 80,

lần đặc cách gần đây nhất là cô em kết nghĩa của Khâu Kiêu Dương. Cô ả

gửi ảnh tới trung tâm mạng để tham gia thi tuyển mỹ nữ và lọt thẳng vào

top 10, được gia nhập hành hội nhờ vào nhan sắc.

Sau nửa năm trời, nay lại có Tô Liễu được nhập hội Long Đằng khi chỉ mới

đạt đến cấp 7. Đương nhiên khiến giang hồ nổi sóng.

(Hành hội) (Người chơi) Vũ dạ phi phi (hỏi giọng cớt nhả): Đại ca ơi,

đây là tẩu tẩu ạ?

(Hành hội) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Có lẽ đâu thế, ca ca ta còn

chưa có bạn gái.

(Hành hội) (Người chơi) Nhất thủ trụ thiên: Còn ít tuổi thế, hẳn là cháu

gái rồi!

(Hành hội) (Người chơi) Vũ dạ phi phi: Còn lâu…

Lúc khiêu chiến, Tô Liễu dùng nick và khi hệ thống hỏi nàng có công khai

kết quả không thì nàng đã từ chối. Do đó, giang hồ dần sóng yên bể lặng,

đồng thời khi nàng gia nhập hành hội, không ai mảy may liên tưởng tới kẻ

khiêu chiến ban nãy.

(Hành hội) (Người chơi) Lịch sử tiến hóa nhân loại: Đại ca thuộc hàng

trâu già mê cỏ non đó!

(Hành hội) (Người chơi) Nha sĩ Aibolit: Cỏ non đỡ đau răng.

(Hành hội) (Người chơi) Khuyên tròn cái khum khum: Chỉ đau lưng thôi.

(Hành hội) (Người chơi) Nhất thủ trụ thiên: Để xem đã….

(Hành hội) (Người chơi) Nhất thủ trụ thiên: Cái lũ dê già này, đừng làm

em nó sợ.

(Hành hội) (Hành hội) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Người mới post

ảnh đi, kèm số đo 3 vòng nữa nhá!

Kênh chat của hành hội nhao nhao bàn tán lai lịch của Tô Liễu, khiến

Khâu Kiêu Dương đâm ra khó xử. Gã không biết phải giới thiệu làm sao cho

phải. Vì nói thực thì sẽ dẫn tới trận PK khi nãy, mất mặt là chuyện nhỏ,

song sẽ mất cả chỗ đứng chứ chẳng chơi. Nếu giang hồ biết gã bị tiểu cô

nương này làm cho điên đảo, trời ơi, hình tượng anh minh đĩnh ngộ mà gã

bấy lâu gây dựng sẽ bị sụp đổ mất.

Nghĩ tới nghĩ lui, Kiêu Dương cắn răng chịu trận.

(Hành hội) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Yêu Yêu, không được vô lễ với

đại tẩu!

(Hành hội) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Ca ca không phải là…

Tô Liễu dửng dưng,chán ngán nhìn đám hành hội lời qua tiếng lại, chợt

nhận thấy cơ hội phát ngôn của mình.

(Hành hội) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Không phải là gì? Không

phải là đàn ông á?

(Hành hội) (Người chơi) Lịch sử tiến hóa nhân loại: Há, ca ca không phải

vậy chứ……

(Hành hội) (Người chơi) Khuyên tròn cái khum khum:……

(Hành hội) (Người chơi) Vũ dạ phi phi: ……

(Hành hội) (Người chơi) Nhất thủ trụ thiên:……

(Hành hội) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa (nghiến răng ken két): Ái

thiếp à, việc này chúng mình bàn riêng nhé!

(Hành hội) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Thúc thúc xấu tính, đâu

biết thương hoa tiếc nguyệt ……

(Hành hội) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Vậy ta không giúp nàng nâng

cấp nữa nhé.

(Hành hội) Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Đoạn…phim…

(Hành hội) (Người chơi) Kiêu dương tự hỏa: Ta đưa ái thiếp đi luyện

level đây, các ngươi đừng nhí nhéo nữa!

(Hành hội) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Muội cũng muốn đi.

Tô Liễu vươn vai, lướt qua màn hình và trả lời: “Hôm nay ta bận, out

đây, bi.”

Nàng đóng cửa sổ, mở một trang web ca nhạc rồi bước ra ban công.

Hôm nay là thứ bảy, sân trường thưa thớt người. Nàng nhoài người qua

thành lan can, lim dim mắt nhìn xa xăm, rồi quay lại phòng và nhấc máy

điện thoại.

“Tiểu Triệt a, cuối tuần sau có rỗi không?”

……

“À, hôm đó là ngày Chị em.”

……

“Không sao, không phải là người yêu thì chúng mình cũng vẫn là chị em mà.”

…….

“Ừ, thế nhé, 8h sáng thứ bẩy tuần sau nhé!”

Gác máy rồi mà Tô Liễu cũng chẳng biết nên cười hay khóc.

------Gim

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro