ĐÁM CƯỚI MÁU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   ************

- Buồn là gì? Tự hỏi và đổi lại chính là sự mất mát. Nước mắt rơi đánh gục trái tim đã thôi đập chỉ để lại cho bản thân một khoảng không mờ tối. Ngồi lên thành lan can rồi nhắm mắt cảm nhận làn gió lạnh bất chợt lùa vào cõi lòng đã vô vọng. Anh đã nói tôi mãi mãi chỉ có thể là món đồ chơi bị bỏ đi, ghê tởm và đáng vùi dập. Và lúc này đây giọt nước mắt đã lặng lẽ rơi, rơi trong câm lặng. Nó đã tặng cho tôi một chữ để tiếp tục sống, tiếp tục hành hạ, dằn vặt con người đã lụy tàn, tan nát này: HẬN.

Hận để sống.
Hận để biết đâu là chính mình.
Hận để nuôi hi vọng.
Hận để tự bàn tay này giết chết nó- thứ tình yêu mờ nhạt và lợi dụng ấy.
Và Hận để có đủ can đảm kết thúc cuộc đời anh cũng chính là của tôi.-

***************

Đám bụi đen kịt do vụ nổ xe giăng kín không gian gần đó. Hắn ta nhún vai, thản nhiên quay người rời đi. Nhưng trong phút chốc đôi vai hắn chợt co rúm lại, cảm giác lành lạnh vây hãm cơ thể hắn. Một khẩu súng đặt ngay mi tâm xuất hiện trên bàn tay đẫm máu của Ngân Bình:

-Cũng liều mạng nhỉ? Anh nghĩ có thể dùng cách đó giết tôi sao. Ngu xuẩn. Giết anh, quá đơn giản nếu không vì thứ kia anh nghĩ có thể sống sót dưới tay tôi ?

Hắn cười nhạt, hờ hững đáp:

-Nếu cô có thể giết được tôi có lẽ đã ra tay từ đầu nhưng...

Hắn thoải mái lấy tay đẩy họng súng ra khỏi đầu mình rồi lạnh giọng nói:

-Muốn điều khiển tôi? Còn lâu cô mới có cơ hội đó! Một người con gái như cô vì điều gì mà bán mạng cho anh ta. Chắc hẳn người đàn ông kia đang nắm điểm yếu của cô. À, thứ cô nói đó lẽ nào là...

Hắn dừng lại, gương mặt tiến gần đến mặt cô, thấp giọng nói tiếp:

-Sợi- dây -chuyền –ma- ám.

Từng từ thốt ra vang bên tai làm cô thất kinh, đôi mắt trợn tròn, giọng nói trở nên lạc hẳn đi:

-Anh biết về nó? Không thể nào.

Khóe môi khẽ nhếch lên, thản nhiên cho hai tay vào túi quần, đứng dựa lên tường lạnh:

-Một thứ hại chết toàn bộ gia tộc thống trị mạch máu kinh tế lẫn chính trị của vùng Đông Nam Á có thể không biết nó sao!

Chân mày chợt nhíu lại, cười khinh miệt:

-Tiếng xấu đồn nhanh, qủa là không sai. Nhưng anh nên biết: Cho dù thứ đó có ghê tởm đến ngàn đời sau phải phỉ nhổ thì chính bàn tay này phải có được nó.

Dứt lời, Ngân Bình khẽ nhếch môi cười nhạt, lên cò súng.

***********


-Bà không định ra mặt sao? Cũng đến lúc người đứng đầu thật sự nắm giữ thế lực của Huyết tộc.

Người đàn ông khó hiểu hỏi.

Bà ta chỉ cười nhạt, cất giọng hờ hững:

-Đợi đến khi thằng nhóc ấy muốn tặng ta món quà gì ? Công ty, thế giới ngầm hay chính là đứa con gái khờ dại của ta.

Bà đưa tay vuốt ve thân người trơn ướt, không chân của con huyết xà đang cuộn tròn trên chân. Nó cảm nhận được sự đụng chạm lên vùng da của mình liền ngóc đầu dậy, lưỡi lè ra, trườn người quanh cổ tay bà ta. Bà thích thú ngắm nhìn con vật dị hợm đó rồi thủ thì nói với nó:

-Mày thật là. Đói bụng rồi phải không? Ta cho ngươi món ăn mới, tươi sống và mùi vị tanh tưởi, được không nào?

Bầu không gian yên lặng bao phủ lấy căn phòng lúc này nhưng chưa đầy 5s đã có tiếng thét kinh hoàng của một người con gái. Ánh sáng của bóng đèn hắt lên gương mặt đã biến dạng cùng dòng máu rỉ ra từ khóe miệng. Trên cổ cô gái đó có một thứ đang mê mẩn, no nê với con mồi của mình – Huyết xà. Nó rít từng đợt, từng đợt lượng máu tanh qua kẻ răng. Khi cạn kiệt, nó nhả con mồi ra và trườn thân thể dài ngoằng, ghê tởm cùng giọt máu đỏ thẫm nhỏ giọt trên thềm nhà.

***********

Phương trở về biệt thự liền xoay người bỏ về phòng của mình. Cô thả người rơi tự do lên giường. Mệt mỏi, nhụt chí và nỗi đau ngày một nhiều làm cô ngột ngạt, không thể thở nỗi. Đám cưới? Điều đó sẽ xảy ra nếu như cô không trốn thoát khỏi nơi này, khỏi hắn ta.

Cánh cửa bị mở ra, cô giật mình nhổm người dậy nhìn kẻ đang bước đến gần kia.

-Ai cho anh tự ý vào đây? Mời ra nhanh cho.

Người đàn ông thở dài, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào cô:

-Tôi hơi hối hận.


Cô đôi mắt mở to, chế giễu nói:

-Anh mà cũng biết nói hai từ đó sao? Thật bất ngờ, quá sức tưởng tượng của tôi quá!

-Em dùng lời lẽ để kích tôi.

Vĩnh Phong hai tay chống hai bên cô.

Cô chưa bao giờ phủ nhận, ngoại hình của hắn cực kỳ mê người, nếu không biết con người hắn, chỉ một cái nhìn, là có thể rơi ngay vào trong vòng xoáy của hắn.

-Không cho em nếm chút mùi khổ sở thì em lại không chịu ngoan ngoãn nghe lời.

Hắn liếc nhìn gương mặt phía dưới, tay phải lau lên gò má cô:

-Chẳng qua tôi chỉ muốn cảnh cáo em, muốn có suy nghĩ đi khỏi nơi này thì hãy xóa bỏ nó đi. An phận làm cô dâu của tôi còn không tối e là em phải gặm nhấm chút khổ sở rồi.

Vĩnh Phong nói xong, ngón trỏ búng nhẹ lên mặt Nhã Phương, sức lực mặc dù không lớn, nhưng cũng rất đau.

-Anh…

Cô vừa muốn mở miệng lại bất ngờ bị một nụ hôn chiếm giữ.

************

HEHE…SR CẢ NHÀ NHE….GIỜ MỚI CÓ CHAP MỚI LUN ..HIX...ĐAN BẬN QUÁ CHỈ CÓ THỂ TRANH THỦ TỪNG CHÚT ĐỂ VIẾT CHO MN THUI....À...TRUYỆN BOSS ĐAN SẼ TẬP TRUNG VIẾT, CÒN TÔI KO LÀ...SẼ FULL KHI VÀO HÈ...HIHI...^^ ĐAN DỰ ĐỊNH GỬI NXB TRUYỆN BOSS, MN THẤY THẾ NÀO...MONG DC MN ỦNG HỘ..CÁM ƠN MN NHÌU LẮM...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dan