Chap 32 : Chiếm đoạt thân thể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lửa giận trong lòng hừng hực bùng cháy, Vương Thiên Hạo cúi người xuống, hung hãn cướp lấy môi cô, giữ chặt hai cánh tay mảnh khảnh của cô, hai chân chặn cơ thể lộn xộn của cô lại. Mặc kệ mọi thứ mà chiếm đoạt, xâm nhập.

Lâm Tư Duệ hoảng sợ vặn vẹo cơ thể tránh trái tránh phải, nhưng vẫn không thể thoát ra. Anh đột nhiên trở nên rất đáng sợ, sức lực mạnh đến kinh ngạc, làm cho cô sợ hãi không chịu nổi.

Cô hung hãn cắn vào môi anh, thừa dịp anh nghỉ lấy sức, giãy tay anh ra, liều mạng đánh đá, điên cuồng cào cấu vào lưng anh, cào đến nỗi móng tay dính máu, nhưng vẫn không thể khiến anh dừng lại. Dưới tình huống khẩn cấp, cô cầm lấy cây đèn ở đầu giường, đánh thẳng vào sau gáy của anh.

Vương Thiên Hạo kêu rên, đau đến nỗi trở mình.

Lâm Tư Duệ vội vàng trốn thoát, nhưng chưa chạy được hai bước, bị anh đuổi theo bắt lấy mắt cá chân của cô, kéo cô té ngã xuống đất.

Cơ thể nặng nề của anh đè cô, cả người giống như nổi điên, xé rách quần áo của cô, thô lỗ mà vội vã vuốt ve nơi đẫy đà của cô, cô đau đến nỗi gào khóc thành tiếng.

- Buông tôi ra...........Vương Thiên Hạo .......... buông ra......... không muốn.......

Nhưng sức của nam và nữ khác xa nhau, nắm đấm của cô ở trên người anh, vốn không có chút tác dụng gì.

Đầu của anh toàn máu, tàn bạo làm người khác sợ hãi, giống như không nghe thấy lời cô nói, chỉ điên cuồng khàn khàn thì thào.

- Anh muốn em........ anh muốn em........

Anh không biết người mình sao nữa. Anh khao khát cô khao khát quá lâu rồi, mùi thơm thoảng thoảng của cô, cơ thể mềm mại của cô khiến anh giống như con ngựa mất dây cương, ngoài việc tuân theo sự thôi thúc nguyên thủy nhất, thì chẳng thể nào cân nhắc nữa.

Gấp gáp không đợi được mà xé rách quần lót của cô, đè mông cô lại, để cho nơi cường tráng của mình, mạnh mẽ tiến vào.

Cơ thể chưa ướt át không cách nào tiếp nhận sự xâm lấn bất thình lình của anh, Lâm Tư Duệ đau đến nỗi thét chói tai, cơ thể giống như bị xé rách, nước mắt tuôn ra......

Cô hoàn toàn tuyệt vọng, giống như đã chết đi, để mặc anh tàn nhẫn va chạm cơ thể mình, tức giận phát tiết như cầm thú.

Không uất ức, không đau khổ, chỉ cảm thấy mình rất ngu ngốc.

Người cô từng yêu, thì ra chỉ là đồ cầm thú !

Anh hung hãn làm nhục cô cả đêm, mới mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Nằm sấp trên người cô, tay vẫn sống chết giữ chặt cô, phần phân thân cường tráng vẫn còn trong cơ thể cô, cả căn phòng nồng nặc mùi vị vui sướng vừa mới trải qua.

Khóe mắt của Lâm Tư Duệ rưng rưng nước mắt, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, một dãy ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua đám mây, trời sắp sáng rồi.

Một ngày mới, sắp đến rồi.

Nhưng người lại đang ở trong địa ngục.

Đây không phải là lần đầu tiên cô bị cường bạo bởi anh.

................

Mấy tiếng sau, Vương Thiên Hạo tỉnh lại. Vì hành điên cuồng của tối hôm qua, làm cả người mất hết sức lực. Anh quay đầu lại, nhìn thấy căn phòng lộn xộn, trên đất có quần áo bị xé tách, cùng với cơ thân trần trụi của cô, anh đột nhiên mới nhớ lại đêm qua xảy ra chuyện gì.

Anh làm sao lại có thể làm ra những chuyện như vậy ? Giống như, giống như bị người khác bỏ thuốc vậy, rất điên cuồng, lý trí đã không còn là của mình.

Anh vội buông tay cô ta, trên đó còn có năm vết cào rợn người.

Mặt của cô, cũng sưng tấy lên. Ánh mắt ngơ ngác, trống rỗng nhìn lên trần nhà.

Giọng nói của anh khô khan, khàn khàn.

- Tối.....qua.... anh.....

- Anh thỏa mãn rồi ? Tôi có thể đi.

Cô chết lặng ngồi dậy, nhặt quần áo bị xé rách ở dưới đất, máy móc mặc lên người.

Anh định giải thích.

- Xin lỗi, anh không phải cố ý...

Lúc cô định đứng dậy, lại bị anh kéo lại, cô hung hãn, lạnh lẽo nhìn anh.

- Anh lại muốn sao nữa ? Sợ tôi không đủ thảm sao ?

Ánh mắt tràn đầy căm hờn của cô làm cho Vương Thiên Hạo không biết làm sao.

- Tóm lại, em không được đi.

- Anh không có cái quyền đó.

Lâm Tư Duệ bất thình lình nổi giận, đến nỗi nổi điên mất lý trí, xông lên vừa cắn vừa đánh anh, cắn chặt vàocánh tay anh, giống như muốn cắn đứt da thịt của anh. Vương Thiên Hạo bị đau, đẩy mạnh cô ra.

- Em điên rồi.

- Tôi hận anh.......... tôi hận anh..........

Cô kêu gào, gầm thét, liều mạng muốn chạy trốn.

Vương Thiên Hạo vội vã đuổi theo, kéo cô về, nhưng cô giãy quá mạnh, anh không thể khống chế được. Một tay giữ chặt cô, tay còn lại lục lọi trong tủ tìm cái còng tay, khóa cô lại ở bên lò sưởi.

- Anh mau thả tôi ra.......... mau thả ra.......... xin anh.........

Cô nức nở, cầu xin, Vương Thiên Hạo không đành lòng, nhưng đành phải nhẫn tâm. Trong tình huống này, anh không thể để cô đi.

Mệt mỏi thở dài, ngồi xổm trước mặt cô, nâng mặt cô lên, ánh mắt tràn ngập áy náy.

- Xin lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro