DIE

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   

Hắn đã khôi phục vẻ bình tĩnh, phảng phất câu nói vừa rồi chỉ là thoáng qua.Hắn nhanh chóng chuyển sang đề tài khác:

-Tan học tôi đợi em ở  trước cổng trường.

Như đoán được ý định của cô, Hắn trầm giọng nói kèm theo:

-Đừng nghĩ đến việc lừa tôi.Em không đủ sức đấu với tôi đâu.

Cô cắn chặt môi, dứt khoát hất tay hắn rồi chạy vội vào trường.Nhưng bước chân gấp gáp của cô lập tức bị một câu nói tàn nhẫn chôn xuống đất:

-Hai tuần nữa sẽ đến ngày đám cưới, em chuẩn bị tinh thần đi là vừa.

Hắn cười lạnh một tiếng rồi nhàn nhã ngồi lên xe phóng đi.

Phương đứng bất động, bàn tay ép chặt môi mình rồi cười mặn đắng:

-Và cuối cùng điều đó cũng xảy ra.

Hắn rẻ sang hướng vòng cung, cứ thế nhấn ga vọt nhanh về phía bờ sông. Tiếng phanh xe bất ngờ và sau khi làn bụi mù mịt tản dần đã thấy mũi xe gần như trượt ra khỏi mép đường ngăn cách với con sông ở dưới. Hắn bóp chặt vô lăng, ngả đầu lên thành ghế, trầm mặc suy nghĩ. Như một thói quen, bàn tay vô thức lần vào túi áo khoác lấy ra vật gì đó nhưng chợt khựng lại, cười như có như không:

-Lại nữa rồi. Trịnh Vĩnh Phong à, mày đã quên chính tay mày đã thiêu rụi nó rồi sao.

Cơ thể tựa như quá mệt mỏi, không còn tỉnh táo, hắn tiện tay nhấn nút hạ cửa kính xuống. Rút một điếu thuốc đặt vào miệng, cảm nhận mùi vị của nó cũng không tệ hắn chỉ lắc đầu ngán ngẩm với chính mình. Nếu không có mùi vị quá quen vào mỗi đêm này có lẽ hắn đã khônng thể trấn tĩnh được chính mình. Cơn gió từ bên ngoài thổi qua cửa kính hé mở, mang theo hơi lạnh có thể đông cứng người nhưng lại hoàn toàn đem lại cảm giác an toàn dù là ngắn ngủi cho hắn.

************

Thanh Vũ cười lạnh nhìn cảnh tượng trước mắt. Có lẽ chính anh đã sai từ lúc ban đầu. Nếu như anh mạnh mẽ, kiên cường và không bị tham vọng đeo bám thì bây giờ đã được ở cạnh cô. Xoay người rời đi, cái bóng cô độc và mờ nhạt dần trở thành vô hình trong mắt người con gái ấy.

Trên mặt trưởng phòng nhân sự ngày càng căng thẳng, lắp bắp mà nói:

-Thưa tổng giám đốc, một người như anh ta có phải chúng ta nên suy nghĩ lại về quyết định tuyển dụng không ạ?

 Ngón tay thư thái gõ từng nhịp lên mặt bàn, nghe câu nói ấy chợt dừng lại giây lát, ánh mắt khẽ đảo qua, lạnh lùng cắt ngang :

-Anh đang tỏ ra kì thị người ở tù đấy! Nếu anh muốn tôi có thể đặc cách anh để anh được thưởng thức mùi vị của chốn lao tù. Cũng khá hay đấy chứ?

 Người đàn ông sợ hãi, hốt hoảng lắc đầu:

- Tôi sai rồi, tôi sẽ làm ngay. Tôi không bao giờ dám trái lệnh ngài nữa. Cầu xin ngài nương tay...

-Ra ngoài.

Hắn lười biếng khoát tay ra lệnh.

-A...Vậy tổng giám đốc nghỉ ngơi ạ.

Cửa được khép lại, một mình an nghỉ trên chiếc ghế sopha.

-Cậu lại định làm điều gì nữa vậy? Bán tháo tất cả số cổ phiếu ra thị trường, cậu muốn phá sản đấy hả?

Luân bất ngờ mở cửa phòng, bức bối lớn tiếng quát.

Thấy cái người nằm đó vẫn không động tĩnh gì, anh càng tức bèn đá mạnh vào chân:

-Này, bệnh rồi hả? Không thì sao làm cái việc điên rồ thế hả? Còn muốn cho kẻ mới ra tù sau hai mươi năm ở trong đó do tội giết người, cướp tài sản công quỹ giữ chức giám đốc marketting. Cậu đang mưu tính cái gì đấy phải không?

Rút điếu thuốc ra khỏi hộp, sau đó châm lửa rít một hơi thật dài. Hắn lạnh giọng, hờ hững đáp:

- Vứt miếng cá đã ôi thiu để lấy miếng mồi ngon. Rồi cậu cũng sẽ biết điều tôi muốn ở hắn ta là gì- một kẻ bán mạng cho chủ của mình.

Luân nghe vậy, rùng mình nhìn sang hắn. Trịnh Vĩnh Phong, rốt cuộc con người này quá mức thâm hiểm và tàn độc. Anh không thể nhìn ra được người bạn trước kia của mình nữa rồi.

***************

 Ánh mặt trời lọt vào mắt người đàn ông bị nhốt trong ngục suốt hai mươi năm làm hắn ta khó chịu, chửi thề.

-Mẹ kiếp, nắng gắt thế làm đại ca đây bực mình thật!

Chợt bóng đen phủ lên, che đi ánh nắng thình lình làm hắn khựng lại, bỏ bàn tay che nắng xuống. Khóe môi khẽ nhếch lên tạo ra đường cong tuyệt đẹp, bàn tay trắng muốt, thon dài đưa ra :

-Chào mừng anh trở lại, Die!

Ngân Bình mỉm cười, nhàn nhã bắt tay hắn.

Hắn ta nhướng mày, nghiêng đầu đánh giá người con gái trước mặt: lạ nhưng lại tựa hồ như đã từng quen.Hồi lâu, hắn cũng đưa tay xã giao với cô. Bàn tay siết chặt rồi kéo mạnh cô về phía hắn. Giọng bỡn cợt:

-Cũng rất mềm mại, cô đang muốn thử sự nhẫn nại của tôi sao?

Ngân Bình rút tay về, vuốt nhẹ áo tỏ ra khó chịu vì sự đụng chạm đó. Hắn ta tiến gần cô, cúi thấp người, lạnh giọng nói:  

-Người nào cử cô tới đây?

Ngân Bình mím môi, lặng nhìn hắn trong chốc lát. Sau đó, nhẹ giọng đáp:

-Vương tử muốn anh quay về ngay bây giờ.

Lông mày nhíu lại, liếm môi rồi lười nhác mà nói:

-Về nói với ông chủ của cô, muốn gặp tôi thì tự mình tới mà gặp. Tôi khá tò mò người như hắn khi bị ép phải khuất phục sẽ như thế nào đây!

-Xin lỗi làm anh thất vọng nhưng tôi không phải thuộc hạ của anh ta.

Ngân Bình cất giọng lạnh tanh đáp.

-Chẳng lẽ cô là….

-Đi thôi. Đừng nhiều lời. Điều đó không tốt cho anh đâu.

Hắn ngờ vững hỏi thì bị cô cắt lời.

Trên chiếc xe hơi ở một góc khuất kia, người đàn ông chăm chú quan sát hành động của hai người đó, tia cười ẩn hiện trên khóe miệng tuy chỉ rất nhẹ nhưng lại cho người ta cảm giác lạnh thấu xương.

-Vương tử? Trò chơi lại càng hấp dẫn rồi. Lớp mặt nạ của cô cũng khá chắc đấy. Tôi nên làm gì với cô đây, Ngân Bình?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dan