CUỘC SĂN CỦA QUỶ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn mưa rơi chiều nay đã xóa tan đi nỗi nhớ về anh, chỉ còn lại vết hoen mờ của thời gian.

------------

Một giây để chợt nhớ, một phút để hoài niệm, 1 giờ để quên ….nhưng tất cả cũng chỉ là ngụy biện bởi chính tôi đã dùng cả cuộc đời chỉ để yêu em.

------------

Những kí ức rồi đây sẽ  lụi tàn theo năm tháng và mỗi chúng ta trở thành thứ thế thân cho quá khứ.Vậy hãy để chính đôi tay này tự giết chết bản thân tôi ,để một lần nữa chạm được trái tim anh.

-----------

 Cần lắm một vòng tay ôm trọn cả tôi và chính trái tim đã nguội lạnh này …Có lẽ điều đó không bao giờ tồn tại…..

************

Một người đàn ông ngồi trên xích đu , ánh mắt anh ta đượm buồn nhìn về phía xa xăm.Không nén được tiếng thở dài,anh ta ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt mình.Chân mày chợt nhíu lại, lạnh nhạt lên tiếng:

-Ai cho phép cô bước vào đây? Nơi này không dành cho những kẻ ghê tởm như cô tới.

Quỳnh An cười kinh bỉ, chế nhạo nói:

-Thanh Vũ đại thiếu gia nghĩ rằng anh không ghê tởm sao!

Cô ta dừng lại 1 lát rồi bỗng cúi người sát với tầm người đang ngồi kia, nhẹ giọng nói:

-Tôi nghĩ anh có khi còn rẻ mạt hơn cả tôi.

-Cô..

Anh giơ tay siết chặt cổ cô ta nhưng ả không tỏ ra sợ sệt gì mà ngược lại cười lạnh, cất tiếng:

-Kẻ bán đứng cả người mình yêu , có dã tâm hợp tác với người muốn cô ta chết để nhằm mục đích tìm kiếm ra bà ta thì cũng chỉ là kẻ phế phẩm, nhục nhã mà thôi.Anh nghĩ anh có tư cách để cấm tôi bước vào đây sao!

Anh khựng lại, nhưng chỉ vài giây liền nhanh chóng quay về với vẻ mặt lạnh băng, thấp giọng đe dọa:

-Đúng .Và tôi còn là kẻ có thể nhấn chìm cả gia sản của gia đình cô.Phải không nhỉ?

Quỳnh An ngán ngẩm , nói nhỏ:

-Nếu như anh không phải là Triệu Thanh Vũ thì có lẽ tôi đã yêu anh rồi.

-May thay cho tôi khi cô không yêu nếu không tôi đã bóp chết cô ngay bây giờ.

Anh khàn giọng đáp, sau đó thả tay ra, không một lời mà xoay người bỏ đi.

***************

 “reng……”

Tiếng điện thoại để bàn vang lên làm cô giật mình, mệt mỏi nhấc máy.

-Alo.

-Cô là Trần Nhã Phương?

Đầu dây bỗng có tiếng người phụ nữ lên tiếng.

Cô khó hiểu , trả lời:

-Vâng.Là tôi.Ai vậy?

-Tôi là Ngân Bình.Cô còn nhớ chứ?

Cô ngạc nhiên, khó tin vào tai mình,chưa kịp đáp lời thì bên kia đã tiếp lời:

-Tôi biết bây giờ cô đang bất ngờ vì sao tôi lại biết số điện thoại này khi mà nó chỉ kết nối riêng với chủ nơi này.Tôi sẽ giả thích sau.Còn bây giờ , tôi sẽ giúp cô thoát khỏi nơi đó và con người kia.Cô có muốn không?

Hô hấp trở nên khó khăn, giọng run run hỏi:

-Cô đang đùa tôi?

-Tôi không nhàn rỗi như vậy.Trả lời : có hay là không, cô nói đi?

Bàn tay nắm chặt lấy điện thoại , im lặng 1 lúc sau đó cô nói bằng giọng kiên định:

-Có.Hãy giúp tôi.

-Được.

Cô ngỡ ngàng khi nghe thấy đầu dây bên kia đã dập máy từ lúc nào.Cô gác máy rồi tựa người vào thành giường.

“Sao mình có thể dễ dàng tin cô ấy như vậy.Lỡ như..Không…Mình tin cô ấy không hiểu vì lí do gì nhưng cảm giác tin cậy với cô ấy là có thật.Phải thoát khỏi đây.”

Cô tự nhủ với lòng mình.

“Cốc, cốc…tôi là người dọn phòng ạ.

-Vào đi.

Cô hơi giật mình vì sự xen vào không đúng lúc kia.

Một người hầu gái mở cửa bước vào.Cô ta cầm một cái giỏ và khuôn mặt che bởi một cái khẩu trang màu trắng.

Cô không chú ý đến cô gái kia, chỉ miên man theo dòng suy nghĩ riêng của mình.

Đột nhiên cô gái ấy đi gần đến cạnh giường của cô rồi kéo khẩu trang xuống giải thoát cho khuôn mặt bị che đậy bởi thứ đó.

Cô giật thót người, suýt chút nữa hét lên tiếng nếu như cô gái đó không bịt miệng cô lại.

-Im được chứ.Nếu như cô la lên cả cô và tôi cũng không yên mà ra khỏi nơi này đâu.

Cô hầu gái đó chính là Ngân Bình.Cô ấy thấp giọng nhắc nhở cô.Hiểu ý Nhã Phương gật đầu liên tục , lúc này Ngân Bình mới buông tay mình ra.

-Sao ..sao..cô có thể vào được đây?

Cô lắp bắp hỏi, tim còn đập rất nhanh vì sự xuất hiện thình lình đó.

-Tôi sẽ nói sau.giờ cô phải ra khỏi đây.

Dứt lời ,Ngân Bình lôi ra từ  chiếc giỏ cô đem vào phòng 1 bộ quần áo cho người giúp việc.Sau đó đưa tới trước mặt cô, thản nhiên nói:

Mắc vào và đóng giả tôi –người hầu gái ra khỏi phòng này.Tự khắc sẽ có người đưa cô ra khỏi đây.

-Còn cô?

Cô thắc mắc, lo lắng hỏi.

-Tôi tự biết phải làm gì.Trước hết cô cứ ra khỏi nơi này và tôi sẽ gặp cô ở một nơi an toàn.

Như nhận thấy sự hoài nghi trong đôi mắt của cô, Ngân Bình khẳng định:

-Đừng lo.Người đó an toàn, không bao giờ đụng đến cô đâu.Cô sẽ được gặp lại mẹ và dì của mình.Nhanh, thay vào và đi ra khỏi đây.

Cô chưa kịp tiếp thu hết những câu nói đó thì đã bị Ngân Bình đẩy vào phòng thay đồ.

2 phút sau, cô bước ra với chiếc khẩu trang bịt ngang khuôn mặt mình.

Quan sát cô tổng quát rồi Ngân Bình búng tay, nói:

-Ok.Bây giờ im lặng đi ra phòng này.Tranh thu lúc hắn ta chưa trở về.Nếu như hắn trở về đúng lúc này,coi như kế hoạch lần này xui xẻo, gặp thất bại.

Cô gật đầu, nắm chặt gấu áo rồi xoay người rời đi.

*************

-Cậu chơi đùa với cô ấy như vậy, không thấy quá tàn nhẫn sao?

Luân bực mình gằn giọng nói.

Đáp lời lời nói đó chỉ là cái nhếch môi lạnh nhạt của hắn.Luân tức giận hét lên:

-Cậu thôi đi có được không.16 năm rồi đeo đẳng một mối thù có hay không ngạt thở, dìm chết người con gái đó làm cậu hạnh phúc hay lại làm đau khổ chính mình.

-Tự tôi biết phải làm gì.Tôi nhớ chưa cho cậu cái quyền xen vào việc của tôi nhỉ! Bạn cũng ở 1 mức độ vừa phải đừng đi quá giới hạn mà tôi đã đặt ra từ trước.Tôi đi đây.

Dứt lời, hắn đứng dậy, lấy tay ra khỏi túi quần rồi nhìn vào máy dò rada siêu nhỏ được lắp tự động ở chiếc nhẫn màu huyết đeo ở ngón cái của hắn.Luân quay đầu nhìn vào chiếc nhẫn đó liền giật nảy người. Hắn vững vàng bước từng bước hướng về phía cửa ra về, môi hắn lạnh lùng nhếch lên, đôi mắt đen thẳm giống mãnh thú, tỏa ra ánh sáng tĩnh mịch.

-Cô nghĩ sẽ thoát khỏi tôi. Đừng mơ tưởng.

Hắn trầm giọng nói. Hắn hít sâu một hơi, dường như không khí xung quanh đều bị một màu đen bao phủ. Một cái nhìn mãnh liệt, mắt hắn càng trở nên lạnh lẽo...

Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Hắn liệu dễ dàng để cô thoát như vậy hay sao…..Cuộc đua bắt đầu.Qủy dữ đã đi tìm con mồi của mình lẫn bên trong vũng máu của kẻ đã mất mạng.

-Ngươi ở đâu, hỡi con mồi nhỏ bé của ta!

*************

SR CẢ NHÀ NGHEN..BẬN QUÁ ..GIỜ MỚI TYPE XONG CHAP CHO CẢ NHÀ NÈ…NÀO ….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dan