Bỗng dưng muốn chết - Thanh Sam Phong Lưu (chương 1.4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Bỗng dưng muốn chết – Thanh Sam Phong Lưu (chương 1.4)

Mừng vì đã phá tan cuộc hẹn của Khâu Kiều Nhan và Tiểu Triệt, song buồn

vì phải kiếm cớ chị em này nọ để dụ cậu.

Tô Liễu quăng di động sang một bên, lau sạch bàn viết, quét sạch sạch

sàn nhà, liếc nhìn đồng hồ rồi cầm hộp cơm xuống nhà ăn. Nhưng vừa bước

xuống cầu thang thì đập ngay vào mắt nàng là một bóng người cao lớn.

Người đó đứng dưới gốc trúc đào chênh chếch phía bên trái cổng ký túc,

dáng người to cao, mạnh khỏe. Vẻ tay chơi hiển hiện trên chiếc áo sơ

minh trắng lóa vốn mang tính chất thư sinh.

Chàng một tay đút túi, tay kia kẹp điếu thuốc, trông rất amatơ.

Tô Liễu định quay người lui bước thì giọng nói quen thuộc đã cất lên

“Liễu Liễu”. Vốn người dễ giật mình, Tô Liễu suýt quăng luôn hộp cơm.

“Anh Thịnh Hoan, em chào anh ạ.” Tô Liễu e dè tiến lại gần, ngước mắt

nhìn người con trai cao hơn mình hẳn một cái đầu và lí nhí chào.

Phút chốc, đôi mắt nàng in trọn khuôn mặt tuấn tú mà kiêu hãnh của chàng

trai.

Rồi nàng ngại ngùng lui lại, cúi đầu nhìn điều thuốc: “Anh lại đến ạ?”

“Ừ, anh tới chỗ người bạn có chút việc, nhân tiện ghé thăm em.” Thịnh

Hoan làm ra vẻ không nhận thấy sự ngượng ngập của Tô Liễu, thản nhiên

bảo: “Đi nào, anh mời em ăn cơm.”

“Em ăn rồi.” Sắc mặt không đổi, Tô Liễu nín thở nói dối.

“Thế em cầm theo hộp cơm làm gì?” Sở Thịnh Hoan nhướn mày.

“Úi, cái này á?” Nàng giơ hộp cơm lên, “Hôm nay em dọn đồ, thấy cái hộp

này đã lâu không dùng tới nên mang xuống vứt.”

“Thế à?Cho anh cho, anh đang cần một cái hộp cơm.” Thịnh Hoan chìa tay ra.

Tô Liễu thản nhiên đưa luôn cái hộp nhưng Sở Thịnh Hoan lại thôi không

lấy. Anh nhìn Tô Liễu chằm chằm, rồi đột nhiên thở dài bảo: “Liễu Liễu,

anh có chút việc phải đi cái đã. Cái hộp này tạm để chỗ em, khi nào rỗi

anh qua.”

Nói rồi, Thịnh Hoan quay người rảo bước, thoáng chốc đã khuất bóng.

Tô Liễu cắn môi đứng chôn chân tại chỗ.

Sự xuất hiện đột ngột của Sở Thịnh Hoan khiến tâm trạng vui vẻ của Tô

Liễu vụt tan biến. Nàng ăn quấy quá bữa cơm, mau chóng quay lại với

chiếc máy tính, đăng nhập trò chơi.

“Nàng có ở đó không?” Trong hộp nhắn có tin của Kiêu Dương Tự hỏa.

Nàng “ừ” một tiếng rồi thôi.

“À này, nhân tiện hỏi thăm, muội muội của ta đắc tội gì với nàng thế?”

Kiêu Dương Tự hỏa hỏi một cách chân thành.

Tô Liễu tinh nghịch đáp “Quên rồi”. Sau đó có tin nhắn mời kết bạn của

Kiêu Dương Tự hỏa, nàng ngập ngừng chọn phím “chấp nhận”.

Khâu Kiêu Dương thật biết giữ chữ tín, đã hứa giúp Tô Liễu luyện đến

level 100 là vứt hết mọi việc, chăm chăm đưa nàng đi khắp nơi làm nhiệm

vụ, đánh yêu quái. Có điều đẳng cấp hai người quá chênh lệch, nên hễ

Kiêu Dương ra tay là Tô Liễu chẳng thể làm được gì, việc nâng cấp vì thế

rất chậm. Khâu Kiêu Dương chẳng làm được gì nhiều, đành cam phận dẫn

đường và đứng canh chừng mỗi khi Tô Liễu giết yêu quái. Mà Tô Liễu chỉ

ngoan ngoãn giết quái để tăng cấp những lúc vui vẻ, chứ mà không vui thì…..

“Tử hỏa, đưa ta đi tham quan, tìm chỗ nào đèm đẹp tí, ta muốn chụp ảnh.

“Bỗng dưng muốn chết” giờ đã đạt được cấp 50, lại bắt đầu nì nèo.

“Là Tự hỏa chứ không phải Tử hỏa, làm ơn type đúng cái tên đi mà.” Kiêu

Dương cưỡi trên lưng bằng điểu, tay vẫy vẫy chiếc quạt xếp.

“Như nhau cả thôi.” Nàng thả bước trên con đường nhỏ, ngó ngó nghiêng

nghiêng, hễ thấy chỗ nào đẹp là dừng ngay lại, thể hiện mấy động tác yểu

điệu thục nữ rồi chụp ảnh roẹt roẹt.

Kiêu Dương rỗi rãi, cũng lao vào dùng chức năng “chụp hình” giúp Tô Liễu

một tay mỗi khi nàng tạo dáng xong.

Mới chụp được vài kiểu thôi mà Kiêu Dương đã không kìm nổi sự thán phục

“Động tác cuả nàng phong phú thật đấy!”

“Đương nhiên” Tô Liễu kiêu kỳ: “Khiêm tốn mà nói, ta không có xèng đi

thẩm mỹ hay mua trang phục đẹp nhưng cả giới Anh Hùng này, không một đứa

con gái nào bén gót ta đâu.”

Và như để minh chứng, thiếu nữ mặc váy xanh nghiêng đầu mỉm cười với

chàng trai rồi khẽ nâng cao chân váy, nàng duyên dáng cất bước trên con

đường lát đá xanh xuyên rừng.

Đường nhỏ quanh co, trúc xanh rì rào, gió nhè nhẹ thổi. Vạt áo tung bay,

thiếu nữ nhún nhảy bước đi.

Hiệp sĩ áo đen bật cười nhảy xuống làm nhiệm vụ hộ giá. “Ta thấy nàng

thao tác thuần tục, đặc biệt xử lý tiết tấu rất tốt. Giá mà nàng bỏ một

nửa công sức mày mò mấy cái động tác này vào việc luyện đẳng cấp thì các

đại hành hội hẳn phải tranh nhau đón rước đó.”

“Vô nghĩa lí, ta là gogirl, phải tìm con đường đi đặc biệt cho riêng

mình chứ!”

Đọc những lời này, hiệp sĩ áo đen giật nảy mình, suýt ngã.

Thành công lớn nhất trong lĩnh vực thiết kế của trò chơi Anh Hùng là

động tác và nét mặt của các nhân vật, có điều thao tác điều khiển rất

phức tạp. Người chơi thông thường chỉ luyện kỹ năng chiến đấu hay di

chuyển, thi thoảng học thêm vài trò đơn giản như cười, ôm, xô ngã, ngồi

bó gối hoặc vài mệnh lệnh đơn giản. Ấy vậy mà Tô Liễu – một game thủ mới

toe lại thông thuộc hết các thao tác phức tạp vốn đòi hỏi tốc độ nhanh

và tính phối hợp cao, nào thì nét mặt biểu cảm, nào thì nghiêng đầu xoay

người, lại còn nâng váy nhún nhảy.

Khâu Kiêu Dương thấy tiếc, vì ngôn ngữ cơ thể biểu đạt tốt đến thế thì

hẳn khả năng điều khiển bàn phím của người chơi hẳn thuộc hàng siêu cao

thủ. Giá biết vận dụng vào việc luyện cấp và đấu tay đôi, nhất định sẽ

tiền đồ vô lượng

Lần đầu PK, Kiêu Dương đã thấy ở Tô Liễu khả năng tiềm tàng, nên mặc dù

rất tức giận, gã vẫn đồng ý giúp nàng luyện công. Có điều, sau vài ngày

cùng nhau, Kiêu Dương tự nhận mình đã nhầm to. Vì “cô nương” này thỉ

thích đuổi hoa bắt bướm, săn lùng cảnh đẹp, chứ chẳng có tí tẹo nào cốt

cách luyện võ. Cô ta quả thực khiến gã “bỗng dưng muốn chết”, khi ngọn

lửa nhiệt tình cứ dần dần nguội lạnh.

Level 100 giờ xem ra xa xôi quá! Dõi theo thiếu nữ đang đùa nghịch giữa

vườn hoa tựa một cánh bướm xanh, chàng hiệp sĩ áo đen bất giác thở dài

não nề.

Bỗng xuất hiện mật tín “Đại ca, hỏng rồi, do thám bên nước Triệu gửi tin

cấp báo, tư nguyên nước này đã lên tới 8000 vạn, các huynh đệ mời đại ca

mau chóng trở về tổng đường nghị sự.”

Hiệp sĩ áo đen đành cắt ngang cuộc vui, chàng nghiêm giọng: “Này cô

nương, ta không thể lãng phí thời gian hơn nữa. Bởi theo nguồn tin đáng

tin cậy, một trận chiến quốc sắp sửa bùng nổ. Trong mấy ngày tới nhớ

phải luyện đến cấp 100 đấy nhé!”

Theo luật chơi, khi ngân khố của một nước đạt tới con số 100 triệu, nước

này được quyền khiêu chiến với các nước khác. Chiến quốc nổ ra, bên tấn

công cùng các lực lượng trợ giúp cần phải phá vỡ cổng thành, mở toang

đàn tế ở trung tâm đô thị, tiến vào địa đồ sơn thánh của đối phương và

giết chết thú thần hộ quốc, giành chiến thắng trọn vẹn. Đứng trong địa

đồ sơn thánh là các game thủ cấp 100 trở lên, đồng nghĩa với việc những

người này sẽ bị tấn công sau cùng.

Khâu Kiêu Dương quyết định cố gắng lần cuối, nhằm rèn luyện lòng nhiệt

tình và độ trung thành của Tô Liễu, bằng cách cho phép nàng tham gia

chiến đấu.

Người chơi bình thường muốn luyện đến cấp 100 phải mất 2~3 tháng, nhưng

nếu dùng tiền thì có thể rút gọn xuống còn 3, 4 ngày. Trước lúc từ giã,

Kiêu Dương đã triệu tập Thịnh Thế Hoan Đằng – một chiến hữu quả cảm,

đồng thời là hội phó hội Long Đằng, căn dặn người này dùng chiêu pháp bí

truyền của hành hội giúp Tô Liễu nâng cấp.

Tô Liễu bỏ ra 20 giây ngắm nhìn cái tên Thịnh Thế Hoan Đằng trong lúc

chàng này kéo thanh đại đao bước tới, vẻ mặt lạnh lùng, mình khoác khôi

giáp thánh quang. Nàng chợt nghĩ, phải chăng đây chính là anh Thịnh Hoan

và bất giác cảm thấy lạnh hết cả người.

Tự khiếp sợ với sự suy đoán của mình, Tô Liễu trở nên ngoan ngoan lạ

thường sau khi Khâu Kiêu Dương đi khỏi. Nàng nghiêm túc và máy móc tấn

công con quái vật “tâm quỷ” vốn được Thịnh Thế Hoan Đằng đổi bằng kim

bảo. Tô Liễu muốn nhanh chóng đạt cấp 100 rồi xả thân bảo vệ sự tôn

nghiêm và danh dự của Tề quốc.

“Tâm quỷ” quả rất đáng đồng tiền bát gạo!Chỉ trong vòng một buổi chiều

mà level của Tô Liễu tăng đến chóng mặt, đạt cấp 70.

Đến buổi tối, đám người trong hành hội bắt đầu tụ tập bàn ra tán vào,

xoay quanh chủ đề Tô Liễu.

(Hành hội) (Người chơi) Vũ dạ phi phi: Úi, “bỗng dưng muốn chết” đã đạt

cấp 70 rồi kìa, chắc là nhờ Tâm quỉ, đại ca rộng rãi với phu nhân quá

há, ngưỡng mộ ngưỡng mộ ~~

(Hành hội) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Chiến Ngự chàng hỡi, vợ cũng

muốn được đánh tâm quỷ.

(Hành hội) (Người chơi) Chiến ngự lâm lâm: Mua tất trang phục cho vợ rồi

còn gì, hết kim bảo rồi.

(Hành hội) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: = =

(Hành hội) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Thôi được rồi, để vợ kiếm

cho chồng Tâm quỷ.

(Hành hội) (Người chơi) Chiến ngự lâm lâm: ……

(Người chơi) Khuyên tròn cái khum khum: Này này, đại tẩu mở UT đi, số

hiệu hành hội chúng ta là 1314419, cho cả nhà được nghe giọng tỉ với!

(Hành hội) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Không được.

(Hành hội) (Người chơi) Yêu tinh áo choàng: Sao thế, lẽ nào ngươi là PD?

(Hành hội) (Người chơi) Nhất thủ trụ thiên: Hay là ca ca lấy phải phu

nhân đực rựa!!!

(Hành hội) (Người chơi) Chiến ngự lâm lâm:……

(Hành hội) (Người chơi) Vũ dạ phi phi: Tuyệt quá đi, tình hai chàng như

pha lê trong suốt.

Tô Liễu buồn rầu nhìn Tiểu Triệt và Yêu tinh công chúa tình tứ với nhau

trên kênh chat của hành hội. Nàng càng nhìn càng tức, càng tức lại càng

nhìn, nhận thấy không thể chán hơn nữa, liền quay ra giá vẽ.

“Muội lên UT đi.” Đến lượt Khâu Kiêu Dương cũng âm thầm đề nghị.

Dẹp bút lông và giá vẽ sang một bên, Tô Liễu gõ thật nhanh: “Không muốn

lên.”

“Muội là con trai thật sao?” Khâu Kiêu Dương buồn rầu.

“Không phải.” Tô Liễu tặng gã một cái mặt cười rồi chuyển sang kênh hành

hội, nàng làm cho một tràng dài.

(Hành hội) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Tất cả nghe này! Bản cô

nương mà lên UT là ối kẻ “bỗng dưng xin chết” đó nha. Vì giọng ta tuyệt

vời trên cả tuyệt vời luôn ^-^

(Hành hội) (Người chơi) Bỗng dưng muốn chết: Đồng thời, bản cô nương

cũng sẽ không tham gia bất cứ một cuộc họp mặt nào, bởi dung mạo ta sẽ

khiến chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn!

-----Gim

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro