Để Quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chanyoung, 16 tuổi. Là học sinh lớp 10 của trường X tại Seoul. Người ngoài nhận xét đặt điểm nhận dạng của Chanyoung là cặp mắt kính dày cộp của cậu, toát ra vẻ mọc sách, học bá. Nhưng miệng đời thường nói " đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài".

Chanyoung cũng chẳng ngoại lệ khi cậu là người xếp thứ 203 trên 204 người được đỗ vào. Cậu không nghĩ rằng mình được vào trường đâu, nhưng có thể gọi cậu là may mắn khi hơn số điểm chuẩn của trường 0,1 điểm.

Vào ngày đầu tiên nhập học, Chayoung lại xém quên mất vì ngủ quên, khi cậu thức dậy chỉ còn hai mươi phút nữa cổng trường sẽ đóng. Cậu nhanh chóng vệ sinh cá nhân, thay đồng phục với chiếc quần âu mẹ mua có chút rộng và xách balo đi học.

" Chanyoung à, ăn sáng đi con"

" Thôi mẹ ơi con sắp trễ giờ rồi ạ, thưa mẹ con đi ạ!"

" Cái thằng bé này!"

" Ơ mà sao nay mình thấy nó cứ lạ lạ vậy nhỉ?"

Nói rồi mẹ Chanyoung đi qua phòng cậu dọn dẹp, vừa đi vừa nghĩ con trai hôm nay có gì đó là lạ...

À...Mẹ cậu biết tại sao lại lạ rồi, là mắt kính và quần âu! Hôm nay vội quá cậu đã quên mắt kính rồi. Và vì sao quần âu lại lạ? Vì nó quá rộng nên Chanyoung phải mang thêm dây nịch nhưng cậu cũng quên nốt.

Con trai ngốc này.

Mẹ cậu nghĩ thầm trong bụng, sau đó chạy cửa chính để kêu cậu lại nhưng mà quá muộn rồi, Chanyoung đi khỏi mất tiêu..

Trong lúc đó:

Chanyoung chạy vội đến trường trong tâm thái lo âu.

" Sắp trễ giờ rồi. Chanyoung ơi mày phải cố lên!"

" ... Ủa mà sao nay xung quanh cứ mờ mờ ảo ảo vậy nhỉ?"
.
.
.
" Thấy Mẹ Chưa quên mắt kính rồi :⁠0"
" Đờ mờ, bây giờ quay về thì không kịp, thôi thì đành chạy như này vậy "

Nhưng như cảm nhận được gì đó, cậu nhìn vào chiếc quần của mình.

" Trời ơi quên luôn dây nịch rồi (⁠'⁠◉⁠⌓⁠◉⁠'⁠)"
" Moá cái gì mà ngu dữ vậy Chanyoung ơi"

Để trả giá cho sự quên ngu ngốc của mình. Chanyoung giờ đây phải vừa nheo mắt mà chạy vừa lấy hai tay giữ quần để không bị tụt.
____________________

mng oi đây là lần đầu tui viết truyện kỉu z á, nên còn hơi bỡ ngỡ🥹. truyện có gì sai chính tả hay mng hong hỉu chỗ nào thì cmt cho tui biết nhaa🫰 mê mng cmt cựcc.

Nếu truyện hay thì mng tặng tui 1 sao để tui có động lực viết tiếp nhaa💕

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro