QUAY VỀ CHỐN CŨ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong lấy di động gọi đến cho Luân.Đầu dây bên kia đc kết nối ngay sau đó:

-Alo.Ai gọi Luân đẹp trai vậy?

-Hừ! Cậu thôi dùm.Cậu làm tôi muốn ói đấy!

-Haha.Gọi mình làm gì thế?

Phong im lặng 1 lúc rồi nói:

-Tôi muốn hỏi cậu 1 điều.

Đầu dây kia vọng ra tiếng cười khẽ:

-Đc.Bất kể điều gì cậu muốn, mình sẽ trả lời .Đặc biệt là điều về chuyện đó…Cậu hiểu ý chứ? Haha

-Cậu ko nói ko ai nói cậu câm đâu.

Hắn nghiến răng nghiến lợi mắng.

-Thế thôi, mình ko đùa nữa.Người gì đâu khó tính.Nói đi.Mình nghe.

Phong trầm lặng 1 lát rồi chậm rãi nói qua điện thoại:

-Nếu trái tim cậu đau, rất đau nhưng cậu ko biết vì lý do gì.Chỉ hiểu đc những thứ cậu có chỉ là vô nghĩa , hư không mà thôi! Cảm giác cuộc sống này thật vô vị.Làm thế nào tôi có thể giết chết đc cái cảm giác chết tiệt này? Cậu trả lời đc chứ?

Phong dừng lại ánh mắt chợt mở ra, ngắm nhìn mảnh trăng đang treo lơ lủng trên tầng không, nó thật sáng ko như lòng hắn –chỉ còn lại 1 mảng đen ngự trị.

-Phong à! Cậu biết thế nào là yêu thương chư? Đừng để đánh mất 1 lần nữa như cậu đã từng làm, có thể 1s trước nó còn bên cậu nhưng ko thể chắc rằng 1s sau nó còn tồn tại kề bên cậu.Cậu..

-Đc rồi.Tôi cúp mý đây.Gặp lại sau.

Phong ngắt lời Luân rồi cúp máy ngay sau đó.Tự  hắn biết đc hắn cần làm gì, nghĩ gì có lẽ chỉ vì đêm trăng này cũng tựa như đêm trăng đó quá giống nhau đã làm hắn đánh mất sự cương nghị, lạnh lẽo thường ngày mà thay vào đó chính là sự cô đơn, thiếu vắng tình người.

Luân đứng lặng,tay vẫn cầm điện thoại .

-Đến lúc nào mới xuất hiện 1 người có thể đưa cậu thoát ra đc vũng lày của số phận đây?Quyền lực cùng thù hận cứ mãi quẩn quanh chúng ta mãi thế sao.

Lúc Phương tỉnh giấc đã là trưa hôm sau.Cô ngồi dây, lấy tay dụi dụi đôi mắt còn mơ màng chưa tình.Đúng lúc đó Kiệt đẩy cửa đi vào trên tay cầm 1 khay thức ăn.

-Đúng như Chi nói: Cậu đúng là ỉn con mà.Ngủ đến tận giờ này, mình nể cậu thật đó.

Cô ngượng ngùng cười cười nói:

-Hì hì.Thói quen khó thay đổi mà.

Cô liếc nhìn cái khay trên tay Kiệt rồi hỏi:

-Mà cậu đem gì cho mình thế?

-Đồ ăn trưa chứ còn gì! Hai người đó đang bận thu dọn đồ đạc để chúng ta chuẩn bị về lại thành phố.

-Quay về sớm vậy sao?

Cô giọng buồn buồn hỏi.

-Dù sao cũng ở đây 2 ngày rồi mà.Cũng phải trở về đi học nữa.Cậu đừng nói vs mình là cậu quên kì thi cuối kỳ đấy nhé!

Kiệt cười cười nhin cô.

Cô nghe đến đây thì tỉnh hẳn, la lên:

-Ôi mẹ ơi!Cái này mà mình cũng quên.Phương ơi, mày đúng là óc heo mà.

Cô vừa nói vừa vò đầu bức tóc.

-Thôi thôi.Ko muộn đâu.giờ nhớ ra chưa muộn đâu.Thời gian ko còn nhiều nên cậu ăn nhanh đi rồi chúng ta xuất phát.

--Ơì.Ăn chứ.Cậu đưa đồ ăn đây cho mình.

-Khoan.Đi làm vscn đi.Bẩn quá đi.

Kieetj đưa tay ngăn cô lại.

Phương lườm lườm Kiệt rồi hừ lạnh 1 tiếng quay gót tiến vào phòng vệ sinh.

-Xong rồi.Đua tớ thức ăn.

Kiệt dưa khay thức ưn tới cho cô rồi lắc đầu nhìn tốc độ ăn phi thường của cô.

-Cậu ăn từ từ thôi.Không là nghẹn đấy.

Vừa dứt lời cô ho sặc sụa vì nghen.Kiệt đứng bên nhanh tay với lấy ly nước đưa cô, tay vỗ nhẹ lưng cô.Trách nhẹ:

-Đó.Thấy chưa? Mình đã nói rồi mà.

Bữa ăn của cô cuối cùng cũng kết thúc.Khi đi cả 4 nguoif không đem theo đồ đạc gì nên chỉ cần huẩn bị 1 số thứ cần thiết rồi quay về.Kiệt và Phương đi ra ngoài san đã thấy 2 người kia đã đúng cạnh chiếc Audi mới cứng.Chi thấy 2 người đi ra liền vui vẻ chạy tới kéo tay trò chuyện vs cả 2.Nhưng riêng Phương hấy có điểm gì đó kì ạ ở đây.

-Này.Cậu làm gì mà đứng im như tượng thế?

Phương hướng mắt nhìn về Vũ khẽ trách.

Đáp lại cô chỉ là cái nhìn lạnh băng của anh.

“Thật phi lý ,à.Mặt lạnh vs mình làm gì.Đúng là cái thứ nhỏ nhen.Mong cho cậu ăn ko tiêu, não chậm phát triển, đại tiện như tiểu tiện ko thông.hứ”

Phương lầm bầm nguyền rủa Vũ.

-Mình mà bị như cậu nói thì mình cũng pải kéo cậu theo.

Vũ nói như chỉ đủ để cô và anh nghe.Cô ngạc nhiên , trợn trừng mắt định lơn tiếng cãi cô nhưng nghĩ gì đó lại thôi.4 người lên xe quay trở về thành phố.Xe vừa fđi vào trung tâm thành phố đã thấy sự tấp nập, ồn ào và nhộn nhịp ở đây.Nó khác biệt hoàn toàn vs nơi mà cô và 3 người bạ đã trỉa qua 2 ngày nghỉ ngơi ở đó.

-Lại trở về chốn cũ.

Kiệt vui mừng quàng tay qua vai Chi nói.Chi hất tay Kiệt ra vừa gườm gườm nhìn Kiệt làm Kiệt co rúm người lại.Cái hành động này của anh chàng này cũng có nguyên nhân cả đấy.Lý do là thế này các bạn ạ:Do cái tội “ trêu hoa ghẹo nguyệt “ mà ra cả.Tối hôm trước chả là anh này lén phén gạ gẫm con gái nhà người ta bị Chi bắt gặp  .Mà bắt gặp đúng ngay tình trạng Kiệt đang ép sát người cô gái nữa chứ.Thế là Chi ra tay nghĩa hiệp, khẩu đầu trảm Kiệt ngay lập tức.Nào ngờ Kiệt do áo sơ mi bị vướng tóc cô nàng kia nên mới xảy ra tình thế hiểu lầm đó đành ngậm ngùi ưn dép của Chi, khóc ko ra nước mắt.

-Anh để tụi em xuống trước cổng trường đc rồi ạ.

Chi lên tiếng.

Vũ chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý , ngoài rako nói điều gì khác.Xe đỗ xịch trước cổng trường ĐH SJ, Chi và Kiệt bước xuống xe.Phương thấy vậy cũng định leo xuống ai ngờ bị Vũ chặn lại:

-Ngồi yên ở đó.Mình đưa cậu vè nhà.Mai đi học.

Cô đành phải ngaon ngaon ngồi im trở lại, ko dám chống lại lời anh.Cuối cùng anh cũng đưa cô về nhà, ngôi nhà cô đã 1 lần tạm biệt nó mà đi.

Cả 2 cùng nhau bước xuống xe .Anh nắm lấy tay cô đi vào nhà.Chìa khóa nhà vẫn để nguyên chỗ cũ ko thay đổi.Anh cúi người lật tấm thảm trước cửa lấy chìa khóa, mở cửa rồi kéo cô bước vào.

-Cậu ko ở đây lâu rồi phải ko?

-Tại..tại sao cậu biết?

Cô ngạc nhiên, lắp bắp hỏi anh.

Anh ko nìn cô mà chỉ lẳng lặng quan sát chung quanh nhà rồi đáp:

-Vì ở đây có nhiều bụi trong khi cậu là người ưa sạch sẽ.

Cô ngây người, cúi đầu xuống, ko nói gì thêm.

Anh khẽ thỏ dài , nâng cằm cô lên, ôn nhu nói:

-Cậu muốn giấu mình đến khi nào đây! Thaatjt sự mình ko chịu nổi nữa rồi.Sức chịu đựng mình có giới hạn vì vậy cậu ko nên cố chạm đến cái đỉnh điểm đó.Hiểu lời mình nói chứ?

Cô gật dâu nhìn anh.

-giờ mình đưa cậu đi đâu đó 1 lát nhé! Để mấy người dọn dẹp vệ sinh đến làm sạch căn nhà rồi mình sẽ đưa cậu về.

Cô vội xua xua tay từ chối anh:

-Thôi thôi.Mình ko cần đâu.Mình muốn vận động tay chân 1 chút vì vậy để mình tụ dọn dẹp căn nhà lại cũng đc mà.Đc chứ? Mình chỉ muốn tự mình làm mà thôi.Caauu biết tính mình mà.

Anh khẽ chau mày nhìn cô rồi thong thả nói:

-Tùy cậu.Vậy mình ở đây giúp cậu.

-Mình nói đc rồi mà.Cậu ko đi làm à! Công ty cậu vứt cho ai, làm trợ ký như cậu có ngày họ đuổi việc mất thôi.

Anh bình thản nói:

-Khỏi lo.Ko ai dam sa thải mình đâu.

-Mình muốn làm 1 mình.Tối mình nấu bữa tối đãi cậu đc chư! Tối gặp lại nhé!

Cô vừa nói vừa dùng 2 tay đẩy anh ra ngoài .Anh cười 1 tiếng rồi nói:

-Thôi đc.Tối gặp lại cậu.Nấu phở gà nhé! Lâu rồi mình ko ăn.Nhớ quá đi mất.

-Ok.Sẽ có phở gà cho cậu.

Cô cười tươi nhìn anh,vẫy tay chào tạm biệt rồi khép cửa lại.

Cô nhìn đồ đạc quanh nhà rồi hô lên

-Bắt tay vào làm thôi.

Cô xắn tay áo lên rồi lao vào kho lấy ra đủ thứ: chổi,sọt rác, cái lau nhà, chổi dài quét mạng nhện, giẻ lau kính….Cô dọn đc 1 nửa ngôi nhà nhưng mệt quá nên ngồi trên sopha nghỉ ngơi 1 lát.

-Cốc, cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, cô vừa chạy ra cừa nói:

-Ai vậy?

Đập vào mắt cô là 2 người to lớn đeo kính đen đang đứng nghiêm nhìn cô.Cô lên tiếng trước:

-Các anh là ai? Tìm tôi làm gì?

Một trong 2 người đó trả lời:

-Cậu chủ ra lệnh đưa cô đi.Vậy mời cô đi theo chúng tôi 1 chuyến.

Cô bắt giác lùi ra sau 2 bước, hốt hoảng nói:

-Ai..các người là ai mà muốn tôi phải đi theo các người.

-Chúng tôi là thuộc hạ của cậu chủ Vĩnh Phong.

Cô nghe đến cái tên này càng thêm chấn động,người cứ lùi dần ra sau.

-Vậy mời cô đi theo chúng ta.Ngài đang đợi cô.

Cô vội vàng quát lớn:

-Không.Tôi không đi đâu cả.Ccá người mau ra khỏi nhà tôi nếu ko tôi sẽ hét lên đấy.

Bỏ mặc lời đe dọa của cô, 2 kẻ đó tiến tới gần cô.Cô chưa kịp hét lên thì đã bị 1 tên kìm ta, tên còn lại bịt miệng rồi đánh sau gáy cô làm cô ngất lịm đi.

Cô mơ màng tỉnh lại, hoảng hốt nhìn xung quanh.Không xa lạ vs cô-Căn phong lạnh lẽo trong cái biệt thự trắng mà cô từng ở.

-CHÀO MỪNG CÔ TRỞ LẠI.

Giọng nói lạnh đến khắc nghiệt của hắn vang lên trong căn phòng.Cô mấp máy môi định nói nhưng ko thể, họng cô nhu nghẹn lại ko thốt ra tiếng, Khuôn mặt cô ngày càng tắng bệch, mô hôi đã lấm tấm trên mặt, hơi thở cũng theo đo dồn dập theo.

Hắn bước đến gần, nhìn thẳng vào mắt cô rồi nở 1 nu cười tà mị:

-Tôi bắt đầu muốn tiêu khiển rồi.Làm sao đây!

Vĩnh Phong ghé sát tai cô mà nói.

Lời nói đó ko ngoài hắn ra ko thể là ai khác.Cô lại trở lại đây, là số phận hay dó ông trời chỉ muốn trêu đùa cô.Dù là gì đó cũng là địa ngục và 1 lần nữa cô đã bị buộc bước vào nơi chết chóc và tối tăm này.

CHAP MỚI CHO CÁC TÌNH YÊU NHÉ!! XIN LỖI M.N VÌ CHÂM TRÊ NHA...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dan