QUÁ KHỨ BỊ LÃNG QUÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Này , dậy đi.Cậu ngủ như heo ấy.Đã 9g sáng rồi đó.

Phương nghe vậy luống cuống ngồi dậy, mặt vẫn chưa tỉnh ngủ, lầm bà lầm bầm trách nhẹ:

-Sao cậu không đánh thức mình dậy! Mà cũng tại tối qua bà tám vs cậu đến khuya mới dậy trễ thế này.

Chi nhéo tai cô bạn còn trong trạng thái mơ màng, gườm gườm nhìn cô:

-Cậu còn nói? Này nhe, cậu đừng tưởng mình ko biết về cái tật ngủ nướng của cậu nhá.Cho dù ko tám vs mình thì sáng nào cũng đến 8,9g cậu mới tỉnh mộng.

Phương xoa xoa tai của mình, cười cười nhìn Chi:

-Hì hì, cậu thật là hiểu mình quá nha.Lại đây, mình mi cái coi.

Chi nghe vậy vội đứng thẳng dây, chuẩn bị động tác chuồn lẹ .

-Này coi mà làm vscn nhanh đi.Ko là tụi mình ko chừa cậu phần bữa sáng đâu đấy.

-Okie.Nhưng để mình kiss cậu 1 cái rồi mình mới đi.

Phương giả vờ như đang đi nhanh đến Chi, Chi thấy hành động của cô liền phóng nhanh ra ngoài lấy tay đóng cửa lại.

Phương phì cười vì hành động của con bạn.Sau đó cô quay người bước vào phòng tắm làm vscn.Sau 5p chỉnh chu trước gương, cô yên tâm đi xuống lầu.

Vừa bước vào phòng khách cô đã nghe tiếng than thở của Kiệt.

-Này cậu có chắc là cậu ấy dậy chưa vậy! Mình nghĩ cậu ấy còn đang mơ mộng đẹp đó.

-Mình đã gọi cậu ấy đúng 5 lần rồi đấy.Nếu cậu ấy còn ko chịu dậy mình sẽ sử dụng biện pháp mạnh.

Phương ngượng ngùng ho khẽ 1 tiếng:

-Mình dậy rồi.Hì hì.

Kiệt và Chi cùng quay đầu lại nhìn cô:

-Chi ơi! Cậu ấy dậy rồi kìa.Bất ngờ chưa?

Kiệt giả vờ ngây thơ “ vô số tội” nói vs Chi làm Phươn đứng 1 bên mà muốn chạy tới bóp chết thằng bạn này.

-Mình vào ăn sáng đây ko nói vs mấy cậu nữa.

Cô vừa nói vừa lườm Kiệt.Kiệt cúi đầu vờ như ko biết gì.Thủ tiêu hết đống thức ăn vào bụng, cô đứng dậy đi ra phòng khách.Cô lên tiengs hỏi Chi:

-Vũ đâu rồi? Sao từ nãy đến giờ mình không thấy cậu ấy đâu cả vậy.

-À anh ấy tới nhà kính rồi.

-Vậy mình đi tới chỗ cậu ấy đây.Gặp các cậu sau nhé!

Chưa kịp trả lời thì Chi và Kiệt đã thấy cô đã chạy mất dạng lúc nào rồi.Kiệt mỉm cười :

-Không biết chân cậu ấy có cài động cơ phản lực không mà phóng nhanh thế không biết?

Phục thật đấy!

Cô chạy đến nhà kính nhìn vào liền trông thấy Vũ đang tưới nước cho hoa.        Cô rón rén đi về phía anh định bụng hù anh nào ngờ anh bỗng nhiên lên tiếng trước:

-Nhóc.Muốn hù ai vậy?

Cô giật mình, ngây ngốc nhìn anh rồi kinh ngạc nói:

-Sao cậu biết mình ở sau lưng cậu? Cậu có thiên nhãn ở sau đầu à!

Anh xoay người đối diện vs cô:

-Mình mà.Cái gì chả biêt.Cậu có muốn giúp mình tưới nước cho hoa ko?

Cô chưa nhận lời anh đã kéo cô đến gần anh.Anh đưa cho cô 1 bình tưới nước nhỏ.Hai người tưới đc 1 lúc thấy cô có  vẻ chán , anh thong thả nói:

-Ở đây còn có cả xương rồng nhỏ đấy, cậu muốn đi xem không?

Cô gật đầu lia lịa , mừng rỡ nói:

-Có có.Cậu vs mình đừng tưới nữa, chán lắm.Đi xem xương rồng đi.

Thấy khuông mặt vui mừng của cô , anh phì cười rồi nắm tay cô đi khu vực có xương rồng.

-Đến nơi rồi.Đẹp không?

Cô không ngờ rằng trong nhà kính này ngoài hoa lan còn có cả xương rồng nhỏ - loài cây mà cô yêu thích nhất.Cô chạy nhanh đến rồi ngồi xổm xuống nhìn những chậu xương rồng nhỏ xinh đó.

-Đẹp quá! Mình không ngờ ở đây có cả loài cây này đấy.Nhìn thích quá.

Cô thốt lên.

Vũ cười 1 tiếng rồi cũng ngồi xuống bên cạnh cô:

-Mình tặng cậu chậu xương rồng kia nhé!

Anh vừa nói vừa chỉ tay về phía 1 chậu xương rồng trên thân cây có 2 bông hoa nhỏ xíu, nhìn đáng yêu lắm.Cô nghe vậy liền quay sang nhìn anh:, 2 mắt sáng lên mỉm cười vs anh:

-Thật chứ?

-Thật.

Anh vừa đáp vừa gật đầu 1 cái để khẳng định lời nói của mình.

-Woa….Thích thật đấy.Mình yêu cậu nhất nhà đấy.Hì hì.

Cô mừng rỡ vội ôm chầm lấy anh.Anh vỗ nhẹ vào lưng cô rồi nói:

-giờ đứng dậy nào để mình còn tới lấy chậu xương rồng cho cậu chứ!

-Vâng thưa sếp.

Nói xong, cô hớn hở đi theo sau anh để nhận quà.Anh cúi xuống lấy chậu xương rồng rồi xoay lưng lại đưa nó cho cô:

-Nè.Tặng cậu đó.

Cô vui mừng xòe 2 tay ra để đón nhận nó nhưng trong khoảnh khắc tay cô chuẩn bị chạm vào nó  bỗng trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh hỗn độn.

-Mẹ, mẹ ơi! Mẹ ở đâu? Mẹ đừng đi.Mẹ đừng bỏ Nhi.

Hình ảnh bé gái chạy khắp nơi tìm mẹ trong ngôi nhà có rất nhiều chậu xương rồng .

-Phương, cậu sao vậy? Tự nhiên lại ngây người ra thế!

Vũ thấy cô bỗng nhiên ngẩn người , miệng lẩm bẩm điều gì đó nghe ko rõ.Cô chợt tỉnh khi nghe anh gọi:

-Hả? Cậu gọi mình à!

Anh nhíu mày nhìn thấy trong mắt cô hiện lên sự sợ hải cùng hoảng loạng:

-Sao lúc nãy cậu thẩn thờ thế, còn nói lảm nhảm gì đó nữa.

-Vậy sao.

Cô trả lời 1 cách máy móc,hoàn toàn không chú tâm vào câu hỏi của anh.

Anh thấy vậy liền cúi người xuống thấp , nhìn cô lo lắng:

-Cậu trong người không đc khỏe hả? để mình đưa cậu về phòng nằm nghỉ nhé!

Cô vội xua xua tay tỏ ý từ chối và nói:

-Khống cần đâu.Mình không sao cả mà.Mình đi tìm nhỏ Chi đã.Gặp cậu sau nhé!

Cô nói xong liền bước nhanh ra ngoài .Vũ thở dài rồi tự nhủ chắc là cô cần yên tĩnh để tĩnh tâm nên cũng thôi ý định đi theo cô.

Cô định quay trở về phong mình nhưng không biết sao đôi chân của cô lại không vâng lơi, bất giác đi đến 1 nơi khác.Tâm trí cô dẫn dắt cô đến 1 nơi xa lạ,Nó không còn trong phạm vi của nông trại nữa mà là trong cánh rừng phía sau nông trại.Cô men theo lối mòn dẫn vào khu rừng.Lối mòn này tạo cho cô cảm giác đã rất nhiều lần cô đã đi trên nó.Dần dần , cô đã vào sâu trong cánh rừng  và đến gần 1 vực thẳm.Đến đây, cô chợt tỉnh táo, hàng trăm câu hỏi đặt ra trong đầu cô: Nơi này là đâu?Sao cô lại ở đây?......

Cô không thể lí giả đc vì sao cô lại ở trong cánh rừng này.

-Mẹ ơi! Ssau này lớn lên con sẽ trở thành 1 người xinh đẹp như mẹ.

Bé gái cười tươi nhìn mẹ.Bà cười hiền , vuốt nhẹ mái tóc đen dài, mềm mượt của đứa con:

-Ừ.Chắc chắn thế rồi.

Hình ảnh hai mẹ con ấy lại tiếp tục hiện lên trong trí óc của cô.Cô bất giác bước đến gần vực thẳm hơn, miệng lẩm nhẩm gọi mẹ:

-Mẹ, Mẹ……

Cô như chìm vào trong 1 góc quá khứ đã bị xóa sạch của cô.Chân cô dần dần càng tiến đến sát vực thẳm sâu hun hút một cách dị thường.Tưởng chừng như cô đã đến gần vs lãnh địa của thần chết thì bất ngờ từ đàng sau vọng lại tiếng ai đó gọi tên cô.Cô vôi xoay người lại nhưng chân cô đột nhiên bị vướng vào 1 hòn đá làm cả người cô ngã về phía sau.

-KHÔNG…….

Tiếng hét lơn vang vọng vả cánh rừng.Đó là Vũ.Đáng lẽ anh không xuất hiện ở nơi này vào giờ phút này nhưng không biết vì lý do gì đã thúc giục anh đi theo sau cô.Anh tìm cô 1 lúc lâu và giờ mới phát hiện ra cô đang đứng gần vựu thẳm.Anh hoảng hốt hét to tên cô vừa cố chạy thật nhanh ngăn cô lại.Vừa lúc cô chuẩn bị ngã người ra sau anh đã kịp lao đến ôm cô lại về phái trước.Cả 2 ngã nhào về phía truớc.Sự va chạm khá mạnh làm chân anh rất đau.Vũ nén đau , ngồi bật dậy, hoảng hốt kiêm tra xem cô co bị xây xát gì không.Khi biết cô không có vấn đề gì , anh mới dám thở hắt ra nhẹ hóm nhưng nhanh chóng ôm cô thật chặt vào lòng, Nói trong nhịp thở hổn hển, chư kịp ổn định:

-Mình…Mình đã rất sợ, thật sự rất sợ cậu sẽ rơi xuống đó.May..may quá…

Cô mở tròn hai mắt nhìn anh, hơi ngớ ngẩn:

--Sao cậu có vẻ hốt hoảng vậy.Có việc gì xảy ra à! Mà sao cậu cứ ôm mình chặt vậy mình đến nghẹt thở mất thôi!

Anh nghe vậy vội nới lỏng vòng tay nhưng không có ý định buông cô ra.Anh khẽ nói:

-Cú để vậy 1 lúc đi.Đc chứ?

Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng không muốn chọc giận anh lúc này bèn ngồi im để anh ôm chặt.Một lúc sau, anh đẩy nhẹ cô ra, trách mắng cô:

-Cậu sao lại tới đây vây? Có biết là rất nguy hiểm không?

Cô khó hiểu nhìn anh, mặt mày nhăn nhó hét lại:

-Cậu điên à! Tự nhiên mắng mình.Cậu lại phát bệnh nữa à.Mình còn muốn hỏi lại cậu là tại sao mình lại ở cái chỗ hẻo lanh , nguy hiểm này đấy.Đừng nói vs mình là cậu muốn chơi trò mạo hiểm đấy nhé!

Cô cố tình trêu chọc anh không để ý đến nét mặt anh tràn đầy sự lo sợ và bất an.Anh vội hỏi:

-Cậu không nhớ 1 chút gì sao?

Cô gật đầu rồi nói nói phụ họa thêm:

-Thật đấy! Mà nhớ cái gì cơ? Ý cậu là mình tự đi tới chỗ này sao!

Cô thấy đôi lông mày anh bỗng chau lại, mặt thì trắng bệch.Cô lo lắng hỏi anh:

-Vũ, cậu mệt à! Mình dìu cậu về nhé! Nào đứng lên mình đỡ cậu về.

Chưa nói hết câu, cô đã bị anh bế lên, áp đầu cô vào trong ngực anh.Cô giật nảy mình, giãy dụa ra khỏi vòng tay anh:

-Này, cậu điên à.Thả mình xuống, thả xuống nhanh.Nếu không mình không khách sáo vs cậu đâu đấy! Mau thả….

-Câm miệng.

Anh gầm lên, ánh mắt hằn lên những tia máu chiếu thẳng vào mắt cô.Cô sợ hãi vội rụt cổ lại, cố chui vào sâu trong lồng ngực anh, im thin thít.Cô nghe đc hơi thở gấp gáp của anh, vẻ mặt anh giờ đây hiện lên rỏ mệ mỏi cùng đau đớn.Anh nghĩ gì, muốn làm gì cô không bao giờ có thể đoán ra đc.Cả 2 ra khỏi cánh rừng hướng về ngôi nhà gỗ trong nông trại mà đi.Vào đến phòng khách, anh bế cô đi thẳng lên tầng 2 bỏ ngoài tai tiếng gọi lại của Chi và Kiệt.Tuy cả 2 muốn hỏi anh việc gì đã xảy ra nhưng cũng biết tính anh nên đành ngồi lại chỗ cũ.

Anh đi vào phòng cô, nhẹ nhàng để cô nằm xuống giường, kéo chăn đắp nhệ lên người cô rồi ngồi xuống bên cạnh:

-Nhắm mắt lại  nghỉ ngơi chút đi.Đừng cố suy nghĩ dù chỉ 1 chút về việc ngày hôm nay.Nếu trái lời mình…..

Nói đến đây, anh ghé sát vào tai cô nóitiếp:

-Cậu sẽ không yên vs mình đâu.Hiểu không?

-Đã hiểu.

Cô sợ nhìn anh vào lúc này, nó đáng sợ đến kinh người.Cô vội nhắm chặt 2 mắt lại , giả vờ ngủ.Anh nói thêm:

-Mình ngồi ngay cạnh cậu vì vậy đừng nghĩ sẽ giở trò gì đấy!

Cô mở mắt ra, trừng mắt nhìn anh định cãi lại nhưng nhận thấy sự lạnh lẽo trong mắt anh nên cô vội nín thin.Dường như cô đã thấm mệt nên chỉ 3 phút sau cô đã ngủ, nhịp thở đều đặn, nhẹ nhàng.Anh khẽ trầm giọng nói:

-Anh phải làm gì để giữ em đây? Nó càng ngày càng đến gàn rồi, sợ rằng thời gian không đủ cho anh làm tất cả cho em.Anh phải làm gì đây?

Trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt không thể hô hấp dc.Ngón tay anh nhẹ lướt qua nhẹ làn môi mỏng của cô rồi từ từ hạ người xuống hôn nhẹ lên đôi môi đó.

-Thưa cậu chủ.Số cổ phiếu còn lại của công ty điện tử Hòa Khang đang tiếp tục bị thu mua rất nhanh ạ.

-Có điều tra đc ai đứng đằng sau ko?

-thưa vẫn chưa tìm ra .Chúng tôi đang cố điều tra ạ.

Đầu dây bên kia im lặng 1 lát rồi trầm giọng nói :

-Nếu tìm không ra tự biết mình sẽ như thế nào chứ?

-Vâng, chúng tôi biết.Xin phép cậu chủ chúng tôi tiếp tục làm việc .

Vừa ngắt liên lạc, khoảng lặng lại bao trùm lên không gian trong căn phòng tối.Phong nằm xuống ghế sopha, nhắm nghiền 2 mắt.Một nụ cười đầy ám muội hiện lên trên khóe môi hắn.

Một ngày nữa lại trôi qua, nhiều điều dần hé lộ.Liệu Vũ có thể giữ đc cô ở bên cạnh mình.Qúa khứ đã lãng quên của Phương là gì và nó liên quan đến những ai? Những kế hoạch đã nhấn nút start , những kẻ giấu mặt ẩn sau nó là ai? Đó còn là 1 câu hỏi còn chưa đc giải đáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dan