Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Sau khi thức dậy thì hơi ấm đêm qua đã không còn, cô cảm thấy thất vọng
Từ sau hôm đó mỗi ngày cô chỉ chú tâm may quần áo cho bé con và đan vài cái áo len cùng khăn len cho hắn và cũng từ đó cô không hề tự xuống bếp nấu cơm chờ hắn về ăn cùng nữa vì cô biết mình không còn nhiều thời gian để lãng phí....chờ nữa cô sẽ rất mệt cô sẽ ngã gục mất thôi.
Hôm nay cô đến siêu thị mua ít đồ cho bé con nhưng cô không biết mọi thứ từ nửa năm trước đã đk hắn chuẩn bị tung tốt
"Phu nhân,người còn muốn mua gì nữa không?" Quản gia đi theo sau cô lên tiếng hỏi
"Bác và mọi người đi tính tiền trước đi rồi đứng đợi con ở ngoài cô đi đây xíu sẽ ra ngay!" Nói xong cô hướng chỗ kệ trưng bày gấu bông đi đến
Cô đứng lựa rất lâu vẫn không có con nào vừa ý vốn định đi thì cô thấy trên kệ cao có một con gấu trúc rất dễ thương chắc chắn bé con sẽ thích,nhưng cô có làm cách nào cũng không thể lấy xuống được, xung quanh lại chẳng có ai, cô đành nhón chân cao thêm một chút cố nắm lấy chân con gấu
"Haiz...cuối cùng cũng lấy xuống được rồi!" Cô đang vui mừng vì lấy được gấu yêu thì từ đâu một lực rất mạnh kéo cô vào một lòng ngực ấm áp
"HinhHinh em không sao chứ?" Sau câu hỏi của hắn là hàng chục con thú nhồi bông liên tục rơi xuống chỗ cô đứng lúc nãy
Vốn hắn muốn đứng từ xa nhìn cô nhưng không ngờ lại cứu được cô khỏi bị thú bông đổ ập vào người
Cô đứng nhìn hắn chăm chăm, đến giờ cô mới biết mình nhớ hắn biết bao
Thấy cô an toàn hắn định bước đi
"Hạo,đừng đi!Đừng đi mà anh, em nhớ anh lắm!" Cô ôm hắn từ phía sau nức nở
"Đừng khóc anh cũng rất nhớ em,đừng khóc anh sẽ đau lòng!" Hắn bất ngờ cuối đầu hôn lên môi cô
"Chúng ta về thôi HinhHinh, em đi cả buổi sáng cũng mệt rồi!"
"Từ sáng giờ anh luôn đi theo em sao?"
"Cũng không hẳn là đi theo chỉ là anh muốn thấy em chút thôi!"
"Thật chứ?"
"Thật!"
"Hừ!"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro