Chap 39 : Hận hóa yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh viện tư nhân,

Khi Lâm Tư Duệ tái nhợt bị đẩy vào phòng giải phẫu, trong chớp mắt, bóng dáng cao lớn của Hàn Phong cũng bước nhanh tới, bàn tay to lớn của hắn kéo mạnh cửa phòng cấp cứu ra...

Chủ nhiệm phòng cấp cứu sợ tới mức chảy cả mồ hôi xuống, cẩn thận khuyên nhủ nói:

- Hàn tiên sinh, phiền ngài ở bên ngoài chờ một chút có thể chứ ? Hoặc là ngài đến phòng nghỉ, ngài không thể vào bên trong này, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc chúng tôi cấp cứu cho bệnh nhân...

Giọng nói của ông càng ngày càng nhỏ, bởi vì ông nhìn thấy gương mặt lạnh ngắt nay lại càng thêm lạnh của Hàn Phong, sự bất ổn trong nội tâm dần dần lan ra.

Quả nhiên, ngay sau đó, cổ áo của bác sĩ chủ nhiệm bị bàn tay to lớn của Hàn Phong túm lại, ngay cả vẻ mặt của hắn cũng cho thấy sự uy hiếp cùng ép buộc như ma quỷ...

- Viện trưởng nói ông là bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện này, ông nhớ kỹ cho tôi, bất luận thế nào cũng phải giữ lấy mạng sống của Tư Duệ. Nếu không giữ được, không riêng gì mạng của ông, còn có đầu của toàn bộ những người liên quan tới bệnh viện này...

- Dạ dạ dạ, Hàn tiên sinh, ngài yên tâm. Tôi, tôi nhất định sẽ hết sức cứu chữa tiểu thư...

- Không phải là hết sức, mà là nhất định ! Bằng không, đừng ai nghĩ đến việc giữ mạng mình.

Giọng nói của Hàn Phong đột nhiên cao lên, sức mạnh tàn bạo từ cánh tay hắn cùng vẻ lo lắng và lạnh băng nơi đáy mắt thay hắn nhấn mạnh mệnh lệnh trên!

Bác sĩ sợ tới mức sớm đã không thể nói nên lời, liên tục gật đầu. Thừa dịp bàn tay to lớn của Hàn Phong buông lỏng, ông vội vàng tiến vào phòng phẫu thuật...

Vương Thiên Hạo đứng chứng kiến cảnh này mồ hôi không biết khi nào đã rơi mấy giọt. Anh tự nhủ lòng mình có phải là nam chính trong cuộc tình này hay không.

Đèn phòng phẫu thuật lập tức sáng lên. Hàn Phong dường như thoát khỏi một quả cân nặng, thân hình vốn cao lớn mạnh mẽ đột nhiên dựa lên cánh cửa phòng phẫu thuật. Quần áo sạch sẽ trên người hắn đã sớm dính đầy máu đỏ. Máu này, tất cả đều là của Lâm Tư Duệ, lẫn trong đó, còn mang theo hương vị nhẹ nhè thơm ngát đâu đây...

Trong lồng ngực hắn, dường như có một mũi dao nhỏ đâm mạnh qua. Thân mình hắn nhoáng lên một cái, ngay sau đó, cả người trượt xuống, ngồi trước cửa phòng phẫu thuật. Bàn tay lớn kia còn mang theo máu tươi đọng lại khoác lên trên chân trái thon dài...Nhìn trên tay cùng quần áo dính đầy máu, sự sợ hãi trong ánh mắt Hàn Phong không thể che lấp được bằng sự bình tĩnh nữa, hắn như đang trải qua một kiếp luân hồi, mang theo nỗi kinh khiếp không gì tưởng tượng được.

Không sai, hắn sợ hãi !

(......)

Khi Giản Minh cùng Hàn Tuyết Kỳ vội vội vàng vàng tới bệnh viện, nhìn thấy Hàn Phong đang ngồi sững ở cửa phòng mổ, hai người đều bàng hoàng.

-Anh Hai chị ấy....

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh đau khổ vì một người phụ nữ như vậy.

Đang lúc không khí tràn ngập lo lắng, cửa phòng phẫu thuật bị đẩy ra, lập tức đập vào trên người Hàn Phong.

- Hàn, Hàn tiên sinh, thực xin lỗi, thực xin lỗi...

Y tá vừa đi ra sợ hãi, còn chưa kịp nói xong, Hàn Phong đột ngột đứng dậy, thân hình cao lớn mang theo quyền uy cùng áp lực...

- Cô ấy như thế nào ? Nói mau.

Vương Thiên Hạo cũng vội vàng bước tới, khuôn mặt đầy lo lắng...

- Hàn tiên sinh, tiểu thư cô ấy...cô ấy mất quá nhiều máu...chúng tôi đang cứu....

Ngay cả giọng nói cũng trở nên lắp bắp.

- Còn không mau đi.

Đồng tử Hàn Phong co rụt lại, giọng nói đột nhiên cao hơn hàm chứa rõ ràng sự khắc nghiệt bên trong.

Mất máu quá nhiều...

Tâm hắn run rẩy mãnh liệt. Trong đầu hắn một lần nữa hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Lâm Tư Duệ. Cô đúng là mất máu nhiều lắm, máu của cô đều lây dính trên quần áo hắn.

Cô y tá kia liên tục gật đầu, sau đó lại đẩy ra cửa phòng phẫu thuật. Ngay lúc tiếp theo, như là đột nhiên nhớ tới điều gì đó, cô vội vàng nói:

- Thật ngại quá, Hàn tiên sinh. Là...là như vậy, tiểu thư Tư Duệ, cô ấy mất quá nhiều máu cần phải truyền máu gấp, nhóm máu của tiểu thư trong ngân hàng máu thực đã không còn nhiều lắm. Nhóm máu lại chưa đưa tới...

- Lấy máu của tôi, lập tức.

Hàn Phong không đợi y tá nói xong, lập tức quát lên, trong giọng nói khắc nghiệt lộ ra sự lo lắng.

-Hả ? A...

Cô y tá trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, nhưng luồng khí từ trên người Hàn Phong quá đáng sợ, khiến cô muốn khôi phục tâm thế bình thường cũng cần một chút thời gian.

Hàn Tuyết Kỳ thấy thế, vội vàng ngăn Hàn Phong lại.

- Để y tá theo trình tự bình thường mà tiến hành. Anh Hai, tối thiểu chúng ta phải nói trước đến nhóm máu của chị ấy.

Hàn Phong thế này mới phản ứng lại, tóm mạnh lấy cánh tay của y tá, lớn tiếng hỏi.

- Nói mau, cần nhóm máu gì ?

Vương Thiên Hạo trầm thấp mở miệng...

- Cô y tá, nhóm máu tôi là O, có thể lấy của tôi.

Cô y tá gian nan gật đầu. Hàn Phong thấy thế, bàn tay to buông lỏng. Cô rốt cuộc có thể thở một hơi thật dài, bóp bóp cánh tay phát đau, nhẹ giọng nói...

- Tiên sinh, nhóm máu của tiểu thư là nhóm máu AB, nhóm máu này vốn cũng rất hiếm. Nếu không có được nhóm máu AB, chúng ta có thể dùng nhóm máu O...

Hàn Phong nghe cô y tá kia nói xong, lòng hắn nôn nao, lại nhìn qua Vương Thiên Hạo đang chuẩn bị cùng y tá đi lấy máu, hắn mới đột nhiên phản ứng lại, sải bước nhanh đến...

- Nhóm máu của tôi là AB, lấy của tôi ! Lập tức.

Vừa nói xong, bàn tay lớn của hắn vươn đến, như diều hâu chộp lấy gà con, kéo y tá rời đi. Để Vương Thiên Hạo đứng ngơ ngác ở lại.

Hàn Tuyết Kỳ thở dài lắc đầu.

-Ban đầu nếu biết như vậy, mình nhất định sẽ không để anh ấy dùng cách này để trả thù.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro