Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau chuyện xảy ra ở khu mua sắm mọi chuyện như một thắc nút rất chặc tưởng chừng không thể tháo gở nay lại dễ dàng tháo ra, ngày ngày hắn đều quấn lấy cô trừ lúc làm việc ở cty hầu hết thời gian hắn đều dành cho cô giống như muốn đền bù cho thời gian thiếu hụt vừa qua
"Các con hôm nay có ngoan không?" Vừa bước vô cửa chỉ kịp quăng áo khoác cho quản gia hắn liền đi nhanh đến chổ cô nhẹ nhàng sờ phần bụng nhô cao của cô nói chuyện cùng hai bé cưng trong bụng
Mà hai bé con trong bụng dường như nghe thấy hắn liền hung hăng đạp hai cái vào tay hắn
"HinhHinh, em xem con đạp rất mạnh nha!" Hắn vui vẻ hướng cô nói
"Phải....Khụ....Khụ...." Cơn ho chợt kéo đến mũi cô cũng đồng dạng xuất hiện hai dòng máu trước mắt lặp tức tối sầm cô liền ngất đi trong ngực hắn
"HinhHinh, em làm sao vậy?HinhHinh!"
"Người đâu gọi bác sĩ nhanh lên!"
.....
Bệnh viện....
Cô chậm chạp nở mắt liền thấy khuôn mặt hốc hác của hắn nhìn mình, đôi mắt toát lên vẻ vui mừng
"HinhHing em tỉnh rồi,cuối cùng cũng tỉnh rồi,em làm anh lo quá!"
"Hạo,em xin lỗi!" Cô yếu ớt nhìn hắn nói
"Khờ quá,mọi chuyện đã qua rồi,anh sẽ không để em gặp chuyện gì nữa đâu!" Nắm lấy tay cô đưa lên môi hôn nhẹ
"Em tin anh!" Cô hướng hắn nở nụ cười tin tưởng
....................
Hai năm sau.....
"Mama....mama..." Một cậu nhóc dễ thương mập mạp lon ton hướng cô gái mặc chiếc đầm xanh nhạt đi tới
"Bảo Bảo,con sao thế?Sao lại khóc nữa rồi!Mau nói mẹ nghe đi!" Cô gái đó chính là nó của hai năm sau, cô ôm lấy tiểu béo mập lo lắng hỏi
"Mama...chẹo....chẹo....Chối...dựt...con...con...!" Bảo Bảo dùng lời nói đớt chưa rành của mình kiện anh trai song sinh giành mất kẹo mama cùng papa cho lúc nãy
"Được rồi mẹ tìm anh đòi lại cho con"
"A...đi đi....chẹo...dựt dựt!" Bảo Bảo cao hứng vỗ tay bé nhỏ của mình, bé rất thích kẹo a, nghĩ tới kẹo bé lại không tự chủ lại chảy nước dãi
"Hinh Hinh, em tìm gì vậy?Bảo Bảo con lại làm sao nữa rồi!" Hắn mĩm cười nhìn cô
"Papa...ôm...!" Bảo Bảo dang tay hướng hắn đòi ôm
"Hạo anh có thấy Bối Bối đâu không?"
"À,anh không thấy chắc lại chạy đâu rồi!"
"Vậy anh trông Bảo Bảo em đi tìm Bối Bối!"
Đợi cô đi xa hắn liền hướng bụi rậm sau lưng lên tiếng
"Ra đi,mama đi xa rồi!" Một thằng nhóc giống hệt Bảo Bảo bước ra nhưng lại hiện lên khí chất thông minh lạnh lùng
"Anh...ôm...cái...!" Bảo Bảo lại hướng anh trai song sinh đòi ôm quăng luôn chuyển đòi kẹo lên chín tầng mây
Nhìn hai nhóc con vui vẻ lại nhìn về người con gái mình yêu hắn không khỏi cảm ơn ông trời,cảm ơn ông đã mang cô đến cho hắn và cảm tạ ông đã không để cô rời đi hắn. END!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro