Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jiyeon đeo tai phone và nhìn ra ngoài cửa sổ, thả hồn vào tiếng nhạc đang lấn át cả những tạp âm khác ở xung quanh. Một ngôi trường chán ngắt, tồi tàn và xuống cấp. Nhưng vốn hoàn cảnh không cho phép Jiyeon thi vào một ngôi trường tốt hơn, nên chị đành phải cắn răng chịu đựng.

À đâu, chị sắp bị "đuổi" khỏi đây rồi.

Cứ 4, 5 tháng gì đó, top 30 học sinh đứng đầu trường sẽ được chuyển đến một ngôi trường đại học khác tốt hơn, coi như đây là điều tuyệt vời nhất mà cái trường này có thể mang đến cho chị.

Và trong kì này, Kim Jiyeon xếp thứ 5 toàn trường.

Tuyệt, không còn những ông thầy bà cô hay soi mói, không còn những đứa bắt nạt, không còn những con nhỏ chảnh chọe, geez, Jiyeon cuối cùng cũng có thể thoát khỏi đây rồi.

Chị hôm nay đến đây là để rút học bạ, ngồi đợi xe đến chở bọn họ đến ngôi trường mới. Từ nay, chị sẽ có thể sống thoải mái hơn một chút rồi.

Khi đó, chị sẽ không còn phải sợ cái việc xuất hiện trước mặt em với một khuôn mặt đầy những vết bầm tím nữa.

------------

Hội trường hôm nay đặc biệt đông đúc và ồn ào, khiến Luda đứng ở bên trong cánh sân khấu cũng phải nhăn mặt. Em chẳng thích mấy cái buổi tập trung phiền phức như thế này, nếu em chẳng nằm trong Hội Học Sinh thì em đã có thể trốn khỏi cái nơi này từ đời nào rồi.

Luda đảo mắt đầy chán nản, đưa mắt nhìn bóng lưng của Hội Trưởng Kim đang đứng trên bục sân khấu, cố hết sức để chấn chỉnh đám đông.

- Mọi người hãy trật tự, chương trình sắp bắt đầu rồi.

Cái vẻ uy nghiêm cùng với giọng nói và gương mặt lạnh như băng của nữ thần nhanh chóng khiến cho hội trường đang ồn như chợ vỡ cũng phải dần yên lặng. Hội Trưởng khẽ thở hắt ra một hơi, rồi bước xuống nhường mic cho Hiệu Trưởng.

- Thật là phiền phức.

Luda đưa nước cho người chị đứng kế bên mình, vài phút trước mặt còn lạnh như băng không cảm xúc, bây giờ ở đây lại bắt đầu than vãn.

- Trường mình thích những thứ long trọng.

- Dù gì thì cũng chỉ được cái bề ngoài thôi.

Chị đưa lại cho cô chai nước và lui vào trong hưởng gió mát từ điều hòa, còn Luda vẫn đứng ở đó và nhìn xuống phía dưới.

Không hiểu sao em cứ cảm thấy bồn chồn thế nào đấy?

Một bóng người lướt qua tầm mắt, khiến em giật mình nhìn lại. Ai mà giống Kim Jiyeom vậy? Đừng nói chị cũng nằm trong cái top 30 gì đó nhé? Ôi trời, nếu thế thì...

... tuyệt quá rồi còn gì?

Luda từ một con người đang vô cùng chán nản ngay lập tức hóa hào hứng, em vội chạy vào bên trong phòng chuẩn bị, mượn bộ trang điểm của Soobin và dặm lên cho mình một chút phấn, tô một chút son. Cái hành động bất chợt này lại khiến cho đám bạn của em vô cùng ngạc nhiên, số lần Luda trang điểm là rất ít, vả lại mới 5 phút trước cậu ta còn tỏ vẻ chán nản lắm cơ mà?

- Này, cậu bị sao thế?

Đáp lại câu hỏi của người bạn thân, Luda hoàn tất việc tô lên môi mình một ít son đỏ và trả lời.

- Gặp người đặc biệt.

-------

Jiyeon đứng trước sân khấu, hồi hộp, và có một chút lo lắng. Chị không lường trước được việc trường sẽ tổ chức một buổi chào đón long trọng như thế này. Cộng thêm việc từ đầu tới giờ, đám học sinh phía dưới có vẻ là đang bàn tán về chị. Lũ con gái cứ len lén chỉ tay về phía chị và thì thầm với nhau gì đó, rồi lại cười khúc khích với nhau.

Hay là chị chưa che mấy cái vết bầm đủ sao?

Chị đảo mắt nhìn tổng quan hội trường, cái hội trường này có khi còn rộng hơn sân tập thể dục của trường cũ. Chị lại quay sang nhìn bên trái của mình, mắt chợt mở to khi gặp một bóng hình vô cùng quen thuộc.

Luda đang đứng đó, bên trong sân khấu và vẫy tay chào chị. Em, thật sự học ở đây sao? Chị, thật sự sẽ được học chung dưới một mái trường cùng với tri kỉ của mình sao? Trong lòng chị bỗng dâng lên một cỗ hạnh phúc to lớn, đây thực sự chẳng phải là mơ. Hoặc nếu là mơ, Jiyeon mong mình sẽ chẳng bao giờ thức dậy nữa.

Chị ngẩn người, tim bỗng đập nhanh hơn rõ rệt.

Luda, hôm nay trông thật xinh đẹp quá.

———————

Bỏ qua bài thuyết trình dài thiệt dài của thầy Hiệu trưởng đi, vì cũng như bao năm, đó là một bài diễn văn khoe thành tích mà thôi. Luda phía trong cánh gà ngáp lên ngáp xuống cũng phải gần chục cái hơn rồi, nhưng nhìn Jiyeon, chụ gần như hoàn toàn tập trung vào từng câu chữ của thầy nói. Luda cảm thán, làm sao mà Jiyeon có thể giữ cái tư thế ngồi đó trong suốt ba mươi phút đồng hồ rồi cơ chứ? Nhưng mà, lúc chị tập trung lại mang một vẻ gì đó rất khác.

Cái vẻ điềm tĩnh đó, nếu mà là con trai thì cũng hớp hồn được nhiều cô lắm.

Mà đâu cần là con trai nhỉ? Luda khịt mũi, từ nãy đến giờ mấy bạn nữ phía dưới cứ mãi đưa mắt nhìn Jiyeon rồi cười tủm tỉm, đọc sơ khẩu hình miệng thì đa phần chỉ có một câu.

"Người gì mà đẹp quá trời"

Mới vào mà đã thế, không biết sau khi mấy vết bầm lặn hẳn thì sẽ ra sao nữa.

Luda bên này là như thế, nhưng mà Jiyeon ngồi bên kia cũng không thoải mái hơn là bao. Sao mà học sinh trường này cứ nhìn chằm chặp vào chị mãi thế, làm người chị sởn cả gai ốc. Chị đưa mắt nhìn ra sau cánh gà tìm bóng người quen thuộc, Luda đã chạy đi đâu mất rồi.

Ôi chao, thế thì cái buổi chào đón này lại nhàm chán quá mức.

------

- Luda.

Luda quay lại người vừa gọi tên em, bất ngờ khi người đó hiện giờ vẫn còn ở đây.

- Hội trưởng Kim, chị vẫn chưa về à?

- Chưa, chị còn có một cuộc họp với các thầy cô nữa.

Luda khẽ gật gù, lại đưa mắt về con người đang ngồi sân khấu kia, thầy hiệu trưởng đã giới thiệu xong cả rồi, và bây giờ đang là phần phát biểu cảm nghĩ của top 30 học sinh chuyển về kia. Lần lượt hạng nhất, nhì, ba, tư...

Rồi đến lượt hạng năm - Kim Jiyeon.

Luda phấn khởi hẳn, đứng thẳng người lên để có thể thấy rõ chị, chỗ này quả thật quá lý tưởng để nhìn lên sân khấu, vừa hay hôm nay chẳng ai giành chỗ này của em. Kim Jisoo đứng cạnh, thấy cô nàng Hội Phó bỗng dưng hứng thú đên như vậy thì phút chốc bất ngờ, 10 giây trước trông em có vẻ chán nản lắm mà nhỉ?

Chị đưa mắt nhìn lên sân khấu, nhìn cô gái đang phát biểu, Jisoo nhíu mày.

"Mình... hình như đã gặp người này ở đâu rồi thì phải?"

Quay lại với Jiyeon, chị đang toát hết cả mồ hôi đây này, chị phải phát biểu gì đây chứ?

- À... Ừm... Tôi tên là Kim Jiyeon, là sinh viên năm ba khoa Dược. Được vào trường là một vinh dự của tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức, xin mọi người hãy giúp đỡ.

Nói rồi Jiyeon gập người cúi chào, khác với những người trước, Jiyeon vừa dứt câu thì lại có tiếng ồ òa từ bên dưới phát lên, khiến chị khá lúng túng. Tay định theo phản xạ mà đưa lên kéo mũ xuống, nhưng mà quên mất hôm nay chị lại không đội mũ. Mắt chị lại một lần nữa nhìn vào cánh gà, rồi lại đảo đi xung quanh. Ít lâu sau, không khó để cậu bắt gặp ánh mắt của Luda, và thấy em đang đứng vẫy tay chào chị.

Chị mỉm cười, khẽ vẫy tay chào Luda.

Chị không để ý mấy đến người con gái đứng bên cạnh em, nhưng rõ ràng, người ấy không cười.

-------

- Thấy trường của em như thế nào?

Jiyeon nhìn xung quanh, hít một hơi gió mát rồi trả lời.

- Rất đẹp và rộng, nó hình như còn rộng hơn cả nguyên một khu chị sống.

- Thế cơ á? Chị sống ở đâu?

Jiyeon gãi đầu, lảng tránh câu hỏi của Luda. Chẳng lẽ bây giờ chị lại nói với em là chị đang ở một khu ổ chuột nào đó, với giá tiền trọ một phòng chỉ khoảng 40,000 won một tháng (khoảng 800000 VNĐ). Đáng lẽ chị đã có thể chuyển đi từ tận 2 tháng trước, nhưng một tối kia đi làm về thì thấy phòng bị phá khóa và tiền cất trong tủ không cánh mà bay cả rồi.

Bởi vậy mới nói, đời Kim Jiyeon thật khốn nạn.

Luda thấy chị không muốn trả lời thì cũng không gặng hỏi nữa, khi nào chị ấy muốn thì sẽ nói cho em nghe thôi.

- Hôm nay trường mình nghỉ buổi chiều, chị có muốn đi ăn với em không?

Jiyeon suy nghĩ, không phải là chị không muốn đi, nhưng lỡ đang đi lại đụng mặt đám côn đồ kia thì sao? Lần trước là may mắn chạy thoát được, nhưng lần này nếu bị bắt cả hai, ai sẽ là người cứu cả chị và em?

- Jiyeon? Nếu chị không muốn cũng không sao-

- Muốn, nhưng mà...

Luda thấy Jiyeon có vẻ bối rối, hay là chị ấy ngại?

- Luda, chúng ta có thể ăn ở nhà em được không? Chị sẽ nấu.

Luda bất ngờ, thứ nhất là vì chị đột nhiên lại gọi tên em như thế, làm tim em có chút đập nhanh thêm vài nhịp, thật ngại ghê. Thứ hai vì chị đột nhiên lại muốn về nhà em nấu ăn.

Nhưng mà ý kiến này không tệ, à không, Luda thích nó.

- Được thôi, vậy mình về nhà em luôn đi, 15 phút nữa là trường đóng cổng rồi.

- Được thôi.

Và thế là họ rời khỏi sân trường, người đi trước, người đi theo sau. Cứ yên lặng mà đi như vậy.

Trên cửa sổ tầng 5 của trường, Kim Jisoo đang nhìn dõi theo bóng dáng của Jiyeon, rồi nhếch miệng hứng thú.

"Tưởng ai, em gái quý hóa của tôi đã chịu xuất hiện rồi này."

————————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro