Chương 21. Tiếp tục dây dưa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục Diệp có một chút khó khăn để đối phó với trường hợp như vậy...

Nếu Chiến Đình Kiêu không ở đây thì thật tốt, sự hiện diện của một người đàn ông như vậy sẽ ảnh hưởng đến vở kịch của cô! Mặc dù cô là một diễn viễn thuộc phái hành động, cô không biết tại sao, cô không thể diễn được khi Chiến Đình Kiêu ở cạnh. Trừ khi, cùng Chiến Đình Kiêu là một đối thủ diễn.

Do đó, Lục Diệp liền đẩy Chiến Đình Kiêu, khách khí nói: "Chiến tiên sinh, nếu không ngài liền vào bên trong ngồi trước đi?"

Cũng may Chiến Đình Kiêu không có ý định nhiều chuyện, anh thâm ý liếc mắt Lục Diệp một cái, liền mang theo hữu hữu đi bên trong phòng.

Giang Văn Thăng vẫn nhìn không chớt mắt mọi việc xảy ra, chỉ cảm thấy tất cả sự tình mà anh ta dự tính đã muốn hoàn toàn vượt qua tưởng tượng chính mình!

Khi anh đứng ở cửa, anh đã bị sốc, khi nhìn thấy Chiến Đình Kiêu ở tầng dưới, anh có ý đồ đi theo Chiến Đình Kiêu đề chào hỏi. Tuy nhiên, anh không ngờ rằng Chiến Đình Kiêu cản bản không để ý tới anh, xem anh như không khí. Thật hữu duyên khi hai người bước vào cùng một cánh cửa. Giang Văn Thăng nhìn thấy Chiến Đình Kiêu, trong lòng anh có chút khẩn trương. Đứng cạnh một người có bản lãnh như vậy, làm sao anh có thể không bị áp lực?

Hơn nữa, Chiến Đình Kiêu đã ôm đứa nhỏ ấy đi vào phòng....

Giang Văn Thăng ngày càng cảm thấy Lục Lăng Tuyết nói đúng. Có thể có một số bí mật giữa Lục Diệp và Chiến Vân Kì, vì vậy Chiến Đình Kiêu là chú của Chiến Vân Kì sẽ xuất hiện ở đây. Đứa trẻ được Lục Diệp ôm cũng có thể là Chiến Đình Kiêu ủy thác cho Chiến Vân Kì chiếu cố cũng nên. Sau đó thì được đưa đến cho Lục Diệp chăm sóc.

Sau khi suy nghĩ ổn thỏa, Giang Văn Thăng lập tức bước về phía trước. Anh ta dường như rất vui khi nhìn thấy Lục Diệp: "Diệp tử, cuối cùng anh cũng gặp được em rồi!"

Lục Diệp lại biểu hiện như bị tổn thương, cô cúi đầu nói: "Văn Thăng.... Thực xin lỗi, em còn không có điều chỉnh tốt lại cảm xúc của mình. Nếu không, anh vẫn là mấy ngày nữa tới tìm em đi?"

Cô dùng sức lau nước mắt không hề tồn tại hai bên khóe mắt mình, làm bộ sẽ đóng cửa. Kết quả, khi cánh cửa vẫn chưa khép lại, Giang Văn Thăng liền duỗi một chân ra để chặn lại.


Lục Diệp giả vờ không nhìn thấy, dùng sức đóng mạnh cánh cửa lại. Cho đến khi nghe thấy tiếng kêu đau của Giang Văn Thăng, Lục Diệp giả vờ như là vừa mới kịp phản ứng, ngạc nhiên địa che miệng hỏi: "Văn Thăng, anh không sao chứ?"


"Chân anh bị cánh cửa nhà em đập trúng, anh nghĩ anh cần vào trong ngồi một lúc... không biết em..."

"Đương nhiên có thể, nhưng Giang Văn Thăng, giờ em thấy anh, em thực sự cảm thấy rất thương tâm. Vì vậy, nếu anh không có việc gì quá quan trọng, tốt nhất nên ngồi một lát rồi đi đi." Cô nhìn Giang Văn Thăng thấy phát ngán, thật khó cho cô vì muốn chỉnh tên cặn bã này phải tự ủy khuất mình tiếp tục nhìn thấy khuôn mặt mà cô vừa nhìn đã muốn ói.

Giang Văn Thăng ngồi xuống rất tự nhiên, anh ta cũng không khách khí mà đem nơi này xem như là nhà của mình. Anh ta nhìn cách trang trí và chỉ cảm thấy căn hộ Lục Diệp thật tươi mát và tao nhã. Anh từng thích Lục Diệp, nhưng cho tới bây giờ đều không có cẩn thận xem xét cách sống và khả năng thiết kế độc đáo của cô ấy. Giang Văn Thăng cảm thấy, khuôn mặt Lục Diệp cũng đủ mang đến kinh hỉ cho anh. Nhưng khuôn mặt nhìn suốt 5 năm, nhìn đến chán. Bây giờ, anh dần dần thấy rằng những điểm nổi bật khác của Lục Diệp, cùng với khuôn mặt của cô, anh càng nhìn, anh càng hài lòng.

Lục Diệp không thích sự quan sát của Giang Văn Thăng. Đã bao lâu rồi, ánh mắt Giang Văn Thăng mình cứ như đang xem xét một món đồ? Tuy nhiên, Lục Diệp cũng không quan tâm lắm đến thái độ của anh ta đối với mình, cô sẽ chỉ quan tâm đến bản thân mình.

"Diệp tử, anh... anh biết rằng điều này sẽ khiến em rất khó xử." Giọng điệu của Giang Văn Thăng rất chân thành và gây sự đồng cảm cho người khác: "Anh nhớ rằng em từng là một ngôi sao và thích diễn xuất. Chính vì anh đã làm lỡ ước mơ của em. Sau này, anh đã cẩn thận nghĩ về việc này, trong khoảng thời gian này là anh đối với em có chút hơi quá đáng, cho nên anh suy nghĩ, em muốn hay không tái xuất, anh sẽ giúp em một phen?"

Lục Diệp trong lòng cười lạnh, nhưng khuôn mặt vẫn thản nhiên.

"Đúng là vậy, nhưng anh nên biết... em chỉ muốn sống vui vẻ kể từ khi ở bên anh. Giới giải trí là một mớ hỗn độn. Nếu em quay lại, anh vẫn có thể tin em chứ?"

"Anh đương nhiên tin tưởng em! Diệp tử, anh cảm thấy rằng lúc trước anh đã làm chậm trễ giấc mộng của em. Hiện tại thì ổn rồi, tôi đã hiểu rõ, đã nghĩ thông suốt, chỉ cần là việc em muốn làm, anh sẽ ủng hộ em vô điều kiện!"

Lục Diệp cũng sớm đã vì việc tái xuất đã chuẩn bị phương án ổn thỏa. Dù gì cô cũng từng là ảnh hậu 5 năm trước, làm sao còn cần Giang Văn Thăng giúp đỡ? Anh ta nói như thế, cũng không có tự hiểu bản lĩnh bản thân sao?

"Văn Thăng, em biết anh luôn đối với em rất tốt, nhưng..." Lục Diệp muốn nói tiếp lại thôi: "Gần đây, em không có thời gian."

"Em cứ yên tâm rằng miễn là đó là điều em muốn, anh chắc chắn sẽ sắp xếp tốt. Diệp tử, anh sẽ đợi em!"

Lục Diệp đang chờ câu nói này của anh ta! Đương nhiên, cô tuyệt đối không phải chờ lời hứa này của Giang Văn Thăng, mà là chờ anh nói cho hết lời, sau đó có thể đuổi người đi.

Lục Diệp từ ghế sofa đứng dậy, cô đi ra cửa: "Được rồi, anh hãy để em suy nghĩ một thời gian đi. Đúng rồi, em muốn đi xuống mua thức ăn, cùng đi không?"

Giang Văn Thăng vui vẻ đồng ý, hai người vừa đến cửa, Chiến Đình Kiêu từ trong phòng đi ra. Khi anh ta thấy Lục Diệp và Giang Văn Thăng đến cửa, anh ta kéo Lục Diệp tiến vào, rồi mặc kệ ý nghĩ Giang Văn Thăng đích, trực tiếp đóng cửa lại trước mặt anh ta.

'Phanh', cánh cửa thiếu chút nữa đập lệch mũi Giang Văn Thăng.

Trong lòng Lục Diệp không khỏi địa tán thưởng cách làm của Chiến Đình Kiêu. Nếu không nhờ anh, cô có thể phải phối hợp diễn trò với Giang Văn Thăng ở đó. Do đó, sau khi Chiến Đình Kiêu đóng cửa, Lục Diệp ung dung về phòng khách ngồi.

"Cô muốn tái xuất?" Con ngươi thâm thúy của Chiến Đình Kiêu dừng lại ở trên người Lục Diệp.

Thành thật mà nói, cuộc trò chuyện giữa Lục Diệp và Giang Văn Thăng trong phòng khách, Chiến Đình Kiêu đã nghe thấy toàn bộ nội dung. Tất nhiên, với thân phận của anh sẽ không bao giờ cố tình nghe lén những điều như vậy, anh chỉ "bất cẩn" nghe thấy nó. Chiến Đình Kiêu đã sớm quyết định chủ ý, nếu Lục Diệp muốn tái xuất, anh có thể giúp cô. Nhưng về phía Giang Văn Thăng... cũng không cần nữa?

Lục Diệp nghe được Chiến Đình Kiêu hỏi như vậy, cũng không có cảm thấy được có cái gì kỳ quái. Cô nhún nhún vai, miễn cưỡng nói: "Đúng vậy a, nhưng là việc tái xuất này, tôi đã nghĩ tự dựa vào chính mình." Hàm ý là Giang Văn Thăng muốn giúp cô tái xuất, cũng phải cầu xin được giúp cô, nếu không thì cô cũng có thể tự mình làm được.

Trong buổi họp báo trước đó, Lục Diệp đã thành công trong việc tạo thế cho chính mình. Bây giờ cô muốn quay lại, đó là một vấn đề rất đơn giản. Với một nguồn tài nguyên bất kì, cô có thể làm điều đó. Làm gì cần Giang Văn Thăng làm bước đệm?

Chiến Đình Kiêu lợi dụng cơ hội này, khí phách nói: "Nếu cô muốn tái xuất, đến công ty của tôi đi, tôi nâng đỡ cô thành siêu sao siêu cấp!"

Lục Diệp cảm thấy, Chiến Đình Kiêu trong khoảng thời gian này thường xuyên xuất hiện trước mặt mình, hiện tại còn nói phải giúp mình tái xuất, thật sự quá mức ân cần một chút. Chẳng lẽ.... Rất có thể anh ta đang định có âm mưu gì đó!

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*.

*Không có việc gì lại đưa tay giúp đỡ, không phải lừa gạt thì cũng sẽ làm điều không tốt.

Cô nghĩ như thế nên trực tiếp từ chối: "Không, tôi đã nói rất rõ ràng. Tôi muốn quay lại, nhưng tôi muốn tự mình làm."

Đại Boss là lần đầu tiên trong đời bị người ta từ chối, đột nhiên sắc mặt tối dần. Anh ta đột nhiên đến gần Lục Diệp, một khuôn mặt đẹp trai đang giận dữ đang phóng đại trước mặt cô.

"Cô không muốn tôi giúp đỡ, vì cái gì?"

Chiến Đình Kiêu không thể không nghĩ như vậy. Trước khi nghe Lục Diệp và Giang Văn Thăng nói chuyện, sự từ chối của cô luôn để lại một ít đường sống. Nhưng hiện tại lại đối với anh như vậy... cô ấy cự tuyệt không khỏi quá quyết đoán đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro