Chương 2: Con chim sẻ biết nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười năm sau, cậu bé được đặt tên là Hans, đã lớn lên thành một cậu nhóc điển trai. Cậu có mái tóc vàng của mẹ và đôi mắt xanh biếc của cha. Ngôi nhà nhỏ của hai mẹ con nằm cạnh một khu rừng rậm cũng mịt mù sương quanh năm. Mặc dù thường xuyên vào rừng kiếm củi, Hans chưa bao giờ đi quá xa khỏi nhà của cậu. Nơi xa nhất Hans từng đi chính là một con vực lớn cắt ngang khu rừng, nhưng cậu chưa bao giờ thử sang phía bên kia.

Một lần trong khi đang thơ thẩn dạo chơi gần những cây đại thụ, Hans nghe thấy một tiếng kêu cứu yếu ớt. Cậu nhóc tò mò lần theo tiếng kêu và phát hiện nó phát ra từ một bụi cây gai cheo leo trước vực. Hans lần mò vén những tán lá cây và ngạc nhiên thấy một con chim sẻ nhỏ với đôi cánh bị mắc vào những lá gai.

Vừa nhìn thấy Hans, bất chợt nó cất tiếng nói:

" Này nhóc, giúp ta ra khỏi đây mau lên!"

Hans ngỡ ngàng đến nỗi miệng cậu há hốc . " Một con chim sẻ biết nói ư?"

" Nhóc con! Phải, ta đang nói với cậu đấy" – Con chim sẻ tiếp tục liến thoắng – "Mau giúp ta thoát khỏi thứ chết tiệt này. Mau lên!"

"À... được thôi!" – Hans, vẫn chưa hết ngạc nhiên, thò tay thận trọng kéo những dây gai ra khỏi lông cánh của con chim.

Vừa được giải thoát, chim sẻ bay vụt lên và đậu vào một cành cây trên cao.

" Phù! Hú hồn. Xém nữa là cuộc đời Bob Vĩ Đại kết thúc trong một cây gai tầm thường và hôi thối và...."

Con chim sẻ chợt để ý thấy Hans đang nhìn mình và cười khúc khích.

"Có gì đáng cười ở đây thế nhóc?"

" À không có gì" – Hans bụm miệng – "Tôi chỉ là chưa bao giờ thấy một con chim sẻ biết nói, và trông ngộ nghĩnh như ông cả".

" Ngộ nghĩnh? Cậu dám nói ta ngộ nghĩnh?"

Con chim bay vụt về phía Hans làm cậu giật mình lùi lại. Nó đậu lên một nhánh cây trước mặt cậu và lên giọng:

"Cậu dám dùng từ "ngộ nghĩnh" để nói về Bob Vĩ Đại sao? Một con chim sẻ du hành dũng cảm và kiên cường đến từ phía bên kia đại dương? Cậu có muốn ta móc đôi mắt đó ra khỏi khuôn mặt cậu để cậu có thể thấy ta rõ ràng hơn không?"

"Này, tôi vừa cứu mạng ông đấy, đồ vô ơn" – Hans nổi giận.

" Ha! Cứu mạng? Ngươi nói là ngươi vừa cứu mạng Bob vĩ đại sao? Bob Vĩ Đại có thể tự cứu mình khỏi mọi hiểm nguy chết người. Ta chỉ cần ngươi giúp sức một chút thôi".

" Sao cũng được. – Hans nhún vai – Tôi không quan tâm".

Bất chợt một mảnh đá bên bờ vực, nơi cậu đang dẵm lên, bong ra. Hans bị mất thăng bằng và cậu trượt chân rơi xuống vực.

"Này đó có phải là cách chào hỏi của con người các cậu không? Ôi chết tiệt!"

Bob Vĩ Đại hoảng hốt bay xuống dưới vực, lượn một vòng và gọi to:

"Ê nhóc! Cậu đang ở đâu thế? Còn sống không vậy?"

Không thấy có tiếng trả lời. Con chim sợ hãi bay đi tìm người giúp.

Nó bay về phía bìa rừng và nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ trước mặt. Nó vội vã chui qua ống khói và vào phòng bếp, nơi có một người phụ nữ đang nhào bột làm bánh mì.

"Có một cậu bé! Bị rớt xuống vực! Trong rừng! Mau lên!!"

Người phụ nữ giật mình ngẩng lên và sửng sốt thấy một con chim sẻ đang nói chuyện với mình.

" Có một cậu bé! Bị rớt xuống vực! Trong rừng! Mau lên!! "– Bob Vĩ Đại nhắc lại lời nói của nó.

" Hans!" – Người phụ nữ, chính là mẹ của Hans, thảng thốt đánh rơi miếng bột – "Nó ở đâu?"

" Đi theo tôi nào!"

Chim sẻ Bob bay về phía khu rừng. Người mẹ vội vã chạy theo nó...

"HANS!" Người phụ nữ lên tiếng gọi to. Ngọn đuốc bà cầm trên tay không đủ để soi sáng toàn bộ đáy vực tối tăm và ẩm ướt. "CON Ở ĐÂU?"

"Nhóc ở đâu thế? Nhóc con" Con chim sẻ cũng bay theo và luôn miệng gọi.

Trời bắt đầu tối, sương càng ngày càng dày nhưng cuộc tìm kiếm vẫn chưa dừng lại.

"HANS! TRẢ LỜI ĐI! CON Ở ĐÂU?"

"Mẹ?"

Có tiếng nói phát ra từ một góc tối. Người mẹ và chim sẻ hớt hải chạy về phía đó. Họ thấy cậu nhóc Hans đang đứng ở đó, quần áo rách nát, nhưng cậu không có vẻ gì là đang đau đớn hay bị thương.

Người mẹ ôm chầm lấy Hans. " Ôi tạ ơn Thượng Đế! Con có bị thương ở đâu không?"

"Con không biết" – Hans nói – "Con bị bất tỉnh một lúc và chân con bị gãy. Nhưng nó đã tự liền lại rồi. Con không cảm thấy đau nữa".

Người mẹ ngạc nhiên. "Chân của con bị gẫy và tự lành lại rồi sao?''

"Nó lành lại ngay tức khắc, khi con phát hiện và bẻ nó về chỗ cũ".

Người phụ nữ nhíu mày, cảm thấy kì lạ. Chợt bà nhớ lại những lời của Thần Chết năm xưa : "Từ giờ bông hoa này sẽ thay thế cho sinh mạng của cậu bé. Hãy nhớ rằng chỉ cần giữ cho bông hoa an toàn thì con trai ngươi sẽ luôn được an toàn." Bà thở phào nhẹ nhõm, hôn vào trán con mình.

"Xin lỗi nhóc" – Chim sẻ nói – "Đúng ra ta phải biết ơn vì ngươi đã cứu mạng ta".

"Không có gì đâu" – Hans bật cười – "Nếu thấy thoải mái ông có thể ở lại đây với chúng tôi và nhâm nhi ngũ cốc mỗi ngày trước khi bắt đầu những cuộc phiêu lưu vĩ đại khác của ông".

Bob gật gù: "Đó là một lời mời ngọt ngào đấy"

Từ đó Chim sẻ Bob Vĩ Đại trở thành một người bạn của gia đình.

Bob thường xuyên làm bạn với Hans và nó kể cho cậu nghe hàng ngàn câu chuyện thú vị mà nó được chứng kiến trong suốt cuộc hành trình của mình, từ quê hương của nó, thành phố Phồn Hoa phía bên kia đại dương, cho tới vùng đất phía bên này, nơi nó gặp được người bạn của mình.

"Ta bay theo dọc bờ biển, ta đã chứng kiến nhiều thứ. Ta đã thấy những con phố sầm uất và cả những làng mạc. Ta thấy những cuộc chiến tranh và cả những câu chuyện cảm động. Ta vượt qua bao nguy hiểm và thử thách để đến được nơi đây"

Hans rất thích thú với những câu chuyện mà con chim kể lại. Cậu mơ ước được đi đây đi đó như Bob khi mình lớn lên. Cậu mơ ước được vượt qua thử thách, chiến đấu với những tên cướp biển và được nhìn thấy cuộc sống phía bên kia đại dương.

Một lần khi đang cùng Bob đi kiếm củi trong rừng, Hans nhìn về phía con vực chợt nói:

" Tôi muốn có một cuộc hành trình nho nhỏ của riêng mình, Bob Vĩ Đại ạ. Giống như ông, tôi muốn được biết có những thứ gì đang xảy ra ngoài kia.Tôi muốn thực hiện nó ngay ngày mai".

"Cậu định làm gì? " – Bob ngạc nhiên hỏi.

"Tôi sẽ vượt qua con vực" – Hans mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro