Chương 3: Tôi tìm được em rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ ngày hôm đó, Jimin trở về Hàn Quốc, anh cho người điều tra Chaeyoung nhưng vẫn chưa có manh mối. Đúng là xa tận chân trời gần ngay trước mắt. Ngày hôm nọ, bệnh viện mở cuộc họp, Park Jimin là chủ tịch, tất nhiên phải đi.

Từ trông xa, một chiếc Farrari dừng tại cổng chính bệnh viện. Cô thư kí mở cửa xe. Đôi giày hiệu láng bóng nổi tiếng với đôi chân dài chạm đất. Park Jimin mặc một bộ vets đen, tóc được cắt gọn gàng.

Thế giới đúng thật nhỏ bé, chỉ cần bước vài bước, xoay vai vòng có thể gặp lại nhau.

Từ trước cửa bước vào, chạm mà đầu tiên là Chaeyoung, có đang rất cô vã vì có một bệnh nhân được chuyển vào bệnh viện do tai nạn giao thông. Từ xa cô chạy ra cửa, do vội vàng quá nên cô chẳng kịp nhìn Jimin  vì cho dù có nhìn cũng chưa chắc nhận ra. Cô lướt qua mặt Jimin như một cơn gió.

Jimin từ đầu gặp cô tim đã lỡ một nhịp rồi. Anh dừng lại đứng nhìn cô từ xa. Dáng nhỏ nhắn cao tầm 1m65 được khoác lên mình một bộ đồ xanh bác sĩ cũng với chiếc áo blouse trắng, gương mặt trái xoan được trang điểm nhẹ nhàng cùng với màu son cam đất.

-"xin lỗi, tránh đường". Đây là câu đầu tiên mà Chaeyoung nói với Jimin tại bệnh viện, cô chẳng nhớ ra anh, có chỉ biết bệnh nhân đang chảy máu rất nhiều, cần cầm máu, cô và một số y tế đẩy xe bệnh vào phòng sơ cứu vết thương.

Khi Chaeyoung khuất dần sau phòng sơ cứu vết thương thì lúc đó Jimin mới lên tầng lầu tầng họp. Vừa đi, anh vừa suy nghĩ về Chaeyoung, bất giác anh lên tiếng:

-" thế giới này đúng là bé thật". Jimin công môi cười.

Cô thư ký vừa đi sau, vừa suy nghĩ: cô gái tên Chaeyoung này đúng là đặc biệt có thể làm cho boss bỏ có sức ra tìm kiếm.

Jimin trước giờ không gần nữ sắc, anh cho rằng phụ nữ rất phiền phức  không đáng có. Nên lúc trưởng thành 18t đến giờ anh vẫn không gần nữ sắc.

- ---------

Tại phòng sơ cứu vết thương

-"mau lên, cầm máu". Lisa nói

-" y tá Li đưa cồn".

Sau gần 2 tiếng đồng hồ cấp cứu cho bệnh nhân, thì bệnh nhân đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.

-"ôi, lâu lắm mới có một trường hợp như bệnh nhân A". Lisa nói.

Chaeyoung lúc trong phòng phẫu thuật vừa hoàn thành công đoạn cuối của khâu vết thương trong đầu liền gợi tới kí ức về con hẻm 17 ở Pari, cô thầm nghĩ:" không biết ngày hôm đó mình bỏ đi trước tên Jimin gì đó.... Không biết có sao không".

Lisa thì đang nói chuyện vui vẻ với các y tá khác, còn Chaeyoung thì vẫn còn thẫn thờ suy nghĩ, thì:

Jimin từ sau lưng Chaeyoung bước tới.

Jimin dùng giọng ấm áp nhất có thể để nói.
-" cuối cùng cũng tìm được em rồi Park Chaeyoung".

Park Chaeyoung đang suy nghĩ thì giọng nói từ phía sau làm giật mình, cô đứng dậy quay lưng lại.

Hai anh mắt gặp nhau. Chaeyoung nhìn người đàn ông trước mặt mà không nhớ rõ là đã từng gặp ở đâu.

Vì lúc gặp Jimin là ở khu hẻm 17 thì anh rất tàn tạ, mặt không còn chút máu, thì thời gian đã trôi qua hơn 3 tháng.

Chỉ có Jimin ngày đêm nhớ đến gương mặt cô, khao khát được tìm lại cô, còn cô, cô lại quên anh như chưa từng gặp, có lẽ cô nghĩ, chỉ là người qua đường thôi.  Con Jimin thì khác, vừa mới gặp cô nhưng suy nghĩ ác cảm của anh về phụ nữ đã biến mất, có đi để lại nổi nhớ nhung trong tâm trí anh.

Có lẽ Jimin vừa gặp đã yêu cô.

-" xin hỏi, anh tìm tôi có việc gì, anh..... Biết tôi". Chaeyoung lên tiếng sau 3, 4 giây nhìn nhau.

Jimin hơi ngỡ ngàng cô đã quên anh rồi sau?

Trong đầu Jimin như loé lên một kế hoạch, kế hoạch bắt buộc Chaeyoung phải ở bên cạnh mình, mà vì vua gặp cô, anh lại đem lòng yêu thương cô, anh muốn đem lại hạnh phúc cho cô và anh nghĩ chỉ mình anh mới có thể làm được.

-" biết chứ..... Bởi gì". Jimin nở nụ cười rồi nói tiếp -" bởi gì tôi là chủ nhân của bệnh viện này".

Mọi bác sĩ, và y tá gần đó đều bất ngờ quay sang nhìn Jimin như một vật thể lạ.

Còn Chaeyoung nhìn như, cô chẳng có chút biểu cảm gì. Cũng đúng thôi, mới chuyện đó  cô không quan tâm, miễn là có lãnh đủ lương mỗi tháng là được.

-"ờ".  Đó là chủ biện hộ cho biểu cảm của cô ngay lúc này.

Jimin dùng ánh mắt như rất thân thiết nhìn cô, còn có cú nhìn lộ đi đâu ấy, tránh ánh mắt của anh.

-"ờ".

Mọi bác sĩ, và y tá đều bàn tán xôn xao, nhưng khi Jimin nhìn qua thì họ giải tán.

- -----------

Phòng chủ tịch

-" chủ tịch gọi tôi lên đây làm gì".  Chaeyoung hỏi.

-" từ hôm nay, bác sĩ Chae được thăng chức thành tổ trưởng khoa ngoài". Jimin nhìn cô.

Chaeyoung hỏi bất ngờ với câu nói ấy, cô hỏi lại.

-" tại sao".

-" bởi gì bác sĩ Chae ở bệnh viện được 3 năm rồi, đóng góp không ít, nên bây giờ được thăng chức tổ trưởng khoa ngoại la chuyện bình thường".

Có vẻ như trong lòng của Chaeyoung như la hét lên, thăng chức, đồng nghĩ với tăng lương.

-" cảm ơn chủ tịch". Chaeyoung cúi thấp người.

Jimin nhìn cô nhưng với cảm xúc rất là, rất xa cách, sau một hồi đấu tranh tâm lý, anh quyết định hỏi cô.

-" em quên tôi rồi sau?".

Chaeyoung ngớ người vì câu hỏi đó, cô có quen anh à, hay là đã từng gặp anh, sao anh lại hỏi vậy.

-" tôi và ngài từng gặp nhau à". Chaeyoung thắc mắc hỏi lại.

Jimin nhìn bộ dạng của Chaeyoung bây giờ mới phát cười, anh cười đúng là một nụ cười tỏa nắng trong truyền thuyết.

-" ngại cười gì". Câu hỏi của cô có vấn đề à. Cô có cảm giác như bị đùa giỡn.

Jimin không cười nữa mà nghiêm giọng nói.

-"Pari, khu hẻm 17, vào buổi tối trời mưa".

Lúc này Chaeyoung mới nhớ lại, tất cả kí ức ùa về một lúc. Cô ngơ người tầm 5 giây mới nhớ lại được.

-" ngài..... Ngài là thanh niên lúc đó". Câu hỏi của cô như chưa chắc lắm câu trả lời.

-" là tôi".

Chaeyoung như không tin vào mắt mình. Hôm đó là một thanh niên đầy màu ngã ngụy dưới mưa, cùng với một gương mặt không có chút máu, ngồi trước mặt cô giới vai trò là một vị chủ tịch bệnh viện hope. Một người tàn tạ dưới mưa lúc đó và một người tóc tai chỉnh tề, ngũ quan cân đối, cao, đẹp là một người sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minchae