Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gần đây BOSS rất bận, anh thường xuất hiện ở công ty cùng cái tên Uất Trì Dung, dường như hai người là đối tác, Uất Trì Dung chỉ xuất hiện đúng một lần trên TV, chính là tang lễ BOSS. . . . .

"Noble là tác phẩm tớ dùng tâm huyết cả đời, tớ hy vọng Noble cùng cô ấy có đãi ngộ giống nhau!" Uất Trì Dung vuốt ve từng món trang sức và quần áo sang trọng lộng lẫy như vuốt ve bảo bối của mình!

"Tất nhiên, tôi sẽ trưng bày những trang phục hoàn mỹ nhất này trên đài T!"

"Tớ tin cậu!" Uất Trì Dung vỗ bờ vai anh, "Còn mười ngày nữa giải Siêu mẫu sẽ bắt đầu, rất chờ mong màn trình diễn của K!"

BOSS nhẹ nhàng nhướn mày: "Tôi biết!"

"Vậy. . . . . ." Uất Trì Dung chớp chớp mắt "Chúng ta ra ngoài uống một ly đi, lâu lắm rồi chưa tụ tập một bữa!"

"Được!"

Đây là lần đầu tiên hai người tụ tập sau khi tốt nghiệp, bọn họ chọn bar Gothic quý tộc, Uất Trì Dung dõi theo túi tiền của anh, đôi mắt đen láy đầy tò mò!

"Cậu nhìn gì vậy?" BOSS tao nhã thưởng thức ly Whisky, ánh mắt thâm thúy như muốn xuyên thấu nơi sâu nhất trong con ngươi của Uất Trì!

"Tớ chỉ hiếu kỳ thôi!" Uất Trì Dung cười cười "Ngày đó tên nhóc kia nói điện thoại này vô giá, nên tớ nghĩ bên trong phải có bí mật gì!" Uất Trì Dung cười như không cười nhìn anh, lấy sự hiểu biết về BOSS mà nói: Ngôn Sóc rất tẻ nhạt, bất cứ thứ gì cũng không nhiệt tình, rất ít thứ có thể khiến cậu ta hứng thú, dĩ nhiên, không thể tính công việc, cậu ta là người rất cố chấp, lại không thú vị!

"Chỉ là di động bình thường thôi!" BOSS cũng không muốn để người khác biết trong tay anh có điện thoại "đặc biệt", cho dù là bạn bè!

Uất Trì Dung cười cười, không nói gì!

Thời điểm hai người đang tán dóc, một người phục vụ vô tình ngã về hướng bọn họ, toàn bộ rượu đều hất lên người hai người, trong nháy mắt, BOSS và Uất Trì Dung ướt sũng! Uất Trì Dung tạm ổn, BOSS bi kịch nhất, mái tóc gọn gàng của anh lãnh đủ, rượu theo sợi tóc chảy xuống, nhuộm bẩn âu phục đắt tiền!

Nhân viên phục vụ đờ người, không biết làm sao!

"Đáng chết!" Một người thích sạch sẽ như BOSS không thể chịu nổi cả người toàn mùi rượu, đôi mắt thâm thúy của anh lướt qua người phục vụ đang ngơ ngác, vạch ra nụ cười lành lạnh, mỗi khi cười như thế nghĩ là BOSS đang tức giận. . . . .

"Cô là Nhị Lang Thần à?"

"A. . . . . . Hả?" Cô gái kia không hiểu, hoàn toàn mù mờ nhìn BOSS

Uất Trì Dung bật cười: "Ý cậu ấy là cô có thêm con mắt trên đỉnh đầu!"

". . . . . ."

Lúc này Nguyên Bảo vẫn ngoan ngoãn ở trong túi BOSS, cảm thấy có gì đó dính dính nồng đượm mùi rượu dán vào người, rất khó chịu, cô không nhịn được rung rung, gợi ý BOSS lấy cô ra . . . . .

BOSS cúi đầu, quần cũng bị ướt một mảng, BOSS hiểu ý lấy điện thoại ra, thời điểm nhìn thấy động tác của BOSS, người phục vụ đần người, nước mắt lả chả tiến lên đoạt điện thoại Nguyên Bảo, sau đó "Phù Phù" quỳ xuống đất . . . . . .

BOSS và Uất Trì Dung hoàn toàn không kịp phản ứng trước hành động của cô!

"Xin ngài đừng báo cảnh sát, tôi còn nuôi em trai và bà nội đang bệnh, cầu ngài đừng báo cảnh sát, bộ âu phục của ngài tôi sẽ bồi thường, đừng báo cảnh sát. . . . . ."

". . . . . ."

". . . . . ."

Sóng điện thoại rớt xuống mấy vạch, nếu bây giờ cô ở hình người, chắc chắn hóa đá, xuất hiện —— nữ trư sắm vai gái quê!

"Trả điện thoại cho tôi!" Nhìn cô gái quê kia đoạt điện thoại Nguyên Bảo, BOSS có chút không vui!

"Không! Chỉ cần ngài đừng gọi cảnh sát!"

"Đưa điện thoại đây!" BOSS không kiên nhẫn nhíu mày, đưa tay muốn đoạt lại!

"Không!" Cô gái quê giơ cao di động "Ngài sẽ báo cảnh sát!"

Khóe mắt BOSS chợt co rút: "Tôi không báo! Trả cho tôi!"

"Cô à, giờ cô không trả, cậu ấy sẽ báo thật đấy!" Uất Trì Dung dùng khăn giấy lau vết bẩn trên người, cười yếu ớt bộ dạng vô cùng nghiêm túc!

Hai má cô đỏ ửng, đưa điện thoại, BOSS đoạt lấy, đứng dậy rời đi!

"Ngôn Sóc!" Uất Trì Dung vội vàng đuổi theo "Sao vậy, cậu hẹp hòi quá....!"

"Câm miệng! Tôi không muốn nói chuyện với cậu!" BOSS chán ghét nhìn nửa người không bị ướt, mở cửa xe, sau đó ngồi lên!

"Nè, điện thoại đó rốt cuộc có gì, quan trọng lắm sao?" Uất Trì Dung ngồi vào vị trí ghế phụ, đưa tay định lấy di động ở trước mặt!

"Cậu thử chạm vào đi!" BOSS lành lạnh nhìn anh, khóe môi cong cong, Uất Trì Dung thấy thế, thu tay về!

"Cậu muốn đi đâu?"

"Về nhà trọ được rồi!"

". . . . . ."

Đưa Trì Dung về đến nhà, điện thoại Nguyên Bảo lập tức vui sướng bắn ra, "BOSS, tôi muốn tắm!"

BOSS vừa lái xe vừa nhìn phông chữ xanh biếc trên màn hình: "Thứ nhất, xóa những thứ buồn nôn đó cho tôi, thứ hai, nếu cô muốn tắm, tôi sẽ ném cô vào bồn cầu, thứ ba, điện thoại di động không hề có nhiều động tác đê tiện thế!"

". . . . . ."

". . . . . ."

Sắc bén!

Con mẹ nó rất sắc bén!

Điện thoại Nguyên Bảo lập tức đứng yên, cơ thể cô xoay tròn 360 độ: "Ba ~ Ba, con muốn từ phòng tối ra ngoài a ~~~ ư a ~~~ rất tối a ~~~ a ~~ tối quá a ~~"

Nguyên Bảo đê tiện không dùng phông chữ lộn xộn, mà dùng chữ gợn sóng đầy màn hình khiến người ta phát ốm!

Xe BOSS làm một đường chữ S hoàn mỹ, anh nổi khùng "Kim Nguyên Bảo! ! ! !"

"Ư a ~~~ BOSS, hiện giờ rên rỉ thịnh hành nhất. Thở dốc , a ~~ người ta không ~ ưm ~ dùng phông chữ quái gở a ~~"

BOSS: ". . . . . ."

Mỗ nào đó rên rỉ suốt dọc đường. Thở dốc hóa được BOSS rẽ những đường cong S kéo về, về đến nhà chuyện đầu tiên BOSS làm chính là tắt máy, vứt điện thoại bỉ ối nào đó vào phòng tối!

"Đê tiện!" BOSS nhìn di động xấu xa, hung hăng mắng, một lúc sau, con ngươi đen láy nhìn chòng chọc di động mất 30s, cuối cùng, ấn nút mở máy, sau đó ~~~

"Bùm bùm chẹng ~ bùm bùm chẹng ~~~ BOSS ~~ BOSS tôi yêu anh ~~~ a a a ~~ ôm ôm a ~~ BOSS BOSS mạnh nhất ~"

BOSS ". . ." Làm sao giờ, có thể tắt máy không! Sau đó ném từ tầng 48 xuống!

"BOSS ~~~ tôi chỉ biết ~~ a ~~ BOSS của tôi không nhẫn tâm vứt bỏ tôi ~~"

Đủ rồi đấy! Kim Nguyên Bảo! Giá trị bị coi thường của cô sắp bắt kịp Độ Nương rồi!

"BOSS ~ anh sao vậy ~ sao anh không nói chuyện với tôi ~~"

"Im lặng cho tôi nhờ!!"

BOSS dùng sức ném cô lên giường, điện thoại Nguyên Bảo nằm trên giường mềm mại hung hăng bắn thêm vài phát, rồi lăn lên mặt gối!

"Ghét ghê ~~ BOSS không dịu dàng gì hết ~~ người ta đau quá à ~~" với tư cách là điện thoại di động, nếu làm thành phim, tựa phim có thể là 《 cuộc sống hạnh phúc của điện thoại Nguyên Bảo khi đùa giỡn BOSS》, nếu không làm thế một ngày trôi qua sẽ quá nhàm chán, rất rõ ràng, bạn học Kim Nguyên Bảo đã tìm được thú vui của cuộc sống —— đùa giỡn BOSS phản diện, kẻ đê tiện này đâu sợ BOSS phản diện, vì cô biết, BOSS không bao giờ ném cô vào cống thoát nước!

Nhưng Nguyên Bảo quên một điều, cô là giả vờ lưu manh, còn BOSS mới thực sự là lưu manh!

"Không dịu dàng..."

BOSS đột nhiên cười tà mị, nụ cười này thiếu chút nữa khiến linh kiện trên người cô rụng xuống, vẻ ngoài của BOSS vô cùng tốt, nhưng quá khí thế, quá hung ác, thường áp lên mặt, gương mặt đẹp đẽ của BOSS không bao giờ có nhiều biểu cảm, ngoại trừ giống Tiểu Mã Ca rít gào [1], đều là cười lạnh lùng độc miệng...

[1] Mã Cảnh Đào ấy

Lúc anh cười giống như bức tranh thủy mạc, phong cảnh hòa quyện cùng anh, khắp nơi đều lộ ra nét quyến rũ chết người!

Nhưng...

Nguyên Bảo đánh một hồi chuông báo động, BOSS cười như thế đều không có chuyện tốt!

Điện thoại Nguyên Bảo từ từ dịch người xuống dưới gối, hề hề, nếu cô cho rằng có thể trốn thoát thì cô quá quá ngây thơ rồi...

BOSS chầm chậm bò lên giường, ngón tay thon dài dần dần cởi nút áo, lộ ra lồng ngực màu đồng rắn chắc, Nguyên Bảo không nhịn được run run, cơ thể ló ra một góc nhỏ!

"Ra nào, không phải sớm muốn xem tôi lỏa thể à..."

A! Xấu hổ quá ~

Nguyên Bảo đê tiện hưng phấn, nửa người chui ra...

"Ha ha. . ." Nụ cười xấu xa chỉ thuộc về BOSS khiến cô có cảm giác bản thân sắp xui xẻo!

"Lại nói tiếp. . . Tôi đã lâu... " BOSS chậm rãi nâng cơ thể cô "Cô nói thế giới này quá thần kỳ..."

"Vì sao. . . . ."

"Tỷ như. . ." BOSS âm trầm vẫn nói rất chậm "Tỷ như dị tính yêu nhau, nhưng mà... đúng là tôi chưa nghe nói người máy nha ..."

Người máy nha. ..

Máy móc nha...

Nha. . .

A a a a a a, BOSS tên cầm thú này !!

Nguyên Bảo hốt hoàng lắc lư cơ thể 12cm, màn hình chợt lóe, sóng điện quá yếu!

"Ha ha. . ." Đôi mắt BOSS thâm thúy lần đầu tiên cong lên như trăng lưỡi liềm "Nhưng mà, tìm được chỗ cắm mới là vấn đề nha, cô từ từ nghiên cứu đi... " Nói xong, BOSS ngã xuống giường, đem cô hướng lên đầu, rất dịu dàng sờ soạng vài cái...

Không bằng cầm thú. . .

Điện thoại Nguyên Bảo xoay một vòng lớn, bốn chữ đỏ như máu to đùng hiện lên màn hình đen!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro