Chương 5: Bữa tiệc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ xa xa loé lên ánh đèn từ Âu trạch, Âu trạch toạ lạc ở khu Hoa Mộc viên cùng với Cẩm Kỳ viên, Ngự Thiền viên và Lạc Hoa viên là bốn khu nhà có giá trị bậc nhất ở phía Bắc này. Đây là những khu nhà dành cho những người không chỉ có tiền mà còn có quyền, có tiền thôi chưa chắc đã mua được.

Chiếc Bentley màu đen nhà cô sau khi được xác nhận thân phận liền từ cổng bảo vệ tiến dần vào tới hướng của Âu trạch. Âu trạch nằm ở phía Đông của Hoa Mộc viên, địa thế rất đẹp. Biệt thự nhà Âu gia rộng khoảng 1000m2, cao ba tầng với khuôn viên rộng, cổng cao hiện đại.

Trước cổng là hai bảo vệ đang kiểm tra vé mời của khách, Ngọc Nhu cùng Mẫn Mẫn xuống xe đi tới đưa ra vé mời của mình liền được bảo vệ hướng tay về phía cổng mời vào.

Bước qua cổng lớn là khuôn viên Âu trạch đang được trải thảm đỏ từ cổng vào tới cửa lớn, bên trong đang vang lên tiếng nhạc du dương và ánh sáng rực rỡ chói mắt. Cô và Mẫn Mẫn nắm tay nhau tiến dần tới cửa lớn, tiếng giày cao gót "cộp cộp" khiến cho Mẫn Mẫn bên cạnh cô có chút khẩn trương níu chặt tay cô.

Vừa tới cửa lớn Âu trạch, Dương Minh đã xuất hiện trước mặt hai người. Vẫn mái tóc vàng chói mắt nhưng nay được vuốt ngược lên, trên người mặc bộ vest bảnh bao, khoé miệng giương cao nhìn về phía Ngọc Nhu.

Dương Minh mới nhìn về phía cô liền sững người, khoé miệng càng giương cao hơn, mắt thầm đánh giá gương mặt xinh đẹp tinh xảo của cô. Hôm nay Ngọc Nhu ăn mặc có phần đơn giản, váy trễ vai đuôi cá màu ngọc trai khoe trọn đôi vai gầy, eo thon và vòng hông căng tròn. Tóc cô búi cao để lộ cái gáy mượt mà xinh đẹp, trên cổ chỉ đeo một chiếc vòng đính kim cương nhỏ toả lên ánh sáng nhẹ nhàng. Tuy đơn giản nhưng không làm cô bị lu mờ mà càng nổi bật lên gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn, khí chất trong trẻo trên người cô.

Mắt Dương Minh sáng lên nhìn chằm chằm vào Ngọc Nhu khiến cô có phần ngượng ngùng níu chặt tay Mẫn Mẫn. Mẫn Mẫn hiểu ý vội chào Dương Minh giải vây. Dương Minh bừng tỉnh nhìn về phía Mẫn Mẫn rồi nhoẻn miệng cười chào lại rồi mời hai cô gái vào trong.

Có lẽ buổi tiệc chưa bắt đầu nên còn khá vắng người, những vị khách có phần đứng tuổi đứng nói chuyện về công việc tiện nịnh hót Âu phụ. Dương Minh thì chủ động đón tiếp khách, thi thoảng lại liếc mắt về phía cô. Ngọc Nhu vờ như không thấy kéo Mẫn Mẫn về một góc nói chuyện nhỏ đủ hai người nghe thấy.

"Này mình thấy ánh mắt Minh Dương nhìn mình có vẻ lạ" Ngọc Nhu hạ thấp giọng ghé vào tai Mẫn Mẫn.

Mẫn Mẫn có chút buồn buồn rụt rụt cổ, lè lưỡi nói "Tất nhiên, nay cậu xinh đẹp vậy mà, là mình mình cũng mê".

Ngọc Nhu đánh nhẹ vào gáy Mẫn Mẫn lườm lườm cảnh cáo "Cậu nói linh tinh là mình đánh cậu đó".

"Cơ bản mình chỉ nói sự thật...".

Mẫn Mẫn vừa dứt lời thì Dương Minh tiến về phía này đem cho hai người hai ly nước hoa quả dặn dò nếu cần gì thì bảo anh. Lúc này mọi người đã đến có vẻ đông đủ, đèn trên sân khấu bật sáng khiến mọi người phải hướng mắt nhìn lên. Trên sân khấu là MC dẫn chương trình đang lôi kéo sự chú ý của mọi người sau đó mời Âu phụ lên phát biểu.

"Bữa tiệc hôm nay chính là để mừng sinh nhật con trai của nhà họ Âu ta, Âu Dương Minh" tiếng Âu phụ dõng dạc truyền ra, tiếng vỗ tay rần rần vang lên.

Âu Dương Minh từ dưới sân khấu dần đi lên, ánh sáng chiếu vào anh ta khiến anh ta như thần tiên toả sáng lấp lánh. Bên dưới đã có một số cô gái chụm đầu vào nhau xì xầm nhỏ giọng.

"Chào mừng mọi người đến với sinh nhật lần thứ 17... (giản lược 1000 chữ). Âu Dương Minh con xin cố gắng nỗ lực để có thể sau này tiếp quản Âu gia, đưa Âu gia ngày càng phát triển mạnh mẽ".

Một tràng pháo tay lại vang lên, MC thông báo đã đến phần khiêu vũ mở màn. Lúc này Dương Minh đi hướng về phía cô chìa tay ra, nhỏ giọng mời "Tôi có thể mời Đào tiểu thư nhảy cùng tôi một điệu chứ?".

Mẫn Mẫn kinh ngạc che miệng đập đập tay Ngọc Nhu, Ngọc Nhu lườm lườm bạn không tỏ vẻ gì.

"Đừng để tôi mất mặt trong chính sinh nhật của mình chứ, đúng không Đào tiểu thư?" Dương Minh vẫn cười ôn nhu nói tiếp nhưng lời nói lại mang hàm ý thách thức.

Ngọc Nhu cắn cắn răng vươn tay ra đặt lên bàn tay to lớn của Dương Minh. Bàn tay cô trắng nõn, ngón tay nhỏ nhắn tinh tế lọt thỏm trong bàn tay của Dương Minh khiến cho anh ta có chút tê rần cảm nhận sự mềm mại trong tay mình.

Dương Minh kéo cô vào chính giữa sân khấu, tiếng nhạc vang lên, cô và Dương Minh từng hước từng bước khiêu vũ. Bên ngoài vang lên tiếng xì xầm của một số cô gái còn có ánh mắt ghen ghét, ghen tị. Ngọc Nhu rủa thầm trong lòng "Phiền phức".

Nay Ngọc Nhu mặc váy có hơi bó sát khiến cô khó di chuyển, thêm việc ban nãy phân tâm khiến cô vấp chân suýt té ngã. Minh Dương phản ứng nhanh liền xoay cô một vòng rồi đỡ eo cô, người cô ngửa ra suýt ngã được Dương Minh ôm trong lòng. Tay hắn đỡ dưới eo cô đem theo một luồng hơi nóng, ánh mắt Dương Minh nhìn chăm chú vào khuôn mặt còn hơi sợ hãi của cô, ghé sát vào tai cô nói "Nay Tiểu Nhu đẹp lắm".

Cô trừng mắt "Đừng gọi tôi là Tiểu Nhu".

Dương Minh cười cười không nói, tiếng bỗ tay vang lên làm cho Ngọc Nhu bừng tỉnh giãy dụa tránh thoát khỏi tay anh chạy trối chết. Lúc này màn khiêu vũ mở màn đã xong mọi người liền tự do khiêu vũ, thưởng thức đồ ăn ngon.

Ngọc Nhu nhìn về hướng ban nãy Mẫn Mẫn và cô cùng ngồi thì chợt thấy Mẫn Mẫn đột nhiên vấp ngã, ly nước hoa quả đổ lên váy một cô gái khá xinh đẹp. Cô gái kia thấy thế liền tức giận chỉ tay vào mặt Mẫn Mẫn mà mắng làm cho Mẫn Mẫn có phần sợ hãi nói lời xin lỗi.

Có vẻ cô gái kia vẫn không đồng ý liền tiếp tục nói Mẫn Mẫn, còn có ý định động tay động chân với cô ấy. Lúc này Ngọc Nhu sốt sắng vội tiến đến thì thấy có một chàng trai rất cao chắn trước mặt Mẫn Mẫn nói lớn.

"Hồng Ánh, cô làm gì vậy hả?"

Cô gái mang tên Hồng Ánh kia giật mình khi thấy thanh niên trước mặt "A Dạ, không phải vậy, là cô ấy đổ nước vào người em".

"Cô ấy cũng chỉ là vô tình thôi còn đã xin lỗi cô rồi, cô còn muốn gì nữa" Bạch Khinh Dạ cau mày mất kiên nhẫn nói lại.

"Em... em...".

"Không cần nói nữa cô ấy đã xin lỗi cô rồi, giờ cô đi thay đồ đi, tiền bồi thường cái váy tôi sẽ chuyển cho cô" Bạch Khinh Dạ ngắt lời Hồng Ánh, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía cô ta.

Hồng Ánh mắt hồng lên cắn cắn môi quay lưng rời đi không cam lòng. Lúc này Mẫn Mẫn mắt đã sáng lên nhìn chàng trai tên Dạ chắn trước mặt mình này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro