Chương 14. Không được nói, không được cười.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào ban đêm, Đế Cảnh Thiên số 9.

Phòng khách rộng lớn lạnh lẽo và yên tĩnh, Bánh bao nhỏ đã ngồi bên điện thoại nguyên một ngày. Trên bàn đặt tờ giấy mà Lục Diệp đã đưa cho nó.

Chiến Đình Kiêu nhận được người hầu báo, xuống lầu đi đến trước mặt đứa nhỏ: "Đi ăn cơm."

Bánh bao nhỏ mắt điếc tai ngơ.

Chiến Đình Kiêu: "Cha nhắc lại lần cuối cùng, Hữu Hữu đi ăn cơm."

Bánh bao nhỏ ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một chút, toàn lực chú ý trên tờ giấy kia.

Chiến Đình Kiêu nhìn lướt qua, giơ tay định lấy, Bánh bao nhỏ nhanh chóng ôm chặt vào lòng, cảnh giác nhìn cha ruột, sợ ông ta lấy đi.

Chiến Đình Kiêu bất đắc dĩ xoa mi tâm, ở một bên ghế salon ngồi xuống, ngồi một tiếng đồng hồ. Cuối cùng, vẫn là bấm gọi Chiến Vân Kì: "Đưa địa chỉ Lục Diệp cho chú."

Hả? Chú hai anh rốt cuộc cũng gặp được mùa xuân tới rồi?

Vì hạnh phúc của chú hai, Chiến Vân Kì hiệu suất làm việc nhanh hơn, không đến 5 phút liền đưa địa chỉ Lục Diệp gửi đến điện thoại của Chiến Đình Kiêu, đương nhiên không thiếu một đống thông tin về tình sử* của Lục Diệp.

*những mối tình trong quá khứ.

Lúc này, không cần Chiến Đình Kiêu mở miệng, Bánh bao nhỏ vừa thấy cha ruột cầm chìa khóa xe, lập tức nhảy xuống sofa, chạy theo.

Vật nhỏ chạy vội tới, đầu đụng vào chân anh, Chiến Đình Kiêu bất đắc dĩ cúi người đem đứa nhỏ bế lên.

........

Sau khi họp báo, tin tức xấu đối với Giang Văn Thăng đã khống chế được nhưng Lục Lăng Tuyết thì được đưa lên cao, ai chú ý chuyện này đều nhận định người phụ nữ trong video chính là cô ta.

Dám làm không dám nhận, chỉ có thể cho thấy có chuyện gì đó được giấu giếm.

Cùng lúc đó, hi vọng Lục Diệp tái xuất càng lúc càng lớn.

Cầm lấy chiến báo thắng lợi, Lục Diệp về nhà ngủ một giấc. Khi dậy đột nhiên muốn ăn lẩu, liền xuống siêu thị dưới nhà để mua nguyên liệu nấu. Đi ngang qua cửa hàng hoa, gặp một cây Cát Cánh vừa nở hoa, thuận tay mua một bó.

Vận mệnh đã gian nan như thế, sao phải hành khổ chính mình! Càng khổ sở, càng nên yêu thương bản thân mình hơn!

Đại khái là do đám cháy lớn tối hôm qua, đã đem cô đốt tỉnh, xem ra phúc họa tương y* là có đạo lý.

*trong họa có phúc, trong phúc có họa.

Mới vừa nấu tốt nước lẩu, chuẩn bị cho đồ ăn sống vào nấu, tiếng gõ cửa vang lên.

Giờ này ai tới thế nhỉ?

Lục Diệp nghi ngờ nhìn vào mắt mèo trên cửa, trực tiếp ngây dại.

Ngoài cửa, Chiến Đình Kiêu tây trang thẳng thóm, một tay bế Bánh bao nhỏ, tay kia cầm một giỏ hoa quả, thật không phù hợp với hình tượng anh ta chút nào.

Ai có thể nói cho cô biết, sao vị này lại tìm tới đây không?

Lục Diệp nghiêng đầu, lòng giả bộ như không biết gì, dù sao Chiến Đình Kiêu cũng không biết nhà cô có người hay không.

Ngay lúc đó, cô thấy được người nào đó móc di động ra.

Một tia sét đánh lên đầu cô. Chết, chết rồi! Điện thoại đâu? Đâu mất rồi....

Cô nhanh chóng lục quanh phòng, mới nhớ tới điện thoại để trên người. Vừa móc từ túi ra, điện thoại liền vang lên, âm lượng lại là lớn nhất, đủ để người bên ngoài nghe thấy.

Nhìn qua mắt mèo, người đàn ông ngoài cửa hơi nhăn mày lại, Lục Diệp hận không thể lấy đầu đập đất, lúng túng mở cửa ra.

"Chiến... Chiến tiên sinh?" Cô ra vẻ kinh ngạc, giống như không biết người ngoài cửa là ai, nơm nớp lo sợ hỏi: "Đã trễ thế này... Ngài sao tìm được nhà tôi, có chuyện gì không?"

"Thăm bệnh."
Cùng lúc Chiến Đình Kiêu nói, giơ giỏ hoa quả trên tay, một lớn một nhỏ, mặt không cảm xúc.

Lục Diệp chảy mồ hôi, thụ sủng nhược kinh tiếp giỏ hoa quả, sau đó nghiêng người nhường đường: "Cha con hai người quá khách khí rồi... cái kia... mời vào!"

Đem người nghênh tiến vào, cô thuận tay đóng cửa, nhìn trong phòng nhiều hơn một lớn một nhỏ, tâm tình thật khó tả.

"Tự nhiên ngồi, hai người muốn uống chút gì không? Nước trái cây được không?"

"Được."

Lục Diệp một bên lấy nước, một bên căng tế bào não để đoán Boss đại nhân đến để làm gì.

Nghĩ tới nghĩ lui, thật sự đoán không ra.

Vậy thì không đoán nữa, dù sao có Bánh bao nhỏ ở, cho dù muốn giết người diệt khẩu thì thân là cha không thể làm trước mặt đứa con mình.

Rót cho hai người nước trái cây, bưng lại đây, ở ghế salon đối diện, Lục Diệp ngồi xuống.

Có lẽ thân mình boss quá cao lớn, không gian phòng đột nhiên có vẻ nhỏ hẹp, Bánh bao nhỏ ngay ngắn ngồi ở đại boss bên cạnh.

Dáng vẻ này không giống như tới thăm bệnh nhân, cứ như mở ra phiên tòa thẩm phán đại hội ấy.

Không được nói cũng không được cười!

Hai người đều là mặt vô cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro