Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tạm biệt." Nguyên Bảo thấp giọng nói một câu, nhìn những đường vân hoa văn trong tách cà phê: Xem ra, quan hệ giữa Chung Ly và BOSS không bình thường, chẳng lẽ ~ con riêng? Phim truyền hình Đài Loan đều phát triển như vậy, hai anh em yêu nhau lắm cắn nhau đau, giết nhau ngược nhau, cuối cùng sau khi trải qua anh tranh tôi đoạt, tình cảm thân thiết như tay chân, đúng đúng, rất có khả năng này ! Khi về nhà chắc chắn phải hỏi BOSS.

Chờ BOSS vừa tan tầm, Nguyên Bảo nhào tới "Ngôn Sóc, Chung Ly có phải anh hoặc em trai li tán nhiều năm của anh không?"

BOSS đối với câu hỏi quái lạ của cô hơi sửng sốt, hai mắt đen như mực của anh mù mịt nhìn Nguyên Bảo "Cả ngày em nghĩ vớ vẩn gì vậy? Anh nào có anh hay em trai?"

"Nhưng anh với Chung Ly có quan hệ gì, không lẽ..." Nguyên Bảo chớp chớp hai con ngươi đen "Em biết rồi, anh với Chung Ly từng là một đôi[1]."

[1] nguyên là "基友" (cơ hữu). Bình thường là dùng để chỉ nam đồng tính, nhưng hiện nay còn có hàm nghĩa là dùng để xưng hô với bạn bè. Trên internet thường dùng từ này để gọi bạn bè bình thường, hoặc người lạ không quen biết, nghĩa rộng hơn là để chỉ người anh em tốt, bạn thân, bạn bè, chiến hữu, đồng đội trong game online hoặc trong các trò thể thao, mang ý chỉ quan hệ ám muội hoặc có ý thân mật. Dựa theo cái đầu BT của bé Bảo thì nó nghĩa số 1 rồi.

Ngôn Sóc khẽ thở dài, anh bước lên kéo Nguyên Bảo vào lòng, đôi mắt thoáng qua tia âm u, anh ầm trầm nói "Nếu anh với anh ta là một đôi, còn em thì sao?"

"Đâu liên quan đến em."

"Đồ ngốc." Giọng Ngôn Sóc có chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng vỗ đầu cô, rồi cúi đầu hôn lên môi.

"Ưm..." Nguyên Bảo như ngọn nến dán lên người anh, đầu lưỡi nho nhỏ có chút vụng về đáp trả BOSS, bầu không khí giữa hai người dần dần thay đổi, Nguyên Bảo cảm thấy mình sắp thở không nỗi.

"Kim Nguyên Bảo, em lớn nhanh một chút..." Giọng anh hơi khàn khàn, mơ hồ thêm vài phần mong đợi.

Nguyên Bảo hiểu ý anh, không nhịn được đỏ mặt, hai con ngươi lóe sáng nhìn Ngôn Sóc, nói rất nghiêm túc "Thật ra em không ngại."

BOSS im lặng một lúc "Anh là chính nhân quân tử, không xâm phạm trẻ vị thành niên."

Nguyên Bảo "..."

Ăn cơm tối xong, Ngôn Sóc nhận được điện thoại từ Ngôn trang gọi đến, giọng nói bên trong có chút khẩn trương, đôi mắt xinh đẹp của BOSS dần dân tối sầm, anh cúp máy, sau đó cầm áo khoác lên.

"Anh muốn đi đâu?"

"Đến Ngôn trang, chú Vương nói có chuyện rồi."

"Em cũng đi với anh."

Ngôn Sóc nhìn đôi mắt ấy, khẽ gật đầu.

Biệt thự cách Ngôn trang hơi xa, đến khi tới Ngôn trang thì trời đã khuya lắm rồi, đây là lần thứ hai Nguyên Bảo đến đây, chỉ là lần này khác với lần trước, Ngôn trang vào buổi tối rất yên tĩnh, cẩn thận lắng nghe, có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách, Ngôn Sóc siết sao kéo tay cô, sau khi quanh co khúc khuỷu, bọn họ bước vào phòng khách mang phong cách cổ xưa.

Ngôn lão ngồi trên ghế, lúc này đang nhắm mắt, nét mặt bình tĩnh khiến người khác không nhìn ra ông đang suy nghĩ gì, chú Vương đứng phía sau ông, ngồi bên cạnh còn có Diệp Hiên và Bạch Lạc đang cười khúc khích, con ngươi Ngôn Sóc bỗng nhiên rụt lại, anh nhếch làn môi mỏng, sau đó bước vào "Ba."

"Cuối cùng em họ về rồi, xem anh dẫn ai về nè, đứa em trai em ly tán nhiều năm nè." Diện Hiên nhìn Ngôn Sóc, giọng đầy châm chọc.

Ánh mắt sắc bén của Ngôn Sóc dừng lại, cơ thể Diệp Hiên run lên, lập tức im lặng.

"Anh hai ~" Bạch Lạc nhìn Ngôn Sóc cười rạng rỡ "Anh ấy nói đúng mà, thực sự dẫn em đến tìm anh."

Ngôn Sóc nắm chặt hai quả đấm, anh hít sâu một hơi, nhìn Ngôn lão vẫn không nói gì "Ba, trễ vậy mà ba còn chưa ngủ?"

"Xảy ra chuyện gì?" Ngôn lão đột nhiên mở mắt, đôi mắt vốn đục ngầu lại tạo cảm giác vô cùng bức người.

Ngôn Sóc không nói gì, chỉ nhìn Ngôn lão, con ngươi dần dần tĩnh mịch "Con xin lỗi."

"A Hiên nói thật sao, mẹ con không chết, bụng mang dạ chửa ra nước ngoài, còn..." Lời tiếp theo ông có chút nói không nên lời, Ngôn lão già rồi, dễ kích động, tâm trạng hiện giờ của ông vô cùng không ổn.

Ngôn Sóc nhìn mà đau lòng, cũng không dám tiến lên xem một chút "Con xin lỗi, ba."

"Vậy tại sao không nói cho ba nghe! Con rõ ràng biết ba tìm Bạch Liên rất nhiều năm, Đây là con trai ngoan chính tay tôi dạy đấy, giấu giếm ba nó chuyện sống chết của mẹ nó!" Ông lớn tiếng chỉ trích, giọng nói già nua vang vọng phòng khách yên tĩnh.

"Lão gia, đừng kích động." Lão Vương cúi người, giúp ông thuận khí.

Mà Nguyên Bảo đứng bên cạnh BOSS hoàn toàn kinh hoàng nói không nên lời: Người phụ nữ xinh đẹp còn trẻ tuổi kia lại là mẹ BOSS? Nếu Nguyên Bảo đang xem phim truyền hình chắc chắn hô to cẩu huyết, nhưng hiện giờ cô lạc vào chốn kỳ lạ này, BOSS lại là người cô rất để ý.

Thân thể cao to của Ngôn Sóc bất động, từ phía sau thoạt nhìn người đàn ông này không thể chịu nổi một kích, Nguyên Bảo đi tới, lẳng lặng cầm tay anh, đầu ngón tay Ngôn Sóc lạnh lẽo, thậm chí mang theo tia bối rối.

"Con không cố ý lừa ba, ba, con chỉ là..."

"Con chỉ là cái gì..." Ngôn lão hiện tại không nghe lọt cái gì, ông kích động đứng lên, gương mặt già nua vì phẫn nộ trở nên vặn vẹo "Tôi vất vả đào tạo anh, nhưng anh lại gạt tôi? !"

"Dượng họ, đừng kích động." Diệp Hiên đi tới "A Sóc chắc chắn có nỗi khổ, đúng không, Ngôn Sóc."

Ngôn Sóc khe khẽ nhếch môi, không nói gì.

"Thiếu gia, hai người xuống nghỉ ngơi trước đi, chờ ngày mai lão gia tỉnh táo lại bàn tiếp." Tình huống hiện tại của Ngôn lão thực sự không tốt chút nào, Ngôn Sóc gật đầu, kéo Nguyên Bảo ra ngoài.

Màn đêm bên ngoài hơi lạnh, khiến mọi người minh mẫn hơn.

Nguyên Bảo đứng dưới ánh trăng nhìn Ngôn Sóc, giờ nhìn lại anh thật không tốt, Nguyên Bảo đứng đó có chút bức rức, cô không biết nên làm gì bây giờ.

"Kim Nguyên Bảo, lại đây." Ngôn Sóc đột nhiên gọi cô, anh như giang hai tay ra, đôi mắt đen láy âm trầm, Nguyên Bảo đi đến tựa vào ngực anh.

BOSS ôm chặt cô vào lòng, sau đó thở dài.

"BOSS rất khó chịu sao? Em sẽ ở cạnh anh." Lời thoại trong phim thần tượng đều nói thế, nhưng Nguyên Bảo thề, lời cô nói rất chân thành.

BOSS khẽ cười, đưa tay xoa mái tóc rối của cô.

"Ngôn Sóc ở nơi nào tìm được cô bạn gái nhỏ vậy." Diệp Hiên bước ra, nhàn nhạt nhìn sau lưng Nguyên Bảo, tầm mắt đặt lên người Ngôn Sóc "Xem ra em tuyệt đối không lo lắng, còn có tâm trạng ở chỗ này nói chuyện yêu đương."

Ngôn Sóc nhẹ nhàng xóa sạch ý cười, anh bước lên túm cổ áo anh ta "Diệp Hiên, chờ đó cho tôi, tôi muốn anh chỉ còn hai bàn tay trắng." Câu cuối cùng anh nói rất khẽ, chỉ hai người nghe được, sắc mặt Diệp Hiên trắng bệch, sau đó miễn cưỡng mỉm cười.

"Em có thể làm gì nào?"

"Hừ!" Dùng sức đẩy Diệp Hiên ra "Anh thực sự cho rằng Bạch Lạc là con ông à, anh thực sự cho rằng tìm được Bạch Liên là anh có thể đoạt được tài sản Ngôn gia, tôi cho anh biết, anh nằm mơ đi."

"Em có ý gì?"

Ngôn Sóc lành lạnh cười, không nói gì: Diệp Hiên chỉ biết thời điểm Ngôn gia khó khăn nhất Bạch Liên rời khỏi Ngôn lão, nhưng không biết ở tuổi 30 Bạch Liên ngoại tình, một năm sau, Bạch Liên phát hiện mình mang thai, mà đứa con này không phải của ông, thời gian đó là thời gian khó khăn nhất của Ngôn gia, Bạch Liên bỏ lại Ngôn Sóc mới 13 và Ngôn Lão, rời đi, theo người đàn ông đó sang Mỹ.

Ngôn Sóc là đứa con hiếu thảo, anh không nỡ thấy ba mình khổ sở, không nỡ nhìn ba mình hăng hái chậm rãi già nua, vì vậy năm 13 tuổi anh đi khắp thế giới tìm người mẹ trẻ Bạch Liên, anh tìm được rồi, ở sân bay, bà ta xin lỗi anh, sau đó kéo người đàn ông khác rời đi.

Bạch Liên vô tình như vậy, tại sao anh phải nể nang?

Lòng dạ Ngôn Sóc tàn nhẫn, anh chậm rãi lớn mạnh, khi trưởng thành, anh vờ tìm kiếm mẹ mình, sau lưng lại vụng trộm cho người che giấu tất cả thông tin liên quan đến Bạch Liên.

Vài năm ở nước ngoài Bạch Liên cũng không hạnh phúc, người đàn ông người Mỹ rất bạo lực, thường tàn nhẫn đánh Bạch Liên và đứa con trai còn nhỏ tuổi của bà, thân thể quen được nuông chiều của Bạch Liên rốt cục không chịu đựng nổi, sau đó ném Bạch Lạc cho ông ngoại ở nông thôn, chuẩn bị trở về sống qua ngày với Ngôn lão.

Ngôn Sóc sao có thể cho bà như ý, khi ấy ánh mắt anh nhìn bà rất lạnh lùng, anh hờ hững mở miệng "Tôi sẽ cho bà một số tiền lớn, bà chỉ cần làm giấy chứng tử, sau đó vĩnh viễn đừng xuất hiện ở nơi này!"

Có điều, Ngôn Sóc thật không ngờ Bạch Liên có thể mặt dày ném đứa con hoang bà sinh ở bên ngoài về đây, càng không ngờ Diệp Hiên sẽ gặp và mang Bạch Lạc đến bên cạnh Ngôn lão.

Bây giờ chuyện có chút rắc rối.

Ngôn Sóc lạnh lùng nhìn Diệp Hiên "Tôi sẽ bắt Diệp gia các người trả giá đắt, tôi muốn cho anh xem anh có người dì tốt như thế nào."

Diệp Hiên nhìn đôi mắt đầy lạnh lùng: Trong lòng có dự cảm không tốt.

"Nguyên Bảo, chúng ta trở về ngủ thôi." Anh dịu dàng cười với Nguyên Bảo, sau đó nắm tay cô.

Ngôn Sóc nhìn vầng trăng khuyết ở chân trời: Anh sẽ nói hết tất cả cho ông cụ đáng thương, mặc kệ ông tiếp nhận được hay không.

...

Đêm khuya, Nguyên Bảo ngủ rất sâu, Ngôn Sóc mở mắt một mảng thanh tĩnh, anh khẽ hôn khóe môi cô, sau đó xuống giường bật máy tính.

Ngôn Sóc xem phông chữ đen lạnh lẽo trên màn hình, cuối cùng ấn print, anh in trang giấy vừa sửa xong, sau đó ra khỏi phòng.

Ngôn lão ở trong căn phòng vắng lặng, Ngôn Sóc nhẹ nhàng bước vào, anh cúi đầu thoáng nhìn ba mình, rồi đặt túi hồ sơ ngay đầu giường, quay đầu chuẩn bị rời đi.

"Ngôn Sóc." Tay bị ông nắm lại, Ngôn Sóc quay đầu, kinh ngạc nói "Ba, ba chưa ngủ?"

"Ngồi xuống." Ngôn lão đã khá hơn rất nhiều, không còn kích động như trước, Ngôn Sóc ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, nhìn ông.

"Bên trong túi là cái gì."

"Là thứ ba cần." Anh khẽ đáp "Thật ra con không hi vọng ba xem, nhưng quyền quyết định nằm trong tay ba, con chỉ mong ba biết rõ chân tướng."

Ngôn Sóc rất thương ba, cực kỳ kính trọng ông, trong mắt anh, ba vĩnh viễn là anh hùng, chỉ là nửa đời của anh hùng đều hủy trong tay một người phụ nữ, mà người phụ nữ đó, chính là mẹ anh.

"Nếu xem xong, con không hy vọng ba sẽ hối hận, cũng không hy vọng ba sẽ khổ sở."

"Ba biết..." Bàn tay có chút gầy guộc của Ngôn lão nắm tay anh "Xem, ba xem."

"Được." Con ngươi Ngôn Sóc âm trầm, anh mở đèn ở đầu giường, điều chỉnh ánh sáng thích hợp, sau đó đưa túi hồ sơ tới.

Ngôn Sóc đã chỉnh phông chữ lớn lên, để ông xem không bị nhọc nhằn, có thể thấy anh là người đàn ông rất nghiêm túc rất chu đáo.

Từ đầu đến cuối Ngôn Sóc không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn ông, dường như im lặng chống đỡ.

"Xong rồi." Một lúc sau, ông đặt cái túi sang một bên, con ngươi màu xanh lam khiến người khác không rõ ông đang suy nghĩ gì, Ngôn lão bình tĩnh ngoài dự đoán của mọi người, nhưng loại bình tĩnh này càng khiến người ta lo lắng.

Ngôn Sóc khẽ mím môi "Ba... còn yêu bà ta sao?" Đây là vấn đề có chút nực cười, ba anh lớn hơn mẹ anh đến 13 tuổi, lúc Ngôn lão còn trẻ, bọn họ rất xứng đôi, Ngôn lão lại cưng chiều mẹ anh như vậy, không cho bà ta chịu chút khổ cực nào, vì vậy Ngôn Sóc thề, sau này anh cũng tìm cô gái như thế, bất kể chuyện gì xảy ra sẽ không rời bỏ nhau. Hai cha con họ đều cố chấp như vậy, nhận định rồi chính là cả đời.

Ngôn Sóc nhìn Ngôn lão im lặng không nói: Anh đã biết đáp án.

"Cảm ơn ba, baba [2]." Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, đây là lần đầu tiên Ngôn Sóc gọi ông như vậy.

[2] những lần trước Ngôn ca đều gọi Ngôn lão là父亲 phụ thân nhưng ta chuyển thành ba luôn, cách gọi này rất trịnh trọng, lần này Ngôn ca gọi là爸爸baba, cách gọi này thân thiết hơn nhiều.

"Bà ấy đã chết, con sẽ ở cạnh ba, làm bạn với ba đến cuối đời."

Con ngươi xanh đục của anh đột nhiên bắn ra tia sáng mạnh mẽ, sau đó hơi nước bao phủ đôi mắt.

"Ngủ sớm đi." Vì ông cụ muốn khóc nên Ngôn Sóc tắt đèn, sau đó ra ngoài, trong nháy mắt cửa được khép lại, anh nghe được tiếng khóc đè nén khẽ vang trong phòng, tiếng khóc hệt như đứa trẻ vậy.

Tình cha con giữa bọn họ rất thuần túy, Ngôn Sóc hiểu ba anh, biết ông kiêu ngạo, người cha nào cũng không bằng lòng rơi nước mắt trước mặt con trai mình, cho dù là một giọt.

Khẽ thở dài, sau đó anh trông thấy một cô bé đứng ngay hành lang, trong bóng tối, Ngôn Sóc không thấy rõ gương mặt cô, nhưng thấy rõ đôi mắt cô đặc biệt sáng lên...

"Kim Nguyên Bảo, em thế này sẽ bệnh mất."

"Không mà." Cô chỉ mặc mỗi áo ngủ, cơ thể vì lạnh mà run lẩy bẩy, nhưng cô vẫn cố chấp nhìn Ngôn Sóc "Em luôn luôn chờ anh, luôn luôn."

"Anh biết." Anh dần dần mỉm cười, như vầng sáng nhuộm màu mực, đẹp lạ lùng.

Nguyên Bảo có chút ngẩn ngơ, sau đó nhón chân nặng nề hôn lên môi anh "A ~ BOSS, càng ngày em càng thích anh, làm sao bây giờ, chúng ta kết hôn đi."

"Em bây giờ là trẻ vị thành niên." Không tốn chút sức lực nào bế cô lên không trung "Nếu em khiến anh vui vẻ, anh sẽ suy xét, lên xe trước sau đó mua vé bổ sung."

Nguyên Bảo "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro