Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguyên Bảo về đến phòng bệnh, Lý Lạc Nhi vẫn hết sức ân cần hầu hạ Dung công tử của cô, thấy Nguyên Bảo trở về, hai mắt Dung công tử sáng lên "Dương Dư?"

Nguyên Bảo nhíu mày, không nói gì, vừa nãy trong điện thoại cô nghe rất rõ ràng, tất nhiên không thể nói cho Uất Trì Dung biết vợ chưa cưới bảo bối của anh muốn ra nước ngoài, Nguyên Bảo ngẫm nghĩ, sau đó lắc đầu.

Đôi mắt màu mực của anh dần dần tối sầm, cực kỳ khó chịu nhìn Lý Lạc Nhi "Làm phiền cô mau đi đi."

"Tôi đã nói phải chăm sóc anh mà!"

"Tôi không cần cô chăm sóc!" Uất Trì Dung hét lớn, vẻ mặt vô cùng không tốt.

BOSS ở bên cạnh cười cười, không nói gì "Nóng nảy như vậy làm gì, bình tĩnh chút."

Bình tĩnh, anh làm sao bình tĩnh đây, chẳng hiểu tại sao lại cứu một người, chẳng hiểu tại sao lại chuốc phiền phức, lại chẳng hiểu tại sao bị Dương Dư hiểu lầm, Uất Trì Dung cảm thấy mình rất bi kịch, từ đầu đến cuối đều bi kịch.

"Công ty tớ còn một số chuyện, đưa bọn họ về trước, mấy ngày nữa đến thăm cậu!"

"Này, đừng đi mà!" Uất Trì hơi nóng ruột "Cậu đi rồi tớ làm sao đây."

"Cậu có người đẹp chăm sóc mà!" BOSS nháy mắt một cái, sau đó kéo Nguyên Bảo ra ngoài.

"Chờ em chút, đả cách ~" Bạch Lạc thấy hai người đi xa, sau đó nhìn Lý Lạc Nhi, cậu cười toe toét với cô "Món chị làm em rất thích, chúng ta... sau đó..." Bạch Lạc cau mày, có chút không biết cách sắp xếp ngôn ngữ.

"Sau này chị có thể làm cho cậu!" Lý Lạc Nhi gật đầu với cậu ấy, lấy được đáp án, Bạch Lạc cười cười, sau đó cũng chạy ra ngoài.

"Hai người sao không đợi em."

"Đừng đi theo nữa." BOSS lạnh nhạt nhìn Bạch Lạc "Tìm mẹ cậu đi, đừng đi theo tôi."

"Nhưng mà..."

Bạch Lạc muốn nói gì đó, nhưng bị ánh mắt BOSS cắt ngang, anh thoáng nhìn Nguyên Bảo, khẽ vỗ đầu cô "Em lên xe trước đi, anh có chuyện muốn nói với cậu ta."

"Được!" Nguyên Bảo sớm đã cảm thấy đột nhiên xuất hiện một cậu bé to xác có quan hệ không bình thường với BOSS nhà mình, cô thoáng nhìn hai người, sau đó lên xe.

"Mẹ cậu đâu?" Thấy Nguyên Bảo lên xe rồi, BOSS kéo Bạch Lạc đến một góc khuất "Tôi cho cậu biết, tự cậu cút về tìm mẹ, đừng ở chỗ này của tôi."

"Nhưng mà..." Cậu bé uất ức nhìn Ngôn Sóc "Mẹ kêu em tìm anh, mẹ nói anh sẽ tốt với em!"

Hình như nghe được chuyện buồn cười, khóe môi anh từ từ nhếch lên "Tôi không đủ trình độ nuôi con nít, mau cút đi cho tôi!" Anh lạnh nhạt nhìn Bạch Lạc, quay đầu muốn đi.

"Chờ một chút!" Bạch Lạc có phần nóng nảy "Chúng ta là anh em mà, anh không thể như vậy."

"Buông tay!" Anh dùng sức hất tay cậu ra, rồi túm áo cậu "Tìm được mẹ cậu rồi, nhắn với bà ấy, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, Ngôn Sóc tôi không phải nhà từ thiện, không phải lúc nào cũng mặc kệ bà ta muốn làm gì thì làm!" Anh sửa sang quần áo một chút, sau đó quay đầu rời đi.

Bạch Lạc nhìn bóng lưng anh, lông mi thật dài run rẩy, kết hợp với biểm cảm trên gương mặt trông cậu như con thú nhỏ bị thương.

"Anh để cậu ta đi sao?"

"Cậu ta phải về nhà." BOSS dịu dàng nói, sau đó khom người thắt dây an toàn cho cô "Chúng ta đi thôi."

"Nhưng... cậu ta muốn đi đâu?"

"Em hỏi nhiều quá làm gì?" Hơi bất mãn nhíu mày "Đừng lo chuyện người khác, Kim Nguyên Bảo, rõ chưa?"

Tâm trạng BOSS chẳng hiểu sao lại xuống cấp nữa!

Nguyên Bảo bĩu môi, nhìn cậu bé đứng bất động ở nơi đó, cô chợt có chút không nỡ.

Bạch Lạc đứng ở đó rất lâu, cậu ôm cái túi lớn đứng không có mục đích, ngay lúc đó, một chiếc xe thể thao đỏ rực dừng bên cạnh cậu, bên trong truyền ra giọng một người đàn ông ngả ngớt "Cậu là Bạch Lạc."

"Làm sao anh biết."

"Lên xe đi, tôi có biện pháp giúp cậu trở về ngôi nhà chân chính của mình."

Bạch Lạc do dự một lúc, sau đó lên xe.

...

Ngày hôm nay rất yên bình, BOSS đến công ty, trên mông cô cắm một cái phích, cô vừa xem tivi, vừa đùa bỡn sợi dây sạc rất dài, đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên.

Nguyên Bảo nhìn tên người gọi, là một số lạ, cô nhận cuộc gọi, bên trong truyền ra giọng của một người đàn ông "Chào ngài, ngài là Kim tiểu thư đúng không?"

"Vâng, ngài là?"

"Tôi là nhân viên công tác ở đoàn làm phim Chân Tử, đặc biệt báo cô hay 3 giờ chiều này sẽ thử vai." Sau đó, người nọ báo địa chỉ, Nguyên Bảo đồng ý một tiếng, rồi cúp máy.

Nguyên Bảo mờ mịt nhìn những con người nhỏ bé trong tivi: Trăn Tử? Chính là hộp thoại ngày hôm qua gửi? Lần này Độ Nương không lừa bịp? Nói cách khác, cô không chắc chắn có thể trở thành ngôi sao.

Trong lòng Nguyên Bảo reo hò, giờ phút này, cô phải sạc đầy điện, Nguyên Bảo chạy lên lầu ăn mặc thật đẹp, chuẩn bị đến chỗ đoàn làm phim, chẳng qua chuyện này không thể để BOSS biết, Nguyên Bảo biết rõ BOSS, anh chắc chắn sẽ ném cô từ tầng 49 xuống.

Thế nhưng ảo tưởng thì tốt đẹp, còn thực tế thì tàn khốc.

Nguyên Bảo ăn mặc rất xinh, cõi lòng cực kỳ kích động đến chỗ đoàn làm phim, suýt nữa đi nhầm chỗ.

Nơi này có thể dùng từ âm khí dày đặc để hình dung, hành lang tối đen như mực, trên vách tường dán một vài giấy dán kỳ lạ, thỉnh thoảng bên trong truyền ra tiếng sột soạt, Nguyên Bảo dè dặt đi tới, rốt cuộc thấy được tia sáng, cô nhanh chóng bước đến: Tầm mắt dần dần trong sáng hơn, trong này rất lớn, vài đạo cụ ngổn ngang trên mặt đất, nhưng studio to như vậy lại không có một bóng người, Nguyên Bảo nhìn một vòng xung quanh, tiếng giày cao gót giẫm trên đất đặc biệt chói tai.

"Có ai không?" Cô khe khẽ kêu một tiếng, nhưng ngoại trừ tiếng vọng của bản thân đều không thấy thứ gì khác.

Chẳng lẽ mình đi nhầm?

Nguyên Bảo nghi hoặc cau mày, cô ngẩng đầu, trông thấy một người đàn ông mang bộ râu quai nón đi tới, Nguyên Bảo vội vàng đi đến "Xin hỏi, nơi này là đoàn làm phim Trăn Tử đúng không?"

Người nọ đánh giá trên dưới cô, sau đó gật đầu "Đúng vậy, nơi này là đoàn làm phim Chân Tử, cô là?"

Vừa xác định được đáp án, Nguyên Bảo mới thả lỏng "Chào ông, tôi đến thử vai, tôi là Kim Nguyên Bảo."

"Cô là Kim tiểu thư à." Râu quai nón chợt bừng tỉnh "Mời theo tôi, tất cả mọi người đang họp ở bên trong, nên không biết có người đến."

Nguyên Bảo đi theo, lại rẽ vào con đường nhỏ tối đen như mực, trên lưng cô lạnh cả người "Cho tôi hỏi một chút, mọi người làm Trăn Tử nó là câu chuyện gì?"

"Cô chưa coi qua sao? Chúng tôi đây là làm lại, chính là câu chuyện về một cô gái bi ai suốt đời, cuối cùng lần nữa xuất hiện trong xã hội để báo thù."

"Ra là vậy." Nguyên Bảo lại hiểu rõ rồi: Thật không ngờ cái thế giới này khá cởi mở, phim sống lại cũng bắt đầu quay, Trăn Tử này chắc chắn rất máu lửa, chắc chắn rất máu lửa.

Lại là một căn phòng, chỉ là không gian này nhỏ hơn căn phòng trước, vài người đứng bên trong có trai có gái, ở trung tâm là một người đàn ông có gương mặt nghiêm túc đang nói gì đó, lúc này râu quai nón vẩy vẩy tay, "Đạo diễn, Kim tiểu thư đến rồi."

"Được rồi, chính là vậy, tan họp!" Người đàn ông vung tay, chờ mọi người tản đi, ông đi qua "Chào cô, tôi là đạo diễn Cao Hiểu Tùng!"

Cao Hiểu Tùng.

Nguyên Bảo 囧囧 nhìn người đàn ông nghiêm túc trước mặt, sau đó gật đầu một cái "Chào ông, tôi là Kim Nguyên Bảo."

Cao Hiểu Tùng quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, gật đầu "Cô theo tôi đến đây, Hổ Tử anh cũng theo luôn."

Râu quai nón gọi là Hổ Tử vui vẻ gật đầu, sau đó đi theo, Cao Hiểu Tùng gọi thêm vài người, bước vào một căn phòng hơi tối.

"Mời cô biểu diễn sự dẻo dai, cô có 3 phút chuẩn bị."

Nguyên Bảo ngồi trên ghế giữa, hai mắt đen láy mờ mịt, cơ thể dẻo dai, đây là đề tài gì? Cô biết rồi, chắc chắn nữ chính trong phim là một vũ công, Nguyên Bảo ở trong lòng gật gù, sau đó đứng dậy biểu diễn.

Lúc này kỹ năng công chúa Nguyên Bảo đã học đã phát huy tác dụng, cô đem cơ thể mình uốn éo thành những bộ dáng khác nhau, rất thoải mái không có áp lực.

Sắc mặt mấy vị giám khảo đang ngồi dần dần thay đổi khác nhau, lúc này, một người phụ nữ lên tiếng "Mời không dùng ngôn ngữ, không cần bất kỳ biểu cảm gì, nhưng có thể khiến người khác sợ hãi, cô có ba phút chuẩn bị."

Việc này dường như hơi khó, Nguyên Bảo nhíu mày: Chẳng qua, phim này tại sao cô phải khiến người khác sợ hãi, a ~ cô biết rồi, cô gái này sống lại, cô ấy căm thù người làm cô ấy đau khổ, tình cảm trong lòng khiến cô ấy bộc lộ vặn vẹo, nên làm người khác sợ hãi. Nguyên Bảo lần nữa tìm ra sự thật.

Nguyên Bảo đem mái tóc uốn toàn bộ xỏa ra hai bên mặt, cô không nói gì, chỉ dùng đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn mấy vị đang ngồi, không chớp mắt, màu đen của hai con ngươi dần dần ngưng đọng một tầng sương, sau đó không còn tiêu cự...

Ánh mắt này khiến người ta cảm nhận được rất nhiều thứ: đau thương, vui sướng, tuyệt vọng, nhưng trong đôi mắt ấy lại không có bất kỳ cảm xúc và tiêu cự nào, nó đại diện cho nỗi sợ dày đặc.

Cơ thể mấy người kia run run, gật đầu "Tốt."

"Cay mắt quá." Nguyên Bảo chớp chớp mắt, nước mắt liền rơi lả chả.

"Tốt lắm, Kim tiểu thư, mời cô về trước, đến lúc đó chúng tôi sẽ điện cho cô."

"Được, làm phiền ông rồi."

Nguyên Bảo mang tâm tình cực tốt ra khỏi phòng, sau đó lại thấy mấy cô gái từng đợt bước vào, nhưng mà Nguyên Bảo không hiểu, tóc những người này tại sao đều đen dài thẳng, sắc mặt đều tái xanh, cô mờ mịt chớp chớp mắt, rồi đi ra ngoài.

Trên đường về, Nguyên Bảo bất ngờ chạm mặt Dương Dư đang dạo phố, Dương Dư thấy cô hơi kinh ngạc, sau đó từ tiệm quần áo bước ra "Em đi một mình sao?"

"Vâng, " Nguyên Bảo gật đầu "Chị cũng một mình."

Tâm trạng hôm nay của Dương Dư dường như khá tốt, cô đánh giá cô ấy. rồi tóe miệng cười "Nguyên Bảo hôm nay rất xinh?"

"A, thật không?" Nguyên Bảo cúi đầu xem xét, để thử vai, cô cố ý mặc váy dài Bohemia nhìn rất mảnh mai rất thành thục, phối với đôi cao gót, trái lại gợi cảm không ít.

"Đi uống cà phê."

Nguyên Bảo suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.

"Ngôn Sóc cho em ra ngoài à." Dương Dư tinh xảo lắc tách cà phê thơm nồng, nhẹ giọng hỏi.

Nguyên Bảo hơi sửng sốt "Anh ấy vì sao không cho em đi." Bản thân cũng không phải tội phạm, muốn BOSS nhốt mình sao.

Dương Dư cúi đầu nở nụ cười, ánh mắt mang theo tia nghiền ngẫm "Ngôn Sóc giữ chặt em như bảo bối, ngày đó chị muốn dẫn em ra ngoài chơi, anh ta còn không cho."

Chuyện khi nào, sao cô không biết?

Nguyên Bảo cau mày "Chị không đến thăm Uất Trì ư? Hiện giờ anh ấy không được tốt lắm."

"Anh ấy có gì không tốt." Dương Dư vẫn mỉm cười, lời nói mang hàm ý trào phúng "Anh ấy không phải có người đẹp sao, có gì không tốt."

Nguyên Bảo nghe được Dương Dư đang nói lẫy, nhưng chuyện người ta Nguyên Bảo cũng khó mà nói gì, hơn nữa bọn họ cũng không phải rất thân thuộc, lập tức im lặng, cô nghĩ một lúc rồi khẽ nói "Ngày đó chị nói muốn ra nước ngoài."

"Ừ." Dương Dư gật đầu "Muốn ra nước ngoài thăm thú xung quanh, cũng muốn thả lỏng một chút."

Nguyên Bảo nhìn cô gái trước mặt dịu dàng nhỏ nhẹ nói: Dương Dư hẳn là cô gái quật cường rất kiêu hãnh, ở thế giới cô, chắc chỉ có người khác chịu thiệt, điểm này thật ra có chút giống BOSS, nhưng sống như vậy rất mệt mỏi.

Nguyên Bảo khẽ thở dài "Uất Trì đó, chị đi rồi anh ấy tính sao."

"Anh ấy quen rồi." Dương Dư nháy mắt một cái "Bình thường chị đều chơi trò mất tích, anh ấy cũng thành thói quen, không có gì, hơn nữa hiện giờ anh ấy hẳn là vượt qua rất tốt... rất tốt..." Dương Dư thoáng nói hai từ rất tốt, có thể thấy chị rất để ý chuyện đó.

Lúc này Nguyên Bảo nghĩ đến một vấn đề, cô nhìn cô gái trước mặt "Cái kia... chị biết tại sao Ngôn Sóc với Chung Ly ra nông nỗi này không?" Nếu Dương Dư vá Ngôn Sóc là bạn từ thời đại học, vậy, cô ấy cũng biết ít nhiều.

"Rất phức tạp, em hỏi Ngôn Sóc thì tốt hơn." Cô giơ cổ tay xem đồng hồ một chút "Chị phải đi, nói chuyện phiếm với em rất vui, gặp lại sau, Nguyên Bảo."

"Tạm biệt." Nguyên Bảo thấp giọng nói một câu, nhìn những đường vân hoa văn trong tách cà phê: Xem ra, quan hệ giữa Chung Ly và BOSS không bình thường, chẳng lẽ ~ con riêng? Phim truyền hình Đài Loan đều phát triển như vậy, hai anh em yêu nhau lắm cắn nhau đau, giết nhau ngược nhau, cuối cùng sau khi trải qua anh tranh tôi đoạt, tình cảm như tay chân, đúng đúng, rất có khả năng này ! Khi về nhà chắc chắn phải hỏi BOSS mới được.

Tác giả có điều muốn nói: Mọi người thực sự không biết Nguyên Bảo sẽ đóng phim gì sao Tôi đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro