C▸31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm qua Takemichi có chút mệt trong người, tối lại hứng gió lạnh nên không tránh khỏi việc bị cảm. Em lờ đờ người ngủ đến tận trưa mới chịu dậy.

Vết thương ở cổ vẫn còn ê ẩm đau, vết dao cứa mà, qua một đêm sao lành nổi. Takemichi khó khăn ngồi dậy, hai mắt em híp lại như chẳng muốn dậy. Ánh nắng ban trưa chiếu rọi vào phòng, Takemichi ưỡn ẹo không chịu dậy một hồi lâu mới định hình lại được.

Lúc nãy còn ngái ngủ nên em không biết trong phòng có sự hiện diện của Kakuchou và Sanzu. Vậy là từ nãy giờ Takemichi làm trò mèo đã bị họ thấy hết trơn. Để người khác thấy bộ dạng mèo lười này của mình Takemichi ngại đến thối ruột. Em nhanh chóng che gương mặt đã ừng hồng của mình lại.

" A a đừng đừng..xem như chưa thấy gì hết đi huhu "

Tự dưng bị thấy nên Takemichi ngại lắm, đến giọng nói cũng đổi luôn. Đáng ghét thật, một người thôi đã đành, đằng này tận hai người em yêu. Phen này đào hố chui thôi.

Kakuchou với Sanzu đã dậy từ sớm, Sanzu cũng được Yuzuha và Kakuchou "chăm sóc tận tình" từ sáng đến giờ luôn. Định ngồi lại nói chuyện với nhau thì thấy Takemichi cựa quậy đòi tỉnh nên họ cũng làm im. Nhờ cái làm im như vậy mới thấy được cảnh quá đổi đáng yêu này của em.

Mái tóc rối như tổ quạ, gương mặt ngái ngủ trong đáng yêu quá chừng. Đôi mắt lim dim mở rồi lại nhắm hẳn lại. Miệng nhỏ um a vài tiếng, thân thể cựa qua cựa lại còn ưỡn ẹo như chú mèo con lười nhác không chịu vận động. Mọi hành động của em khi nãy đều được bọn họ thu vào mắt, không chừa một chi tiết nào luôn.

Cảm xúc trong họ cũng dâng lên, hạnh phúc, vui vẻ, an tâm vì thấy em khỏe mạnh. Đôi khi tình yêu của người trưởng thành đơn giản lắm, chỉ là những cái ôm hay cái nắm tay, thậm chí chỉ là nhìn người mình yêu thôi cũng thấy thỏa mãn nữa. Không cảm xúc mãnh liệt ham muốn, họ muốn đánh dấu chủ quyền nhưng không phải ở trên giường khi không có sự chấp thuận của em mà nằm ở ánh mắt trìu mến khi nhìn nhau. Trong mắt anh có hình bóng của em, trong mắt em có bóng hình của anh. Chỉ đơn giản thế thôi.

" E-em dậy rồi, Yuzuha chờ em ở ngoài đấy. Cô ấy muốn đưa em về nhà để thay đồ "

" Yuzuha sao ạ? "

Takemichi ngơ mặt nhìn Kakuchou đang tiến về phía mình. Hắn dịu dàng đến mức khiến thằng ngồi trên giường tức muốn hộc máu mà chẳng làm được gì cả. Kakuchou vuốt nhẹ tóc em cho về nếp, hắn cúi người hôn lên vầng trán em rồi lại mỉm cười vui vẻ.

" Phải, Yuzuha chờ em "

" Nhưng mà...làm ngại mất thôi "

Takemichi nhanh chóng che đi khuôn mặt đã đỏ bừng của mình khi bị anh người yêu hôn. Không phải lần đầu nhưng ngại lắm, nhất là khi có người khác trong phòng nữa. Mà người kia cứ nhìn nhìn hoài làm mắc cỡ xỉu.

" Thôi đi cha già, Takemichi là của bà đây !! "

Yuzuha đừng bên ngoài từ nãy giờ cũng mỏi nhừ cả chân rồi, thấy lâu quá nên cô mới lú đầu vô nhìn thì ăn trọn nguyên tô cơm tró. Tính ra Yuzuha chưa có ăn gì luôn mà thồn vậy thì trưa nay Yuzuha nhịn ăn luôn. Bức xúc quá, mình ở ngoài chờ đợi mỏi lưng mà trong đây hắn ăn đậu hũ Takemichi, đáng ghét quá nên Yuzuha không kìm chế được mà xông vào.

" Yuzuha..."

" Takemichi đi với Yuzuha, hôm nay chị không có ca ban trưa nên đi cùng chị về nhà. Nha nha "

Yuzuha trưng ra vẻ mặt yếu đuối, xinh đẹp thì Takemichi nào chịu cho nổi cơ chứ. Chẳng cần Takemichi đồng ý thì Yuzuha đã đá Kakuchou ra bên, còn mình dìu Takemichi đi ra khỏi phòng.

" Kakuchou à, việc ở đây chăm Sanzu nhờ anh đó "

Yuzuha để lại cho Kakuchou một lời rồi phắn lẹ, không Kakuchou đổi ý thì mệt lắm. Nói phắn lẹ chứ Yuzuha rất nhẹ nhàng dìu dắt Takemichi đi, người cưng em nhất không phải hai anh kia mà là Yuzuha nàng ta đó. Đúng là simp quá cũng khổ ha.

Đợi đến khi Yuzuha dìu Takemichi đi khuất dần, nụ cười trên môi của Sanzu cũng tắt ngủm đi. Gã ngồi tựa lưng trên thành giường, tay Sanzu nắm lại thành quyền trong tức vô cùng. Gương mặt có chút bơ phờ nhưng không thể nào làm mờ đi sự giận dữ, đôi đồng tử xanh lục đen lại rõ ràng.

" Vết thương trên cổ Takemichi là thằng nào làm, hả ! "

Kakuchou chẳng thèm để ý Sanzu lấy một ánh nhìn. Hắn lại gần chiếc sofa mà ngồi phịch xuống, cảm nhận được sự ấm áp từ nhiệt độ cơ thể của Takemichi còn vương lại trên sofa, hắn ngả về phía sau mà tận hưởng. Đương nhiên không quên đâm chọt Sanzu.

" Mày làm đó thằng ngu "

Sanzu nghe xong câu này liền xịt keo, cứng đờ người. Có thật là gã làm em bị thương không. Đầu Sanzu như muốn nổ tung vì quá tải dữ liệu, gã trơ cái mặt ngu hiếm ai thấy ra. Một người như Sanzu cũng có ngày trưng ra cái bộ dạng khó coi này nhỉ, chắc bị conditinhyeu quật cho tơi bời hoa lá hẹ rồi.

" Bakamichi vì muốn bảo vệ mày khỏi tay Akai nên em ấy đã tự cứa cổ mình-- "

Nói đến đây Kakuchou cũng phải rơi vào trầm ngâm. Nếu như chẳng có Yuzuha kể lại và trấn an thì hắn đã tới tận nơi tìm gặp Akai rồi. Nhưng chuyện gì cũng phải có lý do của nó chứ. Ban đầu chỉ là đe dọa đến lúc sau Takemichi chấp nhận làm đau mình để bảo vệ Sanzu, ngay cả Akai còn bị sốc không tin nổi huống chi là Kakuchou hay Sanzu.

" B-bảo vệ tao.."

Sanzu lẩm nhẩm trong miệng, cái này quá sức tưởng tượng của gã rồi. Thay vì làm loạn chửi mắng um sùm thì Sanzu ngồi im lắng nghe Kakuchou kể hết toàn bộ sự việc.

Cảm xúc trong Sanzu lúc này khó tả lắm, vừa hạnh phúc lại vừa tự trách mình. Hạnh phúc vì em đã tha thứ và bảo vệ Sanzu mặc dù phải đối mặt với nguy hiểm. Tự trách vì mang danh yêu Takemichi nhưng lại chẳng thể bảo vệ em. Vui buồn lẫn lộn, Sanzu không biết mình nên như nào cả.

Đường đường là No.2 của băng đảng khét tiếng của Tokyo giờ lại trở thành một kẻ yếu lòng trong tình yêu. Chúng ta chỉ thay đổi khi gặp đúng người và yêu một cách chân thành. Không ai là không hợp, chỉ là ta không biết cách để chúng ta hợp nhau. Định nghĩa của tình yêu phải phụ thuộc vào chính bạn, chính suy nghĩ và trải nghiệm.

Đối với Sanzu và Kakuchou thì trước giờ chẳng có khái niệm yêu ai và vì ai nhưng từ khi em xuất hiện. Em như là ánh dương rực rỡ trong bầu trời u tối, em kéo họ ra khỏi vũng sình của sự tội lỗi. Takemichi đến và cho họ biết được thể nào là yêu và thế nào là sợ mất em.

" Ha ha...đừng như kẻ đần chứ Sanzu. Cuộc đời của mày sau này là để chuộc tội "

Một câu nói nhẹ tựa lông hồng của Kakuchou mà khiến Sanzu thấm đến tận tủy.

" Ừm, yêu em ấy..rất yêu "

Dẫu có phải đánh đổi cả mạng sống để mang lại niềm hạnh phúc cho em thì Sanzu cũng làm. Em đáp lại rồi..gã chết cũng an lòng.

Kẻ được yêu lại hạnh phúc vô cùng còn kẻ đơn phương, yêu mà chẳng nói khác gì tự chôn mình trong hai chữ "đơn phương"

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Author : Zycarot

Zy viết tình iu nó ngọt tại vì hiện tại tui cũng rất ngọt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro