chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi nghe câu nói đó kiến em giật mình quay lại thì thấy một người con trai cao ráo sở hữu mái tóc vàng và đen hai bên tay xăm chữ " tội" và "phạt" đang nhìn em khiến em bối rối nói:

  -A xin...xin lỗi vì đã đi nhầm phòng,tôi xin phép ạ!!!-Takemichi bối rối toan chạy đi thì đột nhiên bị người đó kéo tay đè lên giường

  -Hửm,nhóc đã nhìn thấy hết rồi còn không chịu trách nhiệm sao?~-hắn nói.

  -Nhưng tôi đã nhìn thấy gì đâu mà anh đòi tôi chịu trách nhiệm với anh chứ!?-Takemichi đỏ mặt nói.

  -Huhuhu,bắt đền nhóc đấy mai sau tôi không lấy được vợ là tại cậu đấy~-hắn giả vời khóc làm nũng em khiến em bất lực.

  -Haizz,rồi rồi tại tôi giờ anh muốn tôi chịu trách nhiệm như thế nào?-Takemichi bất lực nói.

  -Nhóc hôn ta đi~-hắn nói rồi chỉ vào môi mình.

 Bỗng chốc căn phòng im lặng 1 cách bất thường.......

Takemichi có hơi khựng lại 1 tí

  -H...hôn chỗ khác được...không vậy!?-Takemichi lấy hai tay che mặt xấu hổ nói.

  -Hể,không chịu đâu hôn môi cơ!~-hắn ôm em làm nũng nói.

  -Pfff,t-thôi được rồi-Takemichi cười trong bất lực rồi lấy hai tay áp má người đó rồi hôn nhẹ lên môi rồi liền đẩy hắn ra chạy ra ngoài 

  -thỏ con dễ thương thật đấy~-hắn híp mắt cười (gian) =))

——Sau khi dọn xong——

Sau khi dọn dẹp xong, trên đường về nhà thì em thấy một quán mì Ramen gần đó nên đã đi vào để ăn vì hôm nay em lười làm cơm tối,khi bước vào em tròn mắt vì cách bày trí của cửa hàng mang lại không khí sinh động và ấm áp,đang ngẩn ngơ đột nhiên có giọng nói đánh thức em khỏi cơn mơ =))),em quay sang thì thấy hai người con trai giống nhau trừ mái tóc và biểu cảm trên mặt,người có biểu cảm tức giận nói:
  -Quý khách muốn ăn loại ramen nào?-người cau có nói.

  -À,dạ cho em Shio ramen -Takemichi nói.

  -Oke,quý khách đợi xíu sẽ có ngay!-người mang nét cười không thấy ánh mặt trời nói.

  -Vâng-Takemichi nói.

Trong lúc chờ mì thì em quan sát hai người liền hỏi hai người:
  -Cho em hỏi xíu hai người là sinh đôi hả?-Takemichi gãi má nói.

  -Đúng rồi em,vậy anh đó nhóc là trong hai anh ai là anh ai là em?-người mang nét cười dí sát mặt em hỏi.

  -Hmmm,...theo em đoán thì anh là anh của người kia-Takemichi nói rồi ngượng ngùng đẩy người kia ra.

  -Đúng rồi,mà sao nhóc đoán được hay vậy?-người cau có bước ra không quên bưng bát mì để trước mặt Takemichi.

  -À dạ em cám ơn,thực ra thì do linh cảm thôi ạ!-Takemichi cười ngượng rồi liền cúi xuống ăn bát mì của mình.

Sau một lúc thì em ăn xong đang định đi về thì có một lực tay cầm tay em lại,khi quay đầu lại thì thấy người có vẻ mặt cau có đưa ra trước mặt em một lon nước ép cà rốt em nói:
  -Ừm lon nước này là?-Takemichi thắc mắc hỏi.

  -Hai bọn anh tặng nhóc vì nhóc là người đầu tiên đoán được ai là anh ai là em của bọn anh đấy!!!-người có nét cười liền nói.

  -À dạ em cám ơn,tạm biệt hai anh hẹn gặp lại!!!-Takemichi vui vẻ cầm lấy tạm biệt hai anh em.

-

-

  -Hồn ma này dễ thương thật anh nhỉ?-người con trai mang nét cau có nói.

  -Hể,em thích nhóc đó hả?-nghiêng đầu hỏi

  -Vâ...vâng!

  -Anh không muốn anh em mình tương tàn đâu nên là chia nhau nhỉ?~-người mang nét cười nhìn vào khoảng không vô định nói.

  -Vâng- dù vẫn trưng ra nét mặt cau có đó nhưng trên mặt đã xuất hiện vài vệt phiếm hồng.

Sau khi về đến nhà thì em liền đánh răng rồi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro