Hội ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có bao giờ bạn thử một lần cảm giác ngồi lặng trên bục cửa sổ, gối đầu lên hai chân, áp tai nghe tiếng mưa rơi tí tách ở ngoài kia không?Còn tôi ngay lúc này đang làm như vậy.Cảm giác lành lạnh tê dần tim tôi.Những hạt mưa trượt dần trên cửa kính, rồi tan đi như chưa hề tồn tại.Có giống như tôi, như bạn hay như tất cả mọi người.Chợt nhớ, chợt hoài niệm rồi tự  đặt tay lên trán mình để suy ngẫm lại những gì bản thân đã có, đã không còn .Dường như tôi đã từng có tình yêu-thứ mà con người ta xem như là định mệnh, là thứ mà khi bạn đặt bàn tay lên trái tim và cảm nhận sự ấm áp từ một người, sự yêu thương, quan tâm đến mình.Tôi từng thèm được một lần cha mẹ ôm vào lòng thật chặt và nói cha mẹ thương con nhưng giờ tôi mới nhận ra điều đó thật là khó, khó quá.

Và rồi tôi lại tiếp tục nhớ đến một người-đó là anh.Tôi không phủ nhận tôi từng ước anh sẽ yêu tôi , chỉ nhìn mỗi mình tôi nhưng có lẽ đời không như tôi khao khát.Với anh, tôi chỉ là bọt biển chợt xuất hiện rồi ngay phút chốc biến mất.Có một người tặng tôi câu nói thế này:

Bạn có thể yêu một thành phố mà bạn chưa từng đến, một ngôi nhà mà bạn chưa từng ở, một người mà bạn chưa từng gặp chỉ đơn giản vì đó là thành phố nơi người mà bạn yêu thương sinh ra, là ngôi nhà mà người bạn yêu thương ở và là người mà bạn yêu thương”

Tôi bật cười với câu nói đó vì thấy nó thật đúng nhưng  một điều tôi không hề hối hận –đó là đã yêu anh bằng chính tình cảm thật của mình.Không một lần nuối tiếc!

 

-----------------

Với tôi, yêu một người không phải là nói lời yêu mà chính là hành động , lý trí chỉ hướng tới mình em mới là điều tôi làm. Vì em có thể chết-dù nó sẽ làm tôi không thể ở gần em được nữa nhưng tôi vẫn không hề hối hận.Hôm nay là một ngày thật trùng hợp với con số 12 phải không : 12/12/12, tôi vô tình lật một trang trong quyến sổ trong phòng em và câu nói trong đó  tôi ước được một lần nói với em đó là :

Đã từng có một mối tình rất chân thành ở ngay trước mắt anh, anh không hề coi trọng nó, đến khi mất đi anh mới cảm thấy hối hận. Điều đau khổ nhất trên thế gian này cũng không bằng nó. Nếu như Thượng Đế có thể cho anh một cơ hội nữa, anh sẽ nói với người con gái ấy ba chữ: anh yêu em. Nếu những bắt buộc phải để mối tình ấy có thêm kỳ hạn, anh hy vọng là........một vạn năm”

Liệu em có thể lắng nghe được lời này của tôi không?

************

Hắn bước vào phòng làm việc, nhíu mày tháo cravat rồi vứt sang một bên, mệt mỏi nằm lên sopha.

“Tại sao…lại giết ông ấy?”

Câu nói của người kia cứ văng vẳng bên tai hắn.Hắn thở hắt ra, bực mình vò đầu , mắt nhắm nghiền lại cố xua đi hình ảnh kia.Bỗng di động hắn vang lên phá vỡ bầu không gian yên lặng cố hữu.

Hắn nhấn nút trả lời, ngay lập tức đầu dây bên kia được kết nối, tiêng của người con trai vang lên:

-Này, cậu đang ở đâu vậy? Tới đây một lát đi, mình cho cậu xem cái này hay cực.

Giọng Luân reo lên làm hắn khó chịu, bóp thái dương, khàn giọng đáp:

-Cậu nếu rảnh quá thì đi tìm người mà chơi.Tôi không có hứng.

-Này này, cậu mà không đến đừng xó mà tiếc đấy nhá, tới nhanh đi, à mà này..nếu được dẫn cô ấy đi cùng luôn cho vui nhà vui cửa.haha.

Luân cười đùa, dù mỗi lần chọc  tảng băng này cậu đều ăn cháo nguyên cả tuần nhưng chả biết sao cậu cứ thích nói giễu hắn cho bằng được.

-Nếu cậu thích ..tôi sẽ cho cậu “toại nguyện” trước khi vào viện an dưỡng.

Hắn ghìm giọng , gằn từng chữ thốt lên làm cho đầu dây bên kia nghẹn lời, cả người thấy ớn lạnh từng cơn.

Chưa kịp nói câu tiếp theo đã nghe tiếng “tút, tút” vọng lại, Luân ngán ngẩm vuốt cằm, cất di động vào túi quần , than thở:

-Đời đúng là bể khổ mà.giúp người ta rồi còn mắc oán ăn cơm viện.Thế đấy.Sao mình lại lương thiện thế nhỉ.Aiza….

Một hồi tự kỷ của Mr.Luân cứ thế diễn ra, tự hỏi tự trả lời, đúng là hết thuốc chữa.Cũng không biết vì sao người nhìn ngoài phong độ, lịch lãm thế kia mà lại bị bệnh tự sướng đến thế.Mà cũng chả lý giải được sao ông này lại là người bạn thân duy nhất bên kẻ mau lạnh , tàn khốc Trịnh Vĩnh Phong được.

Một lát sau, hắn nhổm người dậy lấy áo khoác đi ra khỏi phòng.Bước chân hắn chậm dần chậm dần rồi dừng lại ở căn phòng ở tầng hai.Hắn cười lạnh, gõ cửa bước vào.Đập vào mắt hắn là thân ảnh nhỏ nhắn , mảnh khảnh của cô .Cô ngồi lặng bên ô cửa sổ, người áp sát vào cửa kính, đôi mắt u buồn nhìn những hạt mưa đang rơi ngoài kia.Không biết sao khi nhìn thấy cô như vậy trái tim hắn lại nhói lên.Hắn thư thái bước đến gần rồi nhẹ nhàng dang vòng tay ôm cô khóa trong lòng mình.

-Sao ngồi chỗ này, lạnh …biết không?

Cô không nói gì, vẫn im lặng như cũ.

-Em không muốn nói chuyện với tôi cũng được .Đối với tôi cũng không vấn đề gì, vì em chỉ là một con búp bê mà tôi  trả tiền để ngắm trong nhà cho đỡ buồn mà thôi.Hãy nhớ lấy điều này.

Âm thanh trầm xuống như đè nén lên tim cô.Cô đau, nhưng cô sẽ không khóc , không bao giờ nữa.Cô cười khẽ, giọng run run, lạc hẳn đi:

-Sẽ nhớ, nhớ suốt cuộc đời này.Anh …khỏi lo.

Chân mày hắn khẽ nhíu lại, hít thở khó khăn.Hắn thả cô ra, trước khi đi lạnh lùng nói:

-Thế thì tốt.

Hắn rời đi để lại một mình cô trong gian phòng lạnh ngắt kia.Cô cắn chặt môi cấm bản thân cô không thể khóc, đã biết từ trước sao còn hy vọng.

***********

Người phụ nữ che đi nửa khuôn mặt của mình bằng một chiếc khăn mỏng phủ lên mặt.Những nó cũng không thể giảm bớt đi nét đẹp kì lạ , hư ảo của bà ta.Bà ta khẽ cười, tay mân mê chiếc nhẫn màu đỏ trên ngón cái của mình.

-Con gái ta đã lớn thật rồi.Đến lúc con về với mẹ , con gái của ta.

Tiếng cười đó làm người ta rợn người, sự man dại của bà ta tràn ngập mùi âm mưu,  nguy hiểm và cả sự tàn độc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dan