7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7. những đứa trẻ đi lạc.

Trong cơn mưa rào vẫn còn vấn vương lại những câu chuyện không thể kể thành lời, trong những hồi ức mà ta không thể nào quên đi và có những con người ta không có cách nào buông bỏ.

Trái tim đã vụn vỡ không thể thuộc về một chốn thanh yên mà gửi gắm tư tình ngọt bùi đến kẻ lang thang ở nơi xa phương, xa cách nhiều hơn là một ánh mắt.

Trong những ngày lớn lên, mảnh kí ức tồi tệ với nó bắt đầu từ những lời hứa không thể thực hiện, linh hồn nó như phiêu tán theo từng áng mây trôi cũng đem theo khoảnh khắc nhớ nhung về một tuổi trẻ xót xa, về khoảng thời gian dai dẳng tìm cách tự gượng dậy trước biển người chông chênh và không được gục ngã sau một người thương nó nhiều hơn cách nó thương lấy người.

Sau khi nó rời khỏi Tokyo, rời khỏi vòng tay của những người bạn, rời khỏi cái nơi nó ao ước cứu lấy và nó không muốn quay về chốn cũ với quá nhiều tổn thương đã bao lấy nó, kết thúc một câu chuyện về nhiều con người nhưng chỉ có chung một hy vọng, câu chuyện không đẹp đẽ như cổ tích đã nên có lấy một cái kết khác.

Nó rời khỏi hố sâu của cạn bẫy có thể nhấn chìm nó dưới đáy đại dương lạnh lẽo, muốn được sống với khát vọng hạnh phúc nhưng con người lương thiện trong nó quá cao, nó lựa chọn quay về nơi bắt đầu tất cả.

Trong giây phút hồ đồ, nó nhận ra bản thân mãi mãi chẳng thể có đủ sức để cứu rỗi được con người ấy, nó tự lừa dối chính nó bằng cách nghĩ Mikey đã thay đổi dù cho nó biết được y sẽ chẳng bao giờ có thể thay đổi.

Takemichi nó là loại người không biết cách che giấu cảm xúc của bản thân, nó là người không thể lừa dối được bất kì một người nào và hơn hết, nó càng không có khả năng tự lừa dối chính bản thân mình được.

Nó chấp nhận nó là con người hèn nhát, là con người chỉ biết sống trong mộng tưởng tươi sáng chứ chưa bao giờ bước ra và đối mặt với hiện thực tàn khốc.

Cho đến ngay cả khi nó gặp được người sẽ thay đổi cuộc đời nó một cách chóng mặt đến nó cũng không ngờ đến, nó đã từng nghĩ mình mãi mãi là một người tệ hại sẽ chết mòn dưới đáy xã hội, nó nghĩ mình sẽ chẳng thể ngẩn đầu lên, nó đã từng là một người sống để chết.

Người đó cho nó hạnh phúc của những năm tháng thiếu niên, cho Takemichi biết nó là một người mạnh mẽ đến thế nào, cho nó cả mảnh tình héo hon của y.

Sự kiên cường sâu trong nội tâm nó bị cất giấu, nhưng trong từng ánh mắt chắc nịt dám khẳng định rằng nó sẽ là người cứu vớt lấy những đứa trẻ lầm lạc.

Takemichi nó đã từng chán ghét cuộc sống này đến mức muốn tự dìm thân mình hoà vào dòng nước lạnh tan trong lòng biển cả.

Cho đến khi nó biết được rằng nó chính là lí do duy nhất và cuối cùng để người đó sống, để người đó tồn tại trên thế giới này thêm một phút giây, chỉ vì nó còn sống.

Chút niềm vui nhỏ nhặt trong tháng ngày vẫn lặng lẽ trôi qua có lẽ là nó được sống, được là thứ mà một người nương theo mà muốn ở lại, là người san sẻ hạnh phúc với những nụ cười cùng cái ôm an ủi cho kẻ dưới vực sâu chơi vơi, là chỗ dựa duy nhất khiến những con người bị tổn thương dằn xé dám dựa dẫm vào, dám bộc lộ ra phần tình cảm yếu đuối che giấu.

Nó như một ngọn đuốc thêu sáng cả một bầu trời rực lửa, khẽ len lỏi vào sâu bên trong trái tim mà sưởi ấm những vết nứt trong quá khứ, cho ngày mai lại được sống.

Mikey là người ôm nó khi nó như đang dần rơi xuống vách đá cheo leo, y níu giữ nó lại bằng mảnh tình phủ sương mờ của rất nhiều năm về trước. Takemichi là tia sáng yếu ớt cuối cùng còn bùng cháy bên trong trái tim đầy dấu vết tang thương. Và nó là lý do duy nhất để y sống.

Kakuchou là ngôi nhà của nó, là hơi ấm nó muốn tìm về sau những cuộc rong ruổi trên chiếc mô tô, nó muốn cùng gã đắm chìm trong khoái cảm lạnh lẽo mà đại dương mang đến và sau cùng nó vấn vương đến từng hơi thở của gã.

Ran là người cho nó hạnh phúc êm đềm như bản tình ca mùa hạ, là liều thuốc phiện như đóa hoa anh túc sau vườn cấm, là yên bình. Không cần biết rằng đang ở đâu, chỉ cần khi nhìn thấy hắn, Takemichi không thể tự chủ được mà vô thức muốn dựa dẫm, muốn được người đó cưng chiều và nó muốn ôm lấy hắn.

Rindou với nó hơn cả một người bạn bình thường, gã thích bám víu lấy nó như một con gấu nhồi bông yêu thích không nỡ buông bỏ, gã sẽ hôn lên mái tóc cùng vành tai của nó rồi sẽ thủ thỉ xin lỗi nó khi gã lỡ ăn mất phần bánh của nó. Takemichi nó thích những buổi cuối tuần có Rindou kề cạnh, gã sẽ ôm chằm lấy nó và cùng nó xem một bộ phim Bắc Âu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro