Chương 26. Chuyện đại sự quá nhiều.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục Diệp còn chưa kịp nhanh chân chạy trốn, Chiến Đình Kiêu đã muốn đứng ở Lục Diệp đích phía sau.

Giọng nói thâm trầm rét lạnh của anh vang lên sau lưng Lục Diệp: "Cô đứng ở chỗ này làm gì?"

Lục Diệp nghe được tiếng nói Đại Boss, thân thể liền cứng đờ.

Thật đúng là..... vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến!

Cô làm sao bây giờ?

Lục Diệp hiện tại trong lòng vô cùng hi vọng, trên sàn nhà nếu có lỗ để cho cô chui vào thì tốt lắm.

Nhưng mà không có!

Cô hít sâu rồi thở một hơi, quay đầu lại, khuôn mặt nở nụ tươi cười sáng lạn: "Trùng hợp thế a.... Tôi vừa mới ăn cơm no, không có chuyện gì, ở trong này tản bộ, tản bộ....."

Bình thường khi cô diễn trò nói dối luôn nắm chắc, như thế nào tới trước mặt Chiến Đình Kiêu, trong lòng cô có cảm giác chột dạ như vậy chứ....

Ân! Nhất định là Đại Boss có lực uy hiếp quá cường đại, nhất định là như vậy!

"Đi xuống tản bộ đi."

Chiến Đình Kiêu cho một cái 'bậc thang' lớn như vậy, Lục Diệp có thể không nhận sao?

Cô hiện tại nhìn thấy Chiến Đình Kiêu, vô cùng lo sợ. Ngộ nhỡ anh ta muốn trả đũa mình, hiện tại căn bản là chuyện dễ dàng.

Cô lập tức đáp ứng, dường như sợ Chiến Đình Kiêu sẽ đổi ý, ngay tức khắc nói: "Được! Tôi đi xuống ngay bây giờ!"

Nhưng mà Đại Boss nói câu tiếp theo, nhất thời khiến cho Lục Diệp giống như bị sét đánh.

"Tôi với cô cùng đi."

"........."

Không tốt lắm đâu?

Đại Boss, ngài cũng ăn cơm no rồi không có việc bận sao?

Ngài ăn cơm no không có chuyện gì để làm, có thể đừng tản bộ sao?

Cho dù tản bộ, có thể đừng tìm cô đi chung được sao?

Lục Diệp cảm thấy không tốt lắm, cô hiện giờ chỉ có thể nghĩ đến, duy nhất biện pháp ổn thỏa nhất, chính là giả bộ bệnh!

"Ôi...... Tôi đau bụng." Lục Diệp rất nhanh liền hơi hơi hạ thấp người, ôm chặt bụng của mình: "Tôi....... tôi muốn đi WC một chút."

Cô vừa mới chuẩn bị quay đầu chạy về phòng, cánh tay lại bị Chiến Đình Kiêu bắt.

Lục Diệp kéo kéo cánh tay của mình, lại không có thể kéo trở về.

Da đầu cô run lên, hiện tại hận cánh tay kia sao lại là của cô, nếu không phải thì tốt biết mấy. Cô quay đầu lại, tiếp tục giả vờ vô tội nhìn Đại Boss: "Cái kia...... Chiến tiên sinh, ngài còn có cái gì phân phó sao?"

Đừng nói anh ta cũng muốn đi nhà cầu đi?

Cùng nhau?

Vẫn là vì trả đũa, cố ý tranh bồn cầu với cô?

Lục Diệp trong lòng rối loạn muốn chết.

Nhưng mà ánh mắt Chiến Đình Kiêu ngưng trọng mà lại thâm thúy: "Cô như vậy là sợ tôi sao?"

Anh liếc mắt một cái liền xem thấu sự trốn tránh của cô.

Lục Diệp không rõ, chẳng lẽ đây là kế hoạch của Đại Boss sao? Nếu đúng như vậy, kế hoạch cũng thật đủ thâm.....

Vấn đề này, Lục Diệp cũng không biết trả lời như thế nào. Theo lẽ thường, ông chủ đều là hi vọng công nhân sẽ sợ mình, nhưng mà cô xem Chiến Đình Kiêu, anh ta hình như cũng không có ý tứ này, ngược lại là hi vọng không sợ anh ta?

Mặc kệ! Dù sao thì thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên*, Lục Diệp lập tức bưng khuôn mặt tươi cười nói: "Ngài bây giờ là ông chủ của tôi nha, tôi cũng phải.... luôn luôn có chút sợ nha...."

*Thiên xuyên vạn xuyên mã thí bất xuyên: Ngàn vạn thứ có thể đâm thủng, chỉ có mông ngựa là không thể đâm thủng được.

Nhìn cô ấy vì phối hợp lời của mình mà bày ra bộ dáng nhát gan, Chiến Đình Kiêu không khỏi buông lỏng tay ra.

"Được, vậy cô một hồi đến chỗ của tôi một chút."

Ách?

Trên mặt Lục Diệp hiện ra một dấu chấm hỏi đen, nhưng mà Chiến Đình Kiêu cũng đã đi ra.

Trong lòng cô không khỏi dâng lên một cảm giác quỷ dị.

Chẳng lẽ.....

Anh gọi cô qua đó, chính là vì nói chuyện cự hôn 5 năm trước sao?

Nghĩ đến đây, Lục Diệp cũng không dám đi WC nữa. Chuyện duy nhất cô muốn làm nhất bây giờ -- chính là chạy nhanh thu dọn đồ đạc về nhà!

Không đúng, nhà cô hiện tại cũng không thể về, hay là cô vẫn nên xuất ngoại đi?

Như vậy sao được! Cô xuất ngoại, cô làm sao có thể trả thù đôi tra nam tiện nữ kia?

Lục Diệp đang cân nhắc, giờ cô mới cảm thấy được, chính mình có quá nhiều chuyện đại sự cần làm!

Vào lúc này, Bánh bao nhỏ lại chạy tới. Cậu ta nhìn thấy Lục Diệp đang đứng ở hành lang, lon ton chạy tới bên cạnh cô. Sau đó mở rộng hai tay, ôm Lục Diệp một cái.

Nhìn thấy Bánh bao nhỏ như vậy, tâm Lục Diệp như tan ra.

"Con sao lại tới đây?"

Bánh bao nhỏ không nói gì, chính là mắt to đen lúng liếng vẫn nhìn Lục Diệp.

Nhìn thấy Bánh bao nhỏ, Lục Diệp lại không còn muốn chạy trốn nữa. Cô không phải chưa từng thấy qua bộ dáng Bánh bao nhỏ nơm nớp lo sợ, lo được lo mất, huống chi, Bánh bao nhỏ còn không có mẹ......

Nếu trước kia, Lục Diệp nhất định là có thể tiêu sái trốn chạy. Nhưng là hiện tại, sau khi dọn đến ở Chiến gia, nhìn đến hoàn cảnh của Bánh bảo nhỏ thiếu thốn tình thương, tại cái nhà lạnh như băng không ai chiếu cố, Lục Diệp thật sự không yên tâm.

Lục Diệp không có do dự lâu lắm, ôm lấy Bánh bao nhỏ đi tới thư phòng của Chiến Đình Kiêu.

Có Bánh bao nhỏ ở, Chiến Đình Kiêu chắc sẽ không trả thù cô đi?

Ôm Bánh bao nhỏ, Lục Diệp cũng yên tâm một ít. Cô đi vào thư phòng Chiến Đình Kiêu, cung kính cúi đầu: "Chiến tiên sinh khỏe!"

Lục Diệp không thể không câu nệ, quan hệ Chiến Đình Kiêu với cô, còn có bộ dáng của anh ta cùng thân phận địa vị đó, tất cả đều gây áp lực cho Lục Diệp. Giống như khi cô ở trước mặt Anh ta, luôn luôn không có biện pháp ngẩng đầu lên.

"Không cần gọi tôi là Chiến tiên sinh."

"Tốt Chiến tiên sinh! Chiến tiên sinh bảo ta lại đây có chuyện gì không?"

Nói giỡn à, không gọi ngài là Chiến tiên sinh, kia gọi ngài là cái gì a?

Anh không trả lời, mà đi đến trước mặt hữu hữu, thấp giọng nói một câu: "Hữu Hữu, con đi ra ngoài trước."

Bánh bao nhỏ đưa mắt nhìn Lục Diệp, trong mắt tràn ngập không muốn.

Vì cho cậu câu trả lời hoàn hảo, Lục Diệp trong mắt cũng tràn ngập không muốn xa rời.

Cô dùng hết thiên phú của mình để diễn, cặp mắt đáng yêu động lòng người, trong mắt tràn ngập ba cái chữ to: 'Không cần đi!'

Tiếc rằng, Bánh bao nhỏ căn bản xem không hiểu, không tha nhìn cô, lúc sau chậm rãi lui về phía sau, cho đến khi ra khỏi cửa.

Lục Diệp không thể tin! Cho tới bây giờ, cô mới nhìn ra, một lớn một nhỏ, hai tòa băng sơn, căn bản là một người!

Bằng không với kỹ thuật diễn của cô, làm sao một đứa nhỏ xem không hiểu!

Sau khi Bánh bao nhỏ ra ngoài, Lục Diệp liền không biết phải làm sao bây giờ. Cô cảm giác được không khí trong thư phòng có chút xấu hổ cùng quỷ dị, vì thế chỉ có thể miễn cưỡng tươi cười hỏi: "Chiến tiên sinh, có cái gì phân phó sao?"

"Cái kia...." Lục Diệp không đợi Chiến Đình Kiêu nói chuyện, cảm thấy da đầu bắt đầu run lên, trong lòng bất an đứng lên: "Cái kia.... cái hợp đồng tôi kí hôm nay, có thể hay không hủy bỏ a?"

Chiến Đình Kiêu trầm giọng xuống: "Vì cái gì?"

Lục Diệp quên mất câu muốn nói nhưng vẫn kiên trì mở miệng: "Tôi có chút hối hận..... Dù sao tôi cùng tiểu..... Ách Hữu Hữu, không có quan hệ gì. Ngộ nhỡ sau này Hữu Hữu sẽ có mẹ, tôi còn như vậy, người khác không phải sẽ hiểu lầm sao?"

Lục Diệp cảm thấy, mình đã muốn nói được cũng đủ khéo léo!

Cái bản hợp đồng hôm này cô kí, thực chất là bản bán thân có được hay không!

Cô về sau còn muốn tái xuất, đến lúc đó không có thời gian, hoặc là Chiến Đình Kiêu có người thích, tình cảnh của cô chẳng phải là vô cùng xấu hổ?

"Chuyện này cô không cần lo lắng, tuyệt đối sẽ không phát sinh."

Chiến Đình Kiêu đã sớm chọn Lục Diệp, mà Hữu Hữu cũng chọn Lục Diệp. Một khi đã như vậy, về sau như thế nào còn có thể có người phụ nữ khác?

Nhưng Lục Diệp cũng không hiểu được điều đó. Hiện tại cô đã biết Chiến Đình Kiêu rõ ràng đã muốn biết cô là người cự hôn năm đó. Anh ta làm sao có thể tâm không khúc mắc? Nói không chừng trong lòng anh đã sớm chuẩn bị tốt kịch bản bá đạo tổng tài rồi, ví dụ như: "Người phụ nữ kia, cô thành công chọc giận tôi!"

Chắc có ý tưởng như vậy.

Không được, không được rồi, cô thật sự không thể tiếp tục ở trong đây!

Trước đó cô không cho anh ta mặt mũi, hiện tại Chiến Đình Kiêu cũng là nhất định sẽ không để cho cô sống tốt.

Nghĩ đến đây, Lục Diệp sợ hãi.

"Sự tình từ nay về sau, chiến tiên sinh tại sao có thể cam đoan đâu?"

Nhưng mà Lục Diệp mới dứt lời, cặp con ngươi của Đại Boss liền nheo lại, phả ra hơi nóng nguy hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro