BSCC - Chương 4+5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BSCC – Chương 4 – Tái ngộ

Nắng tràn ngập cả con phố, nắng luồn qua kẽ lá, xuyên qua làn sương đêm còn lưu luyến trong không gian, từng giọt ban mai thả mình rơi trên bờ vai người qua đường. Sự xuất hiện của Nhi trong khung cảnh nên thơ như vậy thật là có giá trị sát phong cảnh sâu sắc. Nhìn cô lúc này không khác gì nhân vật cosplay cho bộ phim “Kungfu panda”. Mấy ngày nay chẳng đêm nào cô được ngủ yên, giấc mơ hôm đó cứ xuất hiện trong đầu cô mỗi khi cô tưởng rằng mình có thể thoát khỏi nó. Mỗi đêm nó lại rõ ràng hơn, đáng sợ hơn. Không chỉ có giấc mơ quỷ quái đó báo hại cô, mà hình ảnh cái tên “black toàn tập” kia ngày nào cũng lởn vởn trong đầu cô. Đây không phải là cái mà thiên hạ vẫn gọi là bệnh tương tư chứ…Ác mộng, tương tư, cuốc bộ tới trường thật là “ Thuở trời đất nổi cơn gió bụi, khách má hồng lắm nỗi truân chuyên”.

http://sieucapximalulu91.wordpress.com

Từ xa Nhi đã thấy mấy con bạn đứng ngáo ngơ ở cổng trường, “ sắp vào lớp rồi hội này không đi buôn nốt dưa ế, giờ còn ở đây làm gì ? Chỉ có một khả năng, đội “ yêu cái đẹp” – nói theo cách văn minh, lịch sự – tề tựu đông đủ như vậy có nghĩa là mỹ nam đã đến trái đất, không biết là ai đây ?”. Nhi nhìn quanh nhưng chẳng thấy anh chàng nào cả, trừ tên bán xôi ngày nào cũng tìm con Mai đòi nợ. Chợt một cái vỗ mạnh vào bả vai làm cô giật bắn cả mình và sau đó là một tràng luyến thoắng những âm thanh chua vắt ra nước.

- Á à! Đang ngó anh nào Nhi ?

- Này sao giờ mới tới ? Bọn này đợi bà sắp mọc rễ rồi.

- Ê mắt bà sao như panda thế, tương tư anh nào hả, khai mau….?

- Bà Chi ngố thế! Đây là kiểu chuốt mascara mới, rất đột phá.

- Stop! – Nhi cố gắng bịt tai lại, không cô sẽ bị ung thư màng nhĩ mất. May cho cô mấy cái loa phóng thanh cấp trường có vẻ như cũng cảm thấy mệt mỏi nên tạm thời ngừng hoạt động.

- Bọn bà không ở trong lớp buôn dưa ở đây làm gì?

- Đợi bà – Ba miệng một lời.

- Làm gì ? Tôi thiếu nợ gì mấy bà sao?

- Không nợ nần gì hết, đi, đi theo bọn tôi, hôm nay các chị sẽ cho cô biết thế nào là rai đẹp trong rai đẹp – Chi vừa nói vừa kéo Nhi đi với tốc độ tranh hàng giảm giá.

- Ấy ấy không học sao?

- Hôm nay được nghỉ đột xuất, nhanh, nhanh, cái Mai nó giữ chỗ rồi.

- Nhưng đi đâu mới được chứ – Nhi cố gắng kéo Chi lại, không thể “thơ ngây” đi

theo mấy tên này được.

- Hội trường khoa sinh. Hôm nay có một anh bác sỹ cực….kì….là….đẹp….rai sẽ tới thuyết trình về cấu tạo cơ thể người ở đó.

- Đẹp từng nanomet luôn – Kim phụ họa.

…Thế là bốn cô nàng rồng rắn nhau đi chiêm ngưỡng cái đẹp. Ở ngoài hội trường có thể nghe rõ tiếng người đang thuyết trình bên trong. “Cái âm thanh này…”, Nhi đứng khựng lại.

- Sao thế, mau lên, bắt đầu rồi – Chi giục, tên Nhi này lúc nào cũng lề mề.

- Khoan đã, tiếng người này rất quen…hình như tôi đã nghe ở đâu rồi…

- Xem kìa, háo sắc đến thế còn chê chị em. Thôi vào nhanh, quen hay không biết ngay.

Khi Nhi còn đang bận lục lọi trí nhớ thì cô đã bị kéo vào hội trường. Tuy các cô đột nhập rất nhẹ nhàng, nhưng cũng gây chú ý cho khá nhiều người, trong đó có nhân vật chính của buổi thuyết trình – bác sĩ Trương Hiếu Kiệt. Khi cô nhìn thấy anh, thời gian như ngừng lại, có mừng, có lo. Cô nhận ra ánh mắt ấy, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy trọn khuôn mặt anh, dù biết anh rất điển trai, song cô vẫn không khỏi bất ngờ. Anh ta có thể so với ông anh mỹ nam bại hoại của cô. Chi ra sức giật áo bạn, cả hội trường đang nhìn họ vậy mà cô bạn quý hóa lại cứ đứng ngây như phỗng ở giữa cửa. Còn Nhi, cô như bị lấn sâu trong đôi mắt đó, không thể thoát ra được. May cho cô Kiệt đã thu ánh mắt lại, tiếp tục vào bài thuyết trình của mình. Suốt buổi thuyết trình trái tim Nhi không thể ổn định, cô cứ có cảm giác tầm mắt Kiệt dừng trên người mình. Cô không ngờ lại gặp anh ở đây. Trong khi Nhi cố trốn tránh nhìn về phía trước thì bốn cô bạn cứ suýt xoa không thôi, còn than thở vì chỗ ngồi quá xa. Không phải chỉ mình họ mà mấy bạn nữ khoa Sinh cũng mang cả máy điện thoại ra ghi hình. Chẳng khác gì fan hân mộ cả. Nhưng cũng phải thừa nhận rằng anh ta đẹp trai thật, nhất là trong bộ vest đen, nhìn thật chững chạc, lôi cuốn. Nhi cứ suy nghĩ viển vông buổi thuyết trình kết thúc từ bao giờ cô cũng không hay. Cho tới khi Chi hét lên ở bên tai cô hồn Nhi mới tìm đường quay về. Nhìn quanh cũng chỉ còn 5 người các cô, Kiệt đã không còn ở trên bục thuyết trình. Tự nhiên cô có cảm giác mất mát, “ thế mà nói sẽ mời tôi uống nước”, Nhi thì thào.

- Nước non gì ? Hôm nay bọn tôi rất thất vọng về biểu hiện của bà – Chi lắc đầu nhìn bạn.

- Đúng. Đúng. Thật thô lỗ và lộ liễu – Mai hưởng ứng, vừa nói vừa gập ghế đi ra ngoài.

Thấy vậy ba người kia cũng đứng dậy đi theo. Nhi vội vàng chạy theo. Cô biết hôm nay mình rất mất mặt, nhưng mà…

http://sieucapximalulu91.wordpress.com

- Oa! Hôm nay ngắm soái ca no cả bụng – Tiếng Kim lanh lảnh vang khắp hành lang.

Nhi nhìn quanh, hôm nay cô đã đủ xấu mặt lắm rồi, bây giờ còn có ai nghe thấy những lời này chắc cô phải quy y cửa phật mất.

- Không phải là no bụng mà là bổ mắt – Mai bày ra bộ mặt rất là toại nguyện.

Phương vỗ vai bạn nhắc nhở :

- Đừng quên mi là hoa đã có chủ .

- Aiz…bà không nói tôi cũng quên mất, hôm nay ngồi cạnh ông Khương nhà tôi cứ phải giả bộ thục nữ. Chán!

Chợt Mai như nhớ ra điều gì đó, đảo mắt một vòng thấy con bạn đang như người mất hồn, sắp va vào gốc cây mà cũng không biết.

- Này sao thế ? Bà còn trẻ không nên nghĩ quẩn như vậy, Nhi?

- Hả ?! À tôi không để ý, cảm ơn bà – Nhi cười trừ, “ tại sao tên kia lại không ngó ngàng gì tới cô chứ ? Ít ra cũng phải chào một câu, đằng này cứ thế mà đi mất”

- Haha. Con Nhi bị cú sét ái tình rồi mấy bà ơi.

- Thảo nào tôi cứ thấy mùi khét nãy giờ ? – Phương vừa nói vừa giả bộ bịt mũi – Anh Kiệt thật là đẹp trai phải không Nhi ?

Như bi trạm đúng chỗ ngứa, Nhi giãy nảy :

- Đẹp gì cái tên đó. Cho xin đi. Đẹp trai cái nỗi gì. Đẹp có mài ra gạo ăn không ? Cao quá thật tốn vải may áo với lại chân xa đầu gần 2m như vậy rất khó điều khiển, chắc chắn đi đường thường xuyên vấp ngã. Mắt một mí – đa tình đi. Môi mỏng chứng tỏ hay dỗi, đúng là giống phụ nữ. Body đẹp – Trời toàn cơ bắp ghê chết đi được…

- Ê ! Tôi nói có một câu mà bà tuôn một tràng. Ngắm kĩ người ta như vậy, còn chối. Sống đúng bản chất đi đồng chí Dương Khiết Nhi !

Bị nắm đúng thóp, Nhi vội vàng phản bác, nhưng càng nói càng lộn xộn, cô sắp tức đến phát khóc lên rồi. Mấy con bạn vẫn chưa chịu bỏ qua.

- Tôi phải nói mấy lần các bà mới chịu tin. Ai thèm thích cái tên xấu tính đó chứ.

Con trai gì mà đẹp hơn con gái. Nam không ra nam nữ không ra nữ…Này…này…sao các bà không nói gì hết vậy ? Làm gì mà đưa mắt khiếp thế ? Ác không phải là bị trúng gió chứ ?

- Bà đừng nói nữa, người…người ta nghe thấy bây giờ…- Mai lí nhí

- Từ bao giờ gan các bà teo nhỏ đi như vậy.Sợ gì ! Xã hội bây giờ tự do ngôn luận. Mà dù tên Kiệt gì gì đó có đứng trước mắt tôi, tôi cũng không sợ. Ấy sao các bà cứ đi lùi thế ?

- Nhi đừng nói nữa…Đằng sau cậu kìa – Phương quyết định cho con bạn đối diện với sự thật, không phải là cô không muốn giúp mà là không thể giúp được.

- Cái gì…

http://sieucapximalulu91.wordpress.com

Nhi theo tay Phương quay lại, mũi cô đập vào một thứ đen đen, cứng cứng, khi cô nhìn lên thì lời tiếp theo cũng tắc ở cổ họng. Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, lúc Nhi định gọi cứu viện thì bốn tên kia đã ‘bặt vô âm tín’’.

- Hi ! Hi ! Tôi đi nhầm đường.

Vừa định “đua đòi” theo bạn bè thì Nhi đã bị một cánh tay kéo lại.

- Ấy em đi đâu vội vậy. Nhìn thấy anh như mèo thấy chuột thế. Hình như anh nghe có người nói không sợ cơ mà ?

- Ai…ai nói tôi sợ…Khoan đã vừa nãy anh…anh gọi tôi là gì ? – Nhi đào tai, cô Không dám tin vào tai mình.

- Anh gọi em là em.

- Này. Ai cho anh gọi tôi như vậy?

- Em là học sinh trường này?

- Đúng.

- Em tên là Dương Khiết Nhi?

- Không sai. Tôi đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Tên đầy đủ là Dương Khiết Nhi. Bé bỏng, tinh khiết. cô rất mãn nguyện với cái tên papa đặt cho cô.

- Em năm nay 20 đúng không ?

- Sao anh biết.

- Ở đó có ghi mà.

Nhìn theo tay Kiệt, tầm mắt Nhi dừng ở chiếc thẻ sinh viên đeo trên ngực cô. Có trời mới biết vừa rồi cô “ gà” như thế nào.

- Thì sao? Như thế cũng không cho anh gọi tôi như thế ? Nghe thật ái muội, như thể thật thân thiết.

- Ái muội ? Ha ha. Nhi à, người ta nói không có lời nói đen tối, chỉ có ý nghĩ không trong sáng mà thôi. Em 20, anh 26, anh gọi em bằng em rất hợp tình hợp lý. Chậc…chậc, lần trước gặp em, anh cứ nghĩ chúng ta xấp xỉ bằng nhau, không ngờ ở tuổi 20 người ta có thể già như vậy?

- Cái gì ? Anh chê tôi già ? – Nhi chống nạnh – Tôi nói cho anh: 2 ngày 14 giờ 30 phút nữa tôi mới tròn 20 tuổi. Anh mới già thì có.

Kiệt đứng dựa nửa người vào thân cây, nhìn Nhi từ đầu tới chân, lại từ chân tới đầu. Không hiểu sao cái bộ dạng này của anh ta khiến Nhi nghĩ là anh ta đang cố ý câu dẫn cô. Cái ánh mắt nóng rực kia thật không yên phận.

- Anh…anh nhìn gì kĩ vậy ?

Kiệt không trả lời câu hỏi của Nhi mà rút từ túi ra một chiếc chìa khóa :

- Đi. Anh mời em đi uống nước.

- Tôi không đi. Anh thích thì đi uống một mình – Nhi xoay người, cô không dám

nhìn Kiệt, cô nhận thấy mặt mình vượt quá 37 độ rồi.

- Em sợ anh làm gì em à ? – Kiệt chắn đường. Anh thích cái dáng vẻ quẫn bách này của cô. Không thể dễ dành buông tha được.

- Tôi…tôi làm sao phải sợ anh. Tránh ra!

Nhi lấy hết sức đẩy Kiệt ra, chạy nhanh về phía trước. 1…2…3 cô cứ thế chạy chậm dần. “ Theo lý thuyết hắn phải đuổi theo chứ? .. .Chẳng kiên trì gì cả”. Thực ra trong lòng cô rất muốn đi với anh ta, nhưng con gái tuyệt đối không được nhận lời từ lời mời đầu tên, phải kiêu một chút, nếu không đối phương sẽ nghĩ bạn là một cô gái dễ dãi, mẹ cô luôn nói như vậy ? Cuối cùng Nhi cũng làm trái bài dạy của mẹ, cô dừng lại, quay lại đằng sau, chỉ còn lại gốc cây cổ thụ cằn cỗi còn người đứng dưới đó đã đi từ bao giờ.

http://sieucapximalulu91.wordpress.com

- Chết tiệt! Mới thế mà đã bỏ đi rồi!

- Em rất thất vọng phải không?

- Anh… – Nhi quay lại thì đã thấy khuôn mặt đẹp trai của Kiệt gần trong gang tấc.Lập tức mặt cô đỏ như trái gấc.

- Mặt em sao thế ? Em bị say nắng sao ? Hay bị sốt? – Vừa nói Kiệt vừa đưa tay lên trán Nhi, rồi lại đưa tay lên trán mình, nhìn rất nghiêm túc.Đáng thương cho nhân vật chính của chúng ta, khi tay Kiệt chạm vào cô, cô có

cảm giác như thể một luồng điện chạy toàn thân khiến cô bối dối không biết phải làm thế nào. Nhi lùi lại, không dám ngẩng mặt lên.

- Dưới chân em có vàng sao ? – Tiếng Kiệt vang lên bên tai.

- Gì cơ ?

Nhi bất giác ngẩng đầu đúng lúc chạm vào cằm của Liệt. Một cảm giác đau nhói truyền đến từ đỉnh đầu. Kiệt vẫn cúi người nhìn cô với nụ cười 100% lưu manh. Đầu Nhi như trống rỗng, cô lại cúi mặt tiếp tục công việc chém giết đám cỏ dưới chân.

- Em biết không? Biểu hiện của em rất giống cô gái lần đầu hẹn hò với bạn trai, ngượng nghịu, e thẹn. Thế nào…không phải thấy anh đẹp trai nên đen lòng ngưỡng mộ ? Cứ nhận đi anh không nói với ai đâu. Cũng đúng lúc anh đang không có bạn gái, làm bạn gái thực tập của anh, nếu đạt anh sẽ chuyển em sang bạn gái chính thức.

Kiệt cứ thế tiến dần về phía Nhi, cậu cứ tiến một bước thì cô lại lùi một bước. Đột nhiên Kiệt kéo tay Nhi làm cô giật cả mình.

- Đi thôi! Anh khát lắm rồi.

Không để Nhi kịp phản kháng, Kiệt đã lôi cô về phía nhà để xe trước bao con mắt ngưỡng mộ và đố kị của bạn cùng trường. Chẳng còn cách nào khác, Nhi đành phải trốn vào sau lưng Kiệt, mong là không ai nhận ra cô…nếu không…cô không dám nghĩ tiếp nữa.

BSCC – Chương 5 – Quan tâm

Đêm đến, gió mang lại cái man mác của hơi thu. Đèn đường đổ màu vàng lên con phố và xào xạc tiếng lá cây tạo nên một bản nhạc du dương. Đèn phòng Nhi vẫn còn sáng. Cô đã nghĩ nát óc mà vẫn chưa giải xong bài tập địa lý này. Theo thói quen Nhi đưa tay sang lấy cốc sữa bên cạnh, nhưng bàn tay cô bị hẫng giữa không trung. Thế này mới nhớ anh Minh đã đi Sa Pa được bốn ngày rồi. Không hiểu sao cô bắt đầu thấy nhớ. Nhi gập sách, đứng dậy, tự pha cho mình một cốc sữa. Cả tối hôm nay cô không thể tập trung được. Sáng nay, có thể đối với ai đó chỉ là cuộc gặp gỡ bạn bè thông thường, nhưng đối với Nhi đó là buổi hẹn hò lần đầu tiên trong cuộc đời cô, nói đúng hơn là cuộc hẹn đầu tiên với một người bạn khác giới. Cứ như là một giấc mơ. Chạm tay vào bộ quần áo được gấp ngay ngắn trên bàn, cô không ngờ rằng Kiệt còn nhớ rõ bộ quần áo cô mặc ngày hôm đó, từ kiểu dáng đến màu sắc đều không sai một tẹo nào. Nhi bất giác nở nụ cười. Hôm nay Kiệt đã dẫn cô đi rất nhiều nơi. Nhớ lại lúc hai người va phải một đứa trẻ đang đứng đợi mẹ gần quầy bán vé của khu vui chơi, đứa trẻ khóc thét lên vì chiếc kem của nó bị rơi xuống đất. Hai người cố gắng dỗ dành nhưng chỉ khiến đứa trẻ khóc to hơn. Kiệt còn mua đền nó một chiếc kem khác, nhưng có lẽ đứa trẻ này sinh ra để trở thành một rocker. Nó không khóc mà gào lên. Nhiều người xung quanh còn tưởng rằng đó là con của hai người, Nhi không thể nén cười khi nhớ lại cái lắc đầu của họ “ trẻ như vậy mà đã có con lớn như thế kia. Xem đi, chăm con còn không biết. Bọn trẻ bây giờ …Khổ thân thằng nhỏ”. Lúc đó cô không biết làm gì, kinh nghiệm dỗ trẻ con của cô là zero. Chẳng có cách nào khác đành phải đợi mẹ đứa bé quay lại. Nhưng Kiệt lại có một hành động làm cô dở khóc dở cười, anh ấy làm mặt ngáo ộp dọa đứa trẻ. Nó lập tức im bặt, giương đôi mắt to tròn ngập nước nhìn Kiệt. Rồi như có “công lực ngàn năm” nó còn khóc to hơn lúc trước. Ai dỗ cũng không nín. Chắc do quầy bán vé rất đông lên mẹ thằng bé không nghe thấy tiếng khóc của nó. Thấy vậy Kiệt đột nhiên cầm tay cô bỏ của chạy lấy người, một hành động rất mất hình tượng người lớn. Nhưng cô chưa kịp bôi bác hành động ấy thì câu nói tiếp theo của anh đã khiến nụ cười của cô cương lại trên miệng, “ sau này chúng ta đừng sinh con trai, nó khóc khỏe hơn con gái. Thật đau đầu !”. Cô không biết Kiệt có ý thức là anh đã nói gì không hay chỉ là buột miệng, song cô vẫn cảm thấy thật hạnh phúc.

http://sieucapximalulu91.wordpress.com

- Nhi muộn rồi. Đi ngủ đi con.

Tiếng mẹ vang lên từ ngoài cửa, khiến cô phải khép lại mơ mộng của mình. Nhi vươn tay tắt đèn, cuộn tròn người trong chăn. Nhưng cô không tài nào đi vào giấc ngủ được . Đôi mắt ấy, nụ cười ấy, và cả cái âm thanh trầm đầy nam tính của Kiệt cứ như văng vẳng bên tai cô. Chết tiệt ! Cô mới gặp anh hai lần vậy mà đã “ngày nhớ đêm mong người ta”. Nhi muốn đánh thật mạnh vào đầu để trừng phạt mình, nhưng quyết tâm thì cao mà hành động thì lại nhẹ như gió lay cành liễu. Chợt tiếng chuông điện thoại vang lên. Đó là số của anh Minh.

- A lô. Anh à!

- Em gái nhỏ, ngủ chưa ?

- Em chuẩn bị đi ngủ nè. Gọi gì em muộn thế ?

- Nhớ em gọi không được sao ?

- Khiếp! Cho em xin. Khi nào anh mới về ?

- Nhớ anh hả ? Cảm động rơi nước mắt.

- Ai thèm nhớ anh! Thứ 4 sinh nhật em, anh không về kịp em từ anh luôn.

- Em không nỡ đâu.

Một tiếng cười nhỏ vang lên ở đầu dây bên kia khiến cô nhớ tới khuôn mặt ôn nhu của anh trai.

- Dạo này em còn gặp ác mộng không ?

- Có anh ạ! Em không hiểu mình làm sao nữa.

- Chắc tại ban ngày làm nhiều việc xấu đây mà. Quả táo, quả táo!

- Anh…!!

- Anh đùa tí thui mà. Hay đợi anh về đưa em đi khám nhé?

- Anh nghĩ em bị bệnh à? – Nhi giãy nảy.

- Bình tĩnh, bình tĩnh nào. Em lúc nào cũng nghĩ xấu cho người có tội. Chỉ là anh lo lắng thôi. Thấy mọi người nói nghe nhạc trước khi đi ngủ giúp thư giãn sẽ ngủ ngon hơn. Anh bật nhạc cho em nghe nhé ? Anh mới tìm được mấy bài hay lắm.

- Không. Em thích anh hát cơ.

- Anh hát ?

- Uhm ! Anh hát rất hay ! Em chính là fan ruột của anh. Hát đi, hát đi anh.

- Ừ. Ừ, đừng nũng nịu như trẻ con thế nữa. Em muốn nghe bài gì ?

- Bài gì anh thích là được.

http://sieucapximalulu91.wordpress.com

Nhi áp tai vào điện thoại, đã lâu lắm rồi cô không được nghe anh trai hát. Anh Minh hơn cô 6 tuổi, anh đi học ở trường điểm xa nhà chỉ thứ 7, chủ nhật mới về. Cô lớn hơn chút nữa thì anh cô lại đi du học. Đến khi anh về nước thì lại do tính chất công việc – anh Minh là nhiếp ảnh gia, nên anh cũng đi suốt. Vì thế mà anh em rất ít gặp nhau.

– Em rửa tai lắng nghe nhé! Sau đây là “ Bản tình ca đầu tiên” với sự trình bày của ca sĩ Dương Thiên Minh. “ Ngày không em không lung linh nắng trên con đường. Dòng người lướt qua riêng anh ngẩn ngơ miên man. Và em hỡi có biết tim anh vấn vương bóng hình đợi mong. Nhưng anh nín lặng không dám chạy đến bên em.Vì ngại em hững hờ hay vì sợ làm em xốn xang. Ngày không em quán vắng không vang tiếng đàn. Ngày không em sắc thắm hoa phai nhạt màu nhớ em. Em nơi chốn nào anh miên man nỗi nhớ không nguôi. Lòng anh khát khao sẻ chia buồn vui cùng em. Vì nếu em cần một bờ vai êm. Nếu em cần những phút bình yên. Anh sẽ đến ngồi kề bên em. Khi em khóc giọt nước mắt chứa chan. Dẫu phong ba anh sẽ đến với em. Cho dù không làm em cười. Anh sẽ đến để được khóc cùng em. Và khi em cười nụ cười long lanh. Con tim anh hạnh phúc rạng ngời. Anh sẽ đến như bao lần. Để mình cùng tựa vào vai nhau ”

– Nhi à ? Em còn thức không vậy?

– Có. Có, anh hát thật hay. Sau này em có tiền em sẽ lăng xê anh làm đại minh tinh – Nhi trả lời bằng giọng buồn ngủ kèm vài cái ngáp dài phụ họa.

– Đợi em làm gia tiền. Thì anh củng chỉ còn đi làm ca sĩ phục vụ Hội phụ lão với Hội cựu chiến binh thôi…Nhi à…

– Ư…ư…gì thế ?

– Người ta nói mỗi bài hát là một tâm trạng, có thể người nhạc sĩ phải đổ cả biển nước mắt trên trang giấy cũng chỉ đổi lại được một giọt nước mắt của người nghe. Mỗi người sẽ tìm thấy điều họ đang suy nghĩ, điều họ muốn nói với ai đó trong bài hát…Em hiểu không ?

– Anh nói gì loằng ngoằng vậy ? Mà hôm nay anh lạ lắm ?

– Đúng là em gái lớn phải gả đi thôi.

– Anh luyến tiếc hả? Thế em không lấy chồng nữa, anh nuôi em nhé ?

– Thôi cô không bỏ nhà theo rai là tốt lắm rồi.

– Tiêu chuẩn em hơi cao đấy, lọt vào mắt bản cô nương đây hơi bị khó! – Nhi đắc ý.

– Không phải, mà là bên cạnh em có hình tượng người đàn ông hoàn mỹ như anh, những tên đó chỉ là cỏ rác.

Đúng là anh em giống nhau, trình độ “tự bơm hơi” cần được cấp phát bằng ngay lập tức.

– Anh tự sướng ác quá đấy ! Thôi em đi ngủ đây. Anh cũng nên ngủ sớm đi.

– Ừ em cũng vậy. Chúc em gái ngủ ngon.

Nhi đợi anh trai cúp máy rồi mới gập điện thoại lại. Cô thật hạnh phúc vì có bố, mẹ có anh trai quan tâm cô như vậy…Cô mỉm cười nhắm mắt. Nhưng điều đó cũng không giúp cô thoát khỏi việc thức dậy với cặp mắt gấu mèo vào ngày hôm sau.

http://sieucapximalulu91.wordpress.com

Lại một ngày mới bắt đầu. Nhi vừa đi vừa gặm nhấm chiếc bánh mì kẹp vừa mua. Hôm nay cô dậy muộn, viện lí do sợ muộn học cô đã thoát khỏi món phở bò dai như kẹo cao su của mẹ. Đúng là trong cái rủi cũng có cái may. Xoẹt, một chiếc xe máy vượt qua cô, Nhi vội ngẩng lên, nhìn theo. Sau ngày đầu tiên gặp Kiệt, cô trở nên nhạy cảm với tiếng mô tô. Cô luôn mong sẽ nhìn thấy một ai đó…Aiz…đúng là cô phải đi khám bệnh mất thôi.

Lại một chiếc xe nữa vuợt qua người cô, nhưng cô không buồn nhìn lên. Đã là chiếc thứ năm rồi. Cô không phải là người thích ăn dưa bở.

- Nhi! Em tập trung vào chuyên môn quá!

Nhi ngẩng đầu nhìn về phía trước, Kiệt đang đỗ xe cách cô mấy bước chân. Cô ngạc nhiên đến mức suýt làm rơi miếng bánh mì đang nhai.

- Khụ…khụ…Sao anh lại ở đây?

- Đường này thuộc sở hữu toàn dân, anh muốn ở đâu chẳng được. Em sợ anh ăn hết của em hay sao mà cuống lên như vậy ? – Kiệt thay cô vỗ lưng, tuy đã cố gắng dùng nhẹ sức nhưng dù sao cũng là con trai, cái vỗ lưng của Kiệt rất có lực sát thương. Cô vội gạt tay Kiệt ra.

- Anh muốn em nhập khoa chỉnh hình hả ?

- Sao ?

- Sắp gẫy lưng em rồi.

- Ôi anh xin lỗi!

Kiệt bày bộ mặt hối lỗi, kết hợp với “nhan sắc trời ban” thì rất có tính thuyết phục. Nhi thầm mắng mình háo sắc, bề ngoài vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng tim cô đã bắt đầu nhảy nhót rồi. Cô đưa tay lên ngực, giữ cho tim ổn định. Nhưng điều đó lại khiến cho Kiệt hiểu nhầm.

- Anh xin lỗi. Thực ra là anh muốn đón em đi học. Nhưng lại không biết nhà em, nên anh ngồi ở quán cà phê bên kia đợi.

- Đợi em? Đón em đi học ? – Nhi trố mắt đưa tay chỉ vào mặt mình. Sao dạo này nhiều người quan tâm tới cô vậy. Phải đi mua xổ số ngay.

- Còn đợi cô nào nữa?! Nhanh lên, chỗ này cấm đỗ xe.

- Oh ! Nhi lẽo đẽo đi theo Kiệt, như thể từ lâu cô đã quen phải nghe theo lời anh. Cái gọi là từ lâu ấy, lịch sử của nó chỉ mới bắt đầu từ 24 giờ trước, dù sao thì 24 giờ nghe vẫn có vẻ lâu hơn một ngày. Đột nhiên Kiệt đứng khựng lại làm Nhi va mạnh vào vai anh.

- Anh làm ơn báo một câu trước khi dừng đột ngột.

Kiệt quay lại nhìn chằm chằm vào mặt Nhi, rồi không báo trước anh đưa tay gạt miếng bánh mì dính trên khóe miệng cô. Hành động của Kiệt làm Nhi cứng cả người, cô vẫn thường rất hâm mộ nữ chính đóng cảnh này trong những bộ phim tình cảm, không ngờ bây giờ cô cũng được hưởng cái hạnh phúc ấy.

- Sao lần nào gặp anh em cũng bày ra bộ mặt đần thối như thế? Thật là khờ! Con gái không nên vừa đi vừa ăn quà, xấu lắm. Sẽ không có ai lấy đâu.

Nói rồi Kiệt đội mũ bảo hiểm cho Nhi, còn giúp cô cài khuy cẩn thận.

- Lên xe đi! Ôm chặt nhé! Muộn rồi anh phải phóng nhanh, em đừng hét lên như ngày hôm qua đấy.

- Ô! Em biết rồi.

Nhi vẫn chưa thể tiêu hóa những hành động vừa rồi của Kiệt. Và thế là cô vẫn giữ nguyên tư thế ôm eo Kiệt cho tới khi Kiệt phải nhắc khéo cô, cô mới ý thức được hành động của mình thu hút vô số ánh mắt xung quanh. Nhi vội vàng nhảy xuống xe, cô không hề cố tình làm thế. Nhưng tư thế vừa rồi trong mắt bạn cùng trường không phải cố tình thì cũng là cố ý. Sự kiện hôm qua chưa kịp nguội thì hôm nay cô lại gây thêm một xì căng đan nữa. Nhi chỉ ước có một cái hố thật lớn cho cô chui xuống.

- Em…em vào lớp đây.

- Khoan đã – Kiệt chỉ vào đầu cô.

Nhi đưa tay lên sờ đầu mình, trời cô định đội mũ bảo hiểm vào lớp sao. Nhưng cô cố mãi cũng không thể tháo cái nút đã “phổ cập mẫu giáo” này. Và điều cô không mong đợi đã tới, đôi tay thon dài của Kiệt nhẹ nhàng giúp cô cởi khuy mũ kèm theo một lời nói không thể ái muội hơn:

- Bé cưng! Học ngoan nhé! Tan học anh đón.

Cô khẳng định…khẳng định…anh ta cố ý. Trời ơi có ai nói cho cô bây giờ phải làm gì không. Thôi…thôi…lần này tiêu thật rồi. Nhi “ cúp đuôi” chạy thẳng vào trong trường, dọc đường đi cô không dám ngẩng mặt lên nhìn ai. Tiếng xì xào bàn tán cũng theo đó vang lên cho đến lúc cô vào tới lớp học. Nhi thở phào nhẹ nhõm may mắn cô vẫn còn toàn thây và đến lớp an toàn. Nhưng sao thế này, mọi người lại nhìn cô với ánh mắt “ mi tự cầu phúc đi”.

- Mấy bà làm sao thế ? – Nhi ngạc nhiên.

- Người hỏi câu đó phải là tôi mới đúng – Tiếng thầy giáo vang lên ở sau lưng.

Thánh thần ơi, từ bao giờ lưu hành phong trào “ thì thào sau lưng thế”, trái tim của cô không chắc chắn như vậy đâu.

- Thầy…- Nhi nở nụ cười nịnh bợ – Thầy em đi muộn lần đầu, thầy giơ cao đánh khẽ. Chuyện…chuyện nhỏ hóa không có gì đi thầy!!

Nhi vội vàng nháy mắt với mấy con bạn, không hổ là bạn bè lâu năm, các nàng lập tức ra quân. Đầu tiên là Chi, dù sao cô cũng là lớp trưởng.

- Thầy à ! Tha cho Nhi đi, bạn ấy dạo này rất căng thẳng, thường xuyên gặp ác mộng, có lẽ vì mệt quá nên bạn ấy mới ngủ dậy muộn

- Đúng.đúng.muộn có mỗi một c…h…ú..t…thôi mà thầy.

- Phải đó, thầy là người rộng lượng mà. Thầy nhìn xem trán bạn ấy đầy mồ hôi kìa. Chắc là lạy vội quá đây. Thật đáng thương. Ai chẳng biết Nhi học thể dục ba lần đều cả trượt chứ!

Cả lớp nhao nhao lên xin xỏ cho Nhi. Cô không ngờ bạn bè lại giúp đỡ nhiệt tình thế, đó gọi là “trong hoạn nạn mới biết lòng nhau”.

- Thôi. Thôi. Tôi có hỏi các cô các cậu đâu. Cô Nhi về chỗ. Lần sau còn thế tôi sẽ trừ điểm điều kiện của cô. Tôi già rồi không thể chống lại 40 cái miệng của cái lớp này được. Cũng đến lúc về hưu rồi.

Cả lớp gật đầu đồng tình.

- Đừng có mơ. Môn này vấn đáp tôi sẽ xét kĩ. Nghiêm túc mà học đi.

Cả lớp lắc đầu phản đối.

http://sieucapximalulu91.wordpress.com

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro