chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


——Sáng hôm sau——

Takemichi đang ngủ thì đột nhiên báo thức kêu khiến em giật mình thức dậy,em ể oải ngồi dậy tắt đồng hồ đi rồi vệ sinh cá nhân sau đó mặc quần áo rồi đi làm,đang trên đường đi thì em thấy một cửa hàng bánh mới mở gần nơi em làm,bước vào cửa quán được bày trí một cách thoáng đoảng nhưng cũng có phần ấm áp tạo lên một cảm giác dễ chịu cho khách hàng,đang ngẩn ngơ thì có một giọng nói nhẹ nhàng có phần trẻ con vang lên khiến em hoàn hồn quay qua thì thấy người con trai sở hữu mái tóc màu trắng khói cùng với đôi hoa tai có lông vũ đang nhìn em:

  -Chào em,anh tên là Desumun anh là chủ cửa hàng này,em muốn ăn món gì?-Desumun cười nói.

  -A,dạ-em nhìn menu mà suy nghĩ một chút

- cho em một bánh cà rốt và một ly sữa nóng ạ-Takemichi nói.

  - em ra bàn ngồi đợi một tí nha-Desumun nói

-vâng~-em lại 1 chiếc bàn gần cửa sổ mà ngồi xuống

-*beep* con mẹ mày thằng Jiamai kia còn nằm đấy làm gì,đi ra đây trông để tao vào chuẩn bị bánh nào!!!-Desumun nói rồi quay sang phía bên chỗ Jiamai đang nằm trong phòng nói.

  -R-rồi tao ra đây...ấy Takemichi hả,sao đi sớm vậy?-Jiamai bất ngờ hỏi.

-Dạ em còn phải dọn một chút nên tranh thủ đi sớm ạ,mà anh với anh Desumun là bạn bè hả?-Takemichi thắc mắc.

  -Ừ đúng rồi em,là bạn thân đấy!-Jiamai cười vui vẻ nói.

Trong khi cả hai đang nói chuyện thì Desumun mang bánh và sữa ra Takemichi nhìn đĩa bánh đột nhiên thấy một gói snack khoai tây ở bên cạnh em định nói thì Desumun nói trước:
  -Quà tặng em đấy mong em khi làm việc nhớ trông thằng Jiamai giúp anh nha?-Desumun nói.

  -Vâng ạ,mời mọi người dùng bữa!-Takemichi nói rồi vui  ăn bữa ăn của mình.

——Sau khi ăn xong——
Sau khi ăn xong Takemichi cùng với Jiamai liền đến khách sạn để làm việc khi đi đến cửa hai người nhìn thấy mọi người túm tụm lại một đống khiến Takemichi thắc mắc liền hỏi Jiamai:
  -Jiamai-san mọi người làm sao mà tập chung ở đây vậy ạ?-Takemichi hỏi.

  -À,hôm nay có một trong những người sáng lập khách sạn này đến đây,nên đám ma,yêu quái và nhân viên mới ồn ào như vậy đấy-Jiamai nói.

  -Vâng,thế họ-.........-Takemichi chưa kịp nói thì đã có người đẩy em ngã.

Em chuẩn bị tinh thần mà hôn đất thì có một bàn tay thô ráp đỡ em lại khiến em ngạc nhiên,khi ngước đầu lên thì thấy người này có nét giống người bạn thuở nhỏ của em, người kia chưa kịp hỏi thì em lao vào ôm y nói:
  -Kaku-chan!!!-Takemichi nói.

  -La...là Bakamichi đúng không?!-Kakuchou ngạc nhiên hỏi.

mọi người xung quanh khung viên bắt đầu bàn tán xì xào với nhau

  -Ừ,mày dạo này sao rồi khoẻ không :Đ?-Takemichi hớn hở mà hỏi.

  -À ừm tao vẫn khoẻ,mà mày vẫn không cao lên được cm nào nhỉ Michi-cha-.....!-Kakuchou chưa kịp nói liền bị em đấm một cái vào bụng khiến mọi người sợ hãi và mong em sẽ vẫn còn sống,đột nhiên Kakuchou nói:
  -Á,đau quá bắt đền mày đấy >:"{ -Kakuchou giả vờ đau ăn vạ với Takemichi.

-Tao đấm yếu mà.....mày có sao không?!-Takemichi bối rối.

  -Hic đau quá bắt đền mày~-Kakuchou bày ra bộ mặt giả trân

  -.....thôi được rồi!-Takemichi bất lực rồi hôn vào má của Kakuchou rồi ngay lập tức chạy vào trong khách sạn.

Kakuchou đơ người ra rồi chạm vào nơi Michi vừa hôn vào

-à rế?..........Michi vừa hôn mình?.............ũa........ũa gì dzợ......ũa gì dzạ..................ũa.....

đang trong cơn mê thì đột nhiên Kakuchou để ý phía dưới đất có 1 tấm thẻ nhân viên anh nhặt lên xem thì nhận ra đó là thẻ của Takemichi trong đó có cả số điện thoại,anh liền lấy ra lưu vào số máy đặt tên danh bạ là "Bakamichi 🐇🌸~" Kakuchou nhanh chóng vào lại xe mà tới nơi cuộc họp đang diễn ra........

-

-

Jiamai : chắc tao vô hình gòi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro