BSCC - Chương 2+3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BSCC – Chương 2 – Gặp gỡ

Haiz…Nhi lại tiếp tục thở dài. Tiếng thở dài mà theo Minh nói khiến người ta liên tưởng đến cụ cố Hồng trong “Số đỏ” của Vũ Trọng Phụng. Nhưng hôm nay Minh không còn hứng thú mà đi đếm số lần thở dài của cô em gái quý hóa. Sự kiện nhà vệ sinh có lẽ là một đả kích lớn tới hình tượng mà bao lâu nay anh chàng dày công gây dựng.

- Haiz…

- Con gái của mẹ, ăn sáng đi rồi còn đi học. Làm gì mà thở dài như bà cụ non từ sáng tới giờ.

- Haiz…dẫu biết thở dài làm giảm tuổi thọ, nhất là với một cô gái đang độ xuân sắc như con. Nhưng mà…mẹ…đây là mì tôm sao ? Con cứ nghĩ đó là mì ninh với mắm…mẹ à…có thể đổi…đổi… món sao?…- Trước ánh mắt hình viên đạn của bà Ly, tiếng của Nhi cứ dần dần nhỏ đi cho tới khi nó đạt tới tần số mà tai người không thể nghe thấy .

- Con cứ nghĩ là cái gì? Hử ? Sao không nói to lên ? Con. Gái. Yêu ?

- Hi…hi…con nghĩ…A! Đúng rồi. Tại con nghẹn ngào cảm động, không thể nói thành lời. Đây chính là bát mì tôm ngon nhứt thế gian, đong đầy tình mẫu tử. Dù 365 ngày đều phải ăn nó, nhưng đó chính là hạnh phúc tu 9 kiếp của con. Mẹ à! Con không nỡ ăn.Hi hi có thể không ăn được không?

- Em nịnh bợ đã đạt tới đẳng cấp tiến sĩ rồi đấy – Minh ngắt lời, mắt vẫn chăm chú vào tờ bao sáng.

- Mẹ con ngửi thấy mùi sát khí.

- Có sao. Mẹ đã tắt bếp rồi mà. Thôi hai anh em ăn nhanh rồi đi học, mẹ tới trung tâm đây.

Bà Ly đi rồi, trong căn bếp chỉ còn lại hai anh em Nhi. Cô quay sang chất vấn ông anh đang mải mê đọc báo:

– Anh à! Anh không nên nhỏ mọn như thế chứ. Không phải em đã hứa với anh sẽ không kể với ai chuyện anh trai em 26 tuổi còn tè dầm sao?…

-Em…!!!

-Đấy. Đấy. Ánh mắt anh đang nhìn em tóe khói nha. Chà…Chà…vũ khí của quân đội Hoa Kì cũng không có uy lực như vậy đâu…Hì…Càng nhìn càng thấy đẹp trai, lạnh lùng bây giờ đang là mốt.

http://sieucapximalulu91.wordpress.com/

- Ăn đi . Bó tay với em rồi – Minh lắc đầu thở dài. Cô em gái bé bỏng này tranh luận với nó nên mua bảo hiểm y tế trước, phòng khi nhập viện vì đau tim.

- Anh!

- Lại gì nữa?

- Sao anh không ăn sáng ở ngoài? Ngày nào cũng phải ăn món mì này em sẽ chết mất. Em không có kinh tế đã đành, anh…

- Ăn đi – Minh ngắt lời Nhi, cậu bỏ tờ báo xuống nhìn vào mắt em gái – Em sẽ cảm thấy hối hận vì không ăn nó, có lẽ chúng ta sẽ chẳng còn cơ hội được ăn món mì của mẹ nữa…

- Sao lại thế ? Mẹ định chuyển món sao?

Nhìn vào đôi mắt to tròn của Nhi, Minh không biết phải giải thích sao với em gái.

- Sau này em sẽ hiểu. Thôi anh đi làm đây.

- Này anh không đưa em tới trường sao?

- Hôm nay em bị phạt. Tự túc đi.

- A…a…không phải chứ. Sao anh nỡ lòng đối xử với em gái duy nhất của mình như thế?! Anh!?

Nhi phụng phịu nhìn bóng Minh biến mất sau cánh cửa.” Hix, tối nay em không thèm rửa bát cho anh nữa.”

http://sieucapximalulu91.wordpress.com/

….

“Hôm nay đúng là một buổi sáng đầy sóng gió”, khi ra khỏi nhà Nhi đã cố bước chân phải ra trước, sự mê tín đột xuất suýt nữa khiến cô nàng phải hôn đất mẹ thân yêu, may mà hai chân của cô kịp đổi chỗ cho nhau, khi não còn đang bận suy nghĩ cái chân nào là chân phải.” Đúng là khi người ta càng thông minh, thì lại càng hay mắc những lỗi ngớ ngẩn”. Lại nghĩ tới bữa sáng, nếu ngày nào cô cũng phải vật lộn với món mì tôm mặn chắt ra muối của mẹ và ánh mắt hình viên đạn của anh, cô sẽ mắc bệnh đau dạ dày mãn tính vì căng thẳng khi tiêu hóa thức ăn mất.

- Haiz…Biết thế cho đại ca Minh mấy phút vệ sinh thì tốt rồi, nhưng mà ai bảo nhà vệ sinh tầng hai hỏng chứ ? Cái này gọi là hoàn cảnh xô đẩy mà. Không phải tại ta. “Thiên hồ ngô vô tội!”

Cứ miên man suy nghĩ, Nhi không chú ý đi gần một vũng nước bên đường…Xoạt…

- A!…A!…A! Bộ quần áo mới của tôi.Who? Who nào đã gây ra chuyện này?

Chỉ thấy một chiếc xe đua dừng lại bên đường, lái xe không xuống xe mà từ từ kéo kính mũ bảo hiểm lên. Giây phút Nhi nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm của người đó tim cô như ngừng đập. Cô bất giác than:

- Mẹ ơi! Đẹp trai quá!

Từ xa nhìn lại nhưng có thể cảm nhận được đôi mắt người kia giật giật, có lẽ anh ta đang cười mình chăng?…”Thôi chết”, khi Nhi phát hiện ra sự thất thố của mình thì không còn kịp nữa, bộ mặt mê gái của cô đã bán đứng cô.

- Này…Này…cái người đội mũ bảo hiểm đen, đi xe đen, mặc đồ…-Ách anh ta chơi hẳn một cây đen sao, có chút cá tính-…anh đi xe làm bắn nước lên người tôi rồi, không xin lỗi được một tiếng sao ?

- Xin lỗi.

“Trời cả kênh tiếng cũng dễ nghe như vậy”

- Xin lỗi thôi sao? Đây là bộ quần áo mới tinh đó.

- Thì ra cô muốn tôi trả tiền – Anh ta vừa nói vừa rút ví từ trong túi ra, cái bộ mặt “giờ thì em đã hiểu chị muốn gì” của anh ta làm cô cảm thấy rất trướng mắt.

- Này tôi đòi tiền anh bao giờ? May cho anh tôi là người rộng lượng, bỏ qua cho anh lần này. Lần sau đi đường nên chú ý một chút, không phải ai cũng có tấm lòng Bồ Tát như tôi đâu. Mà làm ơn nói chuyện với người khác hãy bỏ mũ ra. Bây giờ cũng hết dịch H5N1 rồi.

Người kia không nói gì, cứ nhìn Nhi như đang suy nghĩ một điều gì đó làm cô công chúa của chúng ta mặt đỏ, tim đập. Đến lúc tưởng như không thể chống đỡ được nữa thì anh ta chợt bỏ lại một câu không đầu không đuôi rồi phóng xe đi mất.

- Lần sau gặp sẽ mời cô uống nước.

- Này…này…anh kia. Thật là có người như vậy sao?… Thôi nể hắn đẹp trai không tính sổ với hắn!

Nhìn lại bộ quần áo loang lổ vết bẩn, Nhi đành phải rút chiếc áo chống nắng trong cặp ra mặc tạm. Làm sao được khi mà sắp vào giờ kiểm tra Triết rồi, về nhà thay áo cũng không còn kịp nữa. “Haiz, đúng là hồng nhan bạc mệnh!”

BSCC – Chương 3 – Chiếc vòng

Ông Kiên có niềm đam mê sưu tầm đồ cổ. Sau chuyến đi Thành Nhà Hồ ông đem về khá nhiều cổ vật. Vừa đi học về, nghe được tin này Nhi chẳng kịp thay quần áo, vội vàng chạy về phía phòng làm việc của bố. Chi…nha…A… ha…Cửa không khóa, nhưng ông Kiên cũng không có ở trong này. Đây chính là điều kiện thuận lợi để Nhi thực hiện cái công việc trái với quy định “không sờ vào hiện vật” của bố. Có lẽ năm lần bảy lượt mức độ rủi ro của quá trình này chỉ dừng lại ở sắp rơi, suýt rơi, chuẩn bị rơi và cùng lắm là sẽ rơi…nên cô nàng chưa có ý định rửa tay gác kiếm. Ông Kiên biết nhưng cũng không làm gì được cô con gái diệu miệng lưỡi ngọt hơn đường này. Lần này ông Kiên đem về chủ yếu là các loại mũi giáo cổ, Nhi không có mấy hứng thú với nhũng thứ thiếu giá trị nghệ thuật như vậy. Tầm mắt cô đảo qua bàn làm việc của bố và ngay lập tức bị một chiếc hộp gấm thu hút.

- Cái này là gì vậy? Mình chưa thấy bao giờ.

http://sieucapximalulu91.wordpress.com/

Cánh cửa sau lưng Nhi bất ngờ mở ra khiến cô suýt đánh rơi chiếc hộp trong tay. Khi nhìn thấy người bước vào cũng là lúc Nhi đã chuẩn bị một nụ cười mang đậm chất nịnh bợ :

- Bố à! Làm bé Nhi giật cả mình. Hi…hi bố vừa đi đâu về thế, con nhớ bố quá cơ.

Bố đi Thanh Hóa 3 tuần chẳng ai chơi cờ cùng con cả.

Ông Kiên cầm đôi tay nhỏ bé của cô con gái đang “ra sức” giật áo mình. Tự nhiên ông có cảm giác thật hạnh phúc. Đôi tay thô giáp của ông như bao trọn lấy tay con gái.

- Bố sao thế?

- À …bố không sao. Tên chuột nhắt này đột nhập vào phòng làm việc của bố làm

gì.Con xem, cái tính hậu đậu của con có ngày làm hỏng hết đồ sưu tầm của bố – Vừa nói ông Kiên vừa xoa đầu con gái với ánh mắt “phản kháng không có hiệu lực”

- Bố này! Đừng xoa đầu con như trẻ con thế. Con sắp 20 rồi. À! Bố ơi cái hộp này đẹp quá! Trong đó đựng gì thế hả bố? Con có thể mở nó ra được không

Ông Kiên nhìn chiếc hộp con gái cầm trong tay. Nhi đọc được sự do dự trong mắt của bố, đó là điều cô chưa từng thấy ở ông khi đứng trước một yêu cầu nào của cô.

- Ý con là chiếc hộp này ? …Uhm…đó là quà bố định đưa cho con vào sinh nhật 20 của con, nhưng bây giờ con đã thấy nó thì cũng không cần đợi đến lúc đó. Nếu con muốn có thể mở ra.

- Ôi con cảm ơn bố! Con rất thích nó. Con mở ra xem nhé ! – Nhưng có vẻ như bố vẫn không muốn cô mở chiếc hộp này ra.

- Nó đã là của con, con có toàn quyền quyết định .

- Cảm ơn bố.

Chiếc hộp được trạm trổ rất tinh xảo, nó quả thực rất đẹp. Nhưng khi Nhi nhìn thấy vật được đựng trong đó thì cô chẳng còn từ nào để diễn tả cho cảm xúc của mình lúc này

- Bố ơi!…

- Nó rất đẹp phải không con gái?!

- Vâng ! Không ngờ lại có một chiếc vòng đẹp như vậy

Trước ánh sáng mặt trời chiếc vòng trong tay Nhi nhìn thật nổi bật, dây đeo rất thanh làm bằng vàng gắn mặt ngọc hình con dao nhọn có màu hổ phách. Nếu nhìn kĩ sẽ thấy hình một đóa sen nằm bên trong thân ngọc. Một sự kết hợp kì lạ. Nhi say sưa nhìn chiếc vòng trong tay, ông Kiên cũng lặng yên nhìn con gái, đứa con ngày nào còn lon ton theo chân ông, nay đã trưởng thành, trở thành một cô gái xinh đẹp. Nhưng không hiểu sao cũng theo đó mà nỗi lo thấp thỏm trong lòng ông cứ ngày một lớn lên, ông luôn có cảm giác một ngày nào đó Khiết Nhi bé bỏng sẽ biến mất trong cuộc đời ông. Chợt tiếng con lanh lảnh bên tai kéo ông rời khởi dòng suy nghĩ miên man.

- Bố thấy con đeo nó hợp không ?

http://sieucapximalulu91.wordpress.com/

Ông không hề thích chiếc vòng được đeo trên cổ con gái, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vui sướng và chờ mong của con gái ông đành phải thuận theo:

- Rất hợp. Màu của nó đẹp như màu mắt của con vậy.

- Thật thế a! Hi…Con đi khoe với mẹ đây.

- Chậm đã con…- Ông Kiên chưa kịp nói hết câu thì Nhi đã như cơn gió nhỏ biến mất khỏi tầm mắt ông. Tiếng đóng cửa vừa dứt thì nụ cười cũng cương lại trên khuôn mặt ông. Cái cảm giác bị đe dọa này rõ ràng hơn bao giờ hết. Ông nhìn xuống chiếc hộp còn để trên bàn. Cái thứ mà con gái ông đem đi lại không phải là thứ ông mua tặng, cái ông cho được nó chỉ giống như chiếc hộp này. Chiếc hộp ông đã mất bao công thiết kế, tìm thợ điêu khắc để rồi nó cũng chỉ là thứ bao bọc, thứ làm nền cho cái nó cho là quan trọng hơn.

Nhi háo hức chạy đi tìm mẹ để khoe chiếc vòng mới, nhưng chẳng thấy bóng dáng mẹ cô đâu. Cho tới khi một mùi khét nặng xông vào mũi… “Haiz…biết mẹ ở đâu rồi”. Quả đúng như cô dự đoán, vào bếp cô đã thấy mẹ mình tiu nghỉu ngồi bên bàn ăn.

- Mẹ vừa nấu cháy món gì vậy?

Bà Ly giật minh nhìn ra phía cửa, không biết cô con gái đã đứng đó tự bao giờ, không biết nó có phát hiện ra gì không nữa.

- Không có. Làm gì có gì đâu.

- Sao con lại ngửi thấy mùi khét nhỉ?

- Chắc là nhà hàng xóm bay sang.

- Vậy sao… ? Con biết một cách chữa cơm khê mà không cần dùng than đấy.

- Có sao! Mau mau nói cho mẹ biết.

Nhi nở nụ cười đạt được mục đích nhìn bà Ly :

- Mẹ hỏi để làm gì vậy? Có phải mẹ lại nấu cơm khê không?

- Làm…làm gì có.

Nhi nhìn bộ mặt trẻ con của mẹ, cô cố không cười ra tiếng. Cô vòng tay ôm mẹ từ sau lưng. Mẹ cô càng ngày càng gầy, làn da cũng sạm lại, đột nhiên cô thấy thương mẹ vô cùng, cũng chẳng muốn đi đùa bà nữa.

- Mẹ à! Mẹ cứ để con nấu cơm đi. Mẹ chỉ cần nghỉ ngơi là được rồi. Dạo này mẹ gầy quá.

- Không! Con đi học vất vả, mẹ không thể chỉ ở nhà chơi không được. Hôm nay mất điện mẹ phải nấu cơm bếp ga nên mới bị khê như vậy. Dù mẹ không biết nấu ăn, nhưng mà mẹ mong các con hãy để mẹ làm công việc này. Mẹ chỉ sợ mình không ở bên các con được lâu nữa…

Nhi vội lấy tay che miệng mẹ lại, cô không muốn nghe những lời tiếp theo, cô có dự cảm chẳng lành, hôm trước là anh Minh, hôm nay chính mẹ lại nói rằng bà không còn sống được lâu nữa. Mọi người đang dấu cô chuyện gì chăng?

- Vẫn còn sớm, con sẽ nấu nồi cơm khác. Từ nay nếu con học về sớm hai mẹ con mình sẽ cùng nấu ăn được không mẹ.

- Ừ! Mà Nhi này .

- Dạ!

- Con sắp 20 rồi nhỉ.

- Vâng, sao hả mẹ.

- Có bạn trai chưa?

- Mẹ! Sao mẹ lại hỏi thế, con…con thì làm gì có ai yêu…- Nhi đỏ mặt.

Bà Ly vẫn chưa định từ bỏ:

- Thế có cảm tình với ai chưa?

- Cảm tình…- Không hiểu sao hình ảnh tên con trai hôm trước lại xuất hiện trong đầu cô, cô cố gắng lắc đầu, “ không phải mình bị trúng gió chứ sao lại có thể nghĩ tới hắn”.

Thấy con giái không trả lời, mặt thất thần không để ý gạo trong rá sắp bị tay mình vò nát. Biết có điều khả nghi, bà tiến sát lại phía con gái.

- Có sao con gái.

- Có…- Nhi lí nhí – Nhưng mà cũng chỉ là thoáng qua thôi.

- Nó tên gì ? Bao nhiêu tuổi ? Đã đi làm hay đi học ? Nhà ở đâu ? Gia đình…

- Mẹ! Làm gì mà mẹ hỏi nhiều như vậy ? Con chỉ gặp người ta một lần, tên là gì con còn chẳng biết nữa là.

- Con không biết tên nó ?

- Vâng.

- Thế nó ở đâu con cũng không biết.

- Tên còn không biết thì làm sao biết người ta ở đâu được hả mẹ – Nhìn ánh mắt thất vọng của mẹ, Nhi có cảm giác người thích hắn không phải là mình mà là mẹ cô

http://sieucapximalulu91.wordpress.com/

- Con không biết gì về nó hết sao?

- Mẹ. Không quan trong đâu mà.

- Ai nói không quan trọng – Bà Ly kéo đứa con gái ngồi lại trước mặt mình. – Mẹ nói cho con hay, ngày xưa mẹ gặp bố con cũng là “ nhất kiến chung tình”. Mẹ gặp ông ấy đang uống cà phê ở quán ven đường. Con biết không mẹ đã mất bao nhiêu công sức mới quen được bố con. Mẹ cũng giống con vậy, ban đầu chẳng biết gì về ông ấy cả. Sau ngày hôm đó, ngày nào mẹ cũng tới quán đó uống cà phê, hòng gặp lại ông ấy, cuối cùng trời cũng không phụ lòng người, mẹ và bố con đã gặp lại nhau vào một ngày mưa…trời ơi….thật lãng mạn….

Nhi say sưa nghe câu chuyện tình của bố và mẹ, cô không ngờ rằng mẹ cô sắp có một quyết định kinh thiên động địa, không thể tưởng tượng được.

- Con gái, từ bây giờ hãy đi bộ tới trường đi.

- Cái gì cơ, mẹ bảo con đi bộ hơn 1km tới trường. Mẹ có nhầm không ? – Nhi mở to mắt nhìn mẹ, cô không tin vào tai mình nữa.

- Đừng nhìn mẹ thế con gái, mắt con cũng sẽ không to được lên đâu. Con nghe này, con không biết gì về nó đúng không?

- Ai cơ mẹ ?

- Cái tên gì gì con có cảm tình đó.

- Trời ơi mẹ, con đã nói là không quan trọng rồi mà.

Bà Ly cốc nhẹ vào đầu con, sao con gái bà có thể dễ dàng buông xuôi như vậy được. Nuôi nó 20 năm trời, không dễ dàng nó thích một ai đó. Bà quyết không bỏ qua.

- Nghe này con gái. Con gặp tên đó ở trên đường đi học, chứng tỏ sẽ có ngày nó đi qua con đường đó. Cho nên bây giờ con phải đi bộ đi học, biết đâu đấy con lại gặp lại nó. Chuyện của bố và mẹ là một ví dụ. Không thử sao biết.

- Không đến mức quyết liệt như vậy chứ mẹ?

- Phải quyết liệt. Mẹ sẽ bảo với anh con là con đi bộ đi học, tiền tiêu vặt mẹ sẽ quản chặt phòng con bắt xe đi học tới lúc có kết quả mới thôi.

- Mẹ…!

- Không mẹ gì hết. Nấu cơm đi anh con sắp về rồi. Mẹ đi xem ti vi đây.

Nhi đứng ngây người giữa nhà bếp, cô đưa tay lên véo mặt mình xem có phải là cô đang mơ không… “Ai ui…Là thật. Lần này tiêu thật rồi”.

http://sieucapximalulu91.wordpress.com/

….

Một ngày trôi nhanh đã tới những phút giây cuối cùng. Trăng đã lên cao, tỏa ánh sáng dịu dàng, những ngôi sao lấp lánh trên nền trời thăm thẳm. “Thật giống mắt người đó” , Nhi thì thào tự nói, khi phát giác ra điều mình vừa thốt ra cô vội đóng sầm cửa sổ lại. Cái người kia đúng là khắc tinh của cô, không chỉ làm bẩn bộ quần áo mới của cô, giờ lại khiến cô phải đi bộ tới trường. “ Mình đúng là đồ mê gái mà, giờ nào rồi mà còn nghĩ tới hắn chứ!”.

Cốc…cốc… “ Ai vậy nhỉ ?”. Cốc…cốc…

- Em chưa ngủ hả Nhi ?

- Anh – Nhi thò đầu ra cửa – Có gì tìm em vậy ? – Nhi nhìn ông anh trai của mình, đúng là cứ tơ tưởng đâu xa, mỹ nam ở ngay trước mắt.

- Nhìn anh gì mà kĩ thế ? Anh rất đẹp trai phải không ?! – Vừa nói, Minh vừa đứng dựa vào của nhìn em gái. Chuyện gì chứ tạo dáng thì cậu rất có kinh nghiệm.

Nhi đỏ mặt nhìn anh. Cái ông anh này của cô chỉ đẹp bao bì thôi, còn cái nhân cách trong sáng như tờ giấy than thì không thể chấp nhận được.

- Em không bao giờ bị bề ngoài đánh lừa đâu. Có gì tìm em nói mau ?

- Mẹ bảo em xin đi bộ đi học, anh thấy lạ nên tới xác minh lại.

- Cái gì ? Sao mẹ lại có thể bóp méo sự thật như vậy – Vừa nói Nhi vừa kéo anh trai vào phòng, phải lôi kéo ông này làm đồng minh mới được.

- Khụ…khụ…Nhi em mặc thế không lạnh sao ?

- Không. Trời nóng mà.

- Nhưng…nhưng…mà…nó có vẻ hơi ngắn – Minh không dám nhìn vào em gái, Nhi bây giờ không còn là cô em bé bỏng trước kia nữa, cũng đã thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi.

- Bỏ ngay cái bộ mặt giả vờ đứng đắn của anh đi – Tuy nói vậy nhưng Nhi cũng khoác thêm áo ngoài, công nhận cái áo ngủ của cô cũng hơi “cô Tuyết”, nhưng mà trời rất nóng nha, bật điều hòa thật là bí – Anh quay lại được rồi đấy.

- Anh…anh chỉ là góp ý thôi.

- Cái gì mà góp ý. Không phải hồi nhỏ, bố mẹ không có nhà anh cũng đã thay bỉm cho em sao? Bây giờ còn bày đặt đỏ mặt.

- Gì…gì…khi đó em mới 6 tháng tuổi, em không thể đem một cô gái 20 tuổi so sánh với một đứa bé.

- Hi..hi…Nhìn anh kìa, chẳng có gì là không thể cả. Một chàng trai 26 tuổi còn có thể tè dầm như một đứa con nít cơ mà…ha ha ha.

- Em bỏ ngay cái điệu cuời ấy đi. Thế em định đi bộ thật hả?

Suýt nữa thì quên đại sự. Nhi vội vàng chạy tới nũng nịu anh.

- Anh, anh bảo mẹ đi. Em không muốn thế đâu.

- Thế sao tự nhiên mẹ lại nghĩ ra việc này ?

- Tất cả đều là…- Nhi vội đưa tay che miệng, không thể cho anh biết chuyện này được, cô sẽ xấu hổ chết mất – Nói tóm lại là em không đi bộ đi học đâu.

- Bí mật với anh à ? Thế cứ đi bộ đi nhé.

- A…Không đâu, có cái gì đâu. Em chê mẹ nấu ăn không ngon nên mẹ làm thế thôi – “ A di đà phật thiện tai, thiện tai. Mẹ à con bị hoàn cảnh xô đẩy. Mẹ đừng trách con mà tội nghiệp”.

- Thật không ? – Sao Minh cứ cảm thấy cô em gái lúc này nhìn thật “gian”

- Thật mà.

- Ừ. Vậy đợi anh đi Sa Pa về anh sẽ nói với mẹ, lúc đó mẹ cũng nguôi giận rồi. Bảo em bao lần, mẹ nấu ăn không ngon em cứ gắng chịu đi.

- Vâng…vâng…em biết anh yêu em nhất mà.

- Này em cách anh xa một chút, em định làm gì thế…?

- Thơm anh để cảm ơn.

- Không được – Minh đứng bật dậy khỏi ghế, chính cậu cũng không hiểu vì sao mình lại có phản ứng mạnh như vậy.

- Anh làm sao vậy, như là em bị bệnh dịch ấy.

Nhìn bộ mặt mất hứng của Nhi, chợt Minh thấy có cảm giác tội lỗi. Cậu vội đánh trống lảng.

- Cái vòng trên cổ em ở đâu ra vậy ? Anh chưa thấy em đeo bao giờ.

Minh nhắc vậy bây giờ Nhi mới nhớ ra, cô vội vàng tháo vòng ra khoe với anh.

- Quà tặng sinh nhật của bố cho em đấy, đẹp không ?

- Ừ đẹp, nhìn có vẻ cổ đấy.

- Chuyện.

- Nhưng hình con dao không hợp với em lắm. Lại còn là màu nâu đỏ nữa.

Nhi giẫy nảy, câu nói của Minh có thể xem như một lời chê bai.

- Ai nói không hợp. Anh xem, bên trong con dao còn có 1 bông sen nha.

- Vậy sao? – Minh đưa chiếc vòng lên trước đèn, nhưng nhìn ở góc độ nào cũng không thấy bông sen đâu cả. – Anh chẳng thấy bông sen nào cả.

- Làm sao thế được – Tiếp chiếc vòng từ tay anh, Nhi dụi dụi mắt, cô mong là mình nhìn lầm – Quái lạ có mà…

- Chắc là em nhìn lầm.

- Không thể nào, bố cũng ở đó, anh hỏi bố mà xem.

- Được rồi, được rồi. Giờ nói cho anh biết sao muộn rồi còn chưa ngủ ?

- Em khó ngủ.

- Cái gì ? – “Tên Nhi này cũng có khái niệm khó ngủ cơ đấy” – Không biết em suy nghĩ chuyện quốc gia đại sự gì mà giờ này còn thức với trăng sao ?

- Anh lại đùa em – Nhi đấm mạnh vào ngực anh, nhưng mà …người bị đau lại là cô.Quên mất anh Minh tập võ từ nhỏ, “ người gì mà cứng như đá vậy”. Bỗng cô cảm thấy có một luồng khí ấm phả vào tay mình, thì ra anh trai đang thổi tay cho cô.

- Đau không ? Cho chừa cái thói hành hung người vô tội.

Nhi bĩu môi, nhưng cũng phải công nhận rằng như thế này cũng là một loại hạnh

phúc.

- Anh à! Chẳng hiểu sao em cứ đặt người xuống là lại nằm mơ anh ạ. Cũng không có gì, nhưng mà em cứ cảm thấy lạnh cả người.

- Em mơ thấy gì.

- Em mơ thấy…một con đường…xung quanh toàn một màu xám xịt, gió rất mạnh, chẳng có ai trên con đường đó cả…quang cảnh rất tiêu điều…

- Có lẽ là do em học hành căng thẳng thôi – Minh xoa đầu em – Để anh pha cho em một cốc sữa nóng, uống rồi đi ngủ đi.

- Vâng ! Anh trai em number 1 !

- Ấy…ấy, cấm thơm anh.

http://sieucapximalulu91.wordpress.com/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro