Chương 27. Ôn nhu một chút.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục Diệp nhìn thấy ánh mắt Chiến Đình Kiêu như vậy, cũng không biết làm sao.

Đúng vậy, cô đang chột dạ! Muốn trách thì trách ánh mắt cô năm đó không tốt, thế nhưng cự hôn anh ta........

Hiện tại thành điểm yếu của cô, nếu không nói thật đi?

Trầm ngâm một lát, Lục Diệp đã chuẩn bị tốt lí do thoái thác, hít sâu một hơi, nói: "Chiến tiên sinh, tôi thừa nhận lúc trước tôi...... làm chút chuyện không đúng lắm, nhưng tôi là bất đắc dĩ a!"

"Cô đang nói cái gì?"

Chiến Đình Kiêu nghe không hiểu, anh còn không có cùng cô ấy nói rõ ràng, chẳng lẽ cô ấy cư nhiên đã muốn đoán được mình muốn nói cái gì sao?

Ngay tức khắc, gương mặt Đại Boss lạnh lùng nghiêm nghị đột nhiên liền trở nên nhu hòa. Đúng vậy, tuyệt đối nhu hòa! Ngũ quan sắc bén liền giãn ra, mang theo một tia ôn nhu. Sự ôn nhu của anh mang theo chút dỗ dành, cùng với sự thương tiếc đối với Lục Diệp.

Trên thực tế, Chiến Đình Kiêu là biết tình sử nhấp nhô của Lục Diệp, cũng chính bởi vì vậy, nghe được cô ấy nói cô ấy lúc trước là bị bất đắc dĩ, anh mới có chút thất thố. Cô giống như chịu khổ quá nhiều, anh hẳn nên đối xử với cô ôn nhu một chút.

Nghĩ đến đây, Chiến Đình Kiêu lại đến gần Lục Diệp vài bước, ánh mắt thâm thúy mà lại nhu hòa nói: "Chỉ cần chiếu cố Hữu Hữu thật tốt, tôi sẽ không bạc đãi cô."

Lục Diệp nghe thấy giọng nói Đại Boss đột nhiên dịu dàng lạ thường, nhất thời ngạc nhiên vô cùng!

Ngao ngao ngao? Người vừa mới nói chuyện thật là Chiến Đình Kiêu sao?!

Cô đã chuẩn bị lí do thoái thác, nhất thời liền nuốt trở vào họng mình. Thật sự không thể trách Lục Diệp nhát gan, Đại Boss đích lực uy hiếp quá mạnh mẽ! Hơn nữa..... Chiến Đình Kiêu nếu muốn cô chết, cô hẳn là sẽ chết thật sự khó coi đi.....

"Tốt lắm, không có việc gì nói, cô đi ra ngoài trước đi."

Gì?

Không có gì việc sao?

Không! Cô có việc đích, hơn nữa đó là chuyện rất trọng yếu!

"Từ từ, tôi....." Lục Diệp mới vừa mở miệng, lại nói không ra lời. Đại Boss hiện tại hẳn là tâm tình tốt mà nhỉ? Nhưng lỡ anh ta đột nhiên tâm tình không tốt, về sau cô còn không phải chịu khổ nhiều hơn?

Hơn nữa lấy những chuyện mà Lục Diệp đã làm trước kia ra xem, cô khiến Đại Boss ấm ức không nhỏ đi?

Càng nghĩ như vậy, Lục Diệp càng hốt hoảng.

Nhưng khi cô quay đầu lại, nhìn mặt mày lạnh lùng của Chiến Đình Kiêu, cô không dám nói ra tiếp nữa.........

Anh ta nhìn cô như vậy để làm chi!

"Có việc?" Chiến Đình Kiêu lông mày cau lại, rất có kiên nhẫn đang chờ đợi Lục Diệp trả lời.

Lục Diệp không dám nói tiếp nữa, cô dám khẳng định, nếu cô nói ra câu nói tiếp theo......... Cô có thể hay không bị Đại Boss ném ra ngoài cửa sổ liền a?

Cô đứng ở chỗ này đã muốn làm cho người ta ngột ngạt, vẫn là không cần không có việc gì lại tìm việc đi?

Chiến Đình Kiêu căn bản là không biết, trong lúc Lục Diệp cúi đầu muốn nói lại thôi, trong lòng cô đã muốn trình diễn một tuồng kịch rất kịch liệt. Mà trong tuồng kịch ấy, cô đã có kết cục vô cùng thê thảm......

Lục Diệp lập tức lắc lắc đầu, nơm nớp lo sợ nói: "Không có việc gì, không có việc gì, Chiến tiên sinh anh tiếp tục làm việc, tiếp tục làm........."

Lục Diệp vừa nói, vừa nhanh chóng rời khỏi thư phòng. Đóng cửa lại, cô thật sự nhịn không được thở dài nhẹ nhõm.

Quên đi, chuyện muốn rời khỏi vẫn nên chậm một chút rồi nói sau.

Nghĩ như vậy, Lục Diệp liền trở lại trong phòng đi ngủ trưa.

Nhưng là mấy ngày kế tiếp, cô bắt đầu dần dần ý thức được có chuyện không bình thường.

Đúng vậy, rất không thích hợp!

Lúc đầu, phòng Chiến Đình Kiêu là ở dưới lầu, nhưng có thể vì Lục Diệp đến đây, cũng có thể là bởi vì Hữu Hữu, anh ta bỗng nhiên chuyển đến trên lầu ở. Như vậy còn không có gì, anh còn dùng phòng tắm trên lầu.

Mỗi buổi tối, Lục Diệp đều muốn phát điên mà trải qua. Cô ở Chiến gia căn bản là ngủ không yên, mỗi buổi tối, cô đều có cảm giác giống như có một ánh mắt lén lút, nhìn chăm chú vào mình.

Tình huống bây giờ, Lục Diệp nhất thời cảm thấy được mình giống như bị người ném vào chảo dầu, mỗi ngày đều trải qua các loại dày vò.

Tốt thôi! Nếu Đại Boss thật sự muốn trả thù, tốt xấu cho cô chết một cách thống khoái a!

Sáng sớm tinh mơ, Lục Diệp mang một đôi mắt có dày đặc quầng thâm như mệt mỏi quá lâu. Cô vừa mới tới cửa thang, Bánh bao nhỏ liền lon ton vọt lại đây.

"Bánh bao nhỏ, sớm a!"

Bánh bao nhỏ chỉ cần tiến vào trong lòng Lục Diệp, làm thế nào cũng không chịu buông ta. Lục Diệp đơn giản đem cậu bé bế lên, đưa tới chỗ bàn cơm.

Cô vừa mới ngồi xuống, liền cảm giác có ai đó đang nhìn mình. Lục Diệp ngẩn ra, khi ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt thâm trầm của Đại Boss.

Nàng sặc một cái, kịch liệt ho: "Khụ, khụ...."

Tình huống 'ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại thấy' này, thật là muốn đem cô hù chết! Cô vừa ho khan, vừa vuốt vuốt lồng ngực của mình. Nhưng khi sắc mặt cô đỏ lên, Đại Boss cũng đã đi tới bên cạnh cô, đưa một khối khăn tay tơ lụa sát gò má cô.

Lục Diệp vừa ho khan, vừa nói một tiếng "Cám ơn", nhưng mà quay đầu lại, lại thấy rõ gương mặt phóng đại của Đại Boss khiến cô ho càng thêm mạnh liệt.

Chiến Đình Kiêu nhìn thấy Lục Diệp như vậy, mày không tự giác nhíu lại. Nhưng tay anh lại cố chấp không chịu buông ra, anh dùng tay vuốt vuốt trên lưng Lục Diệp, trầm giọng hỏi: "Có đỡ một chút hay không?"

Đừng mà, Đại Boss!

Lục Diệp cực kỳ hoảng hốt. Nếu không bởi vì anh ta, cô sao có thể bị sặc bởi nước miếng của mình? Hiện tại anh ta lại ở một bên 'ân cần' như vậy, có phải hay không có âm mưu gì a.......

"Khụ khụ, ta tự mình tới, tự mình đến.... Khụ khụ...."

Lục Diệp vội vàng đoạt lấy khăn tay trong tay Chiến Đình Kiêu, rồi sau đó bịt kín môi dùng sức ho khan.

Bánh bao nhỏ nâng đầu, lo lắng nhìn Lục Diệp.

Lúc này, một lớn một nhỏ, hai tòa băng sơn đều vây quanh Lục Diệp. Hai người đều thực sốt ruột, thực lo lắng, lại cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Vì thế bọn họ cũng chỉ có thể ở một bên nhìn.

Một hồi lâu, Lục Diệp mới ngừng lại được. Cô hít sâu một hơi, cuối cùng dịu đi một ít.

Được rồi, cô thật cảm thấy được....... Nơi này căn bản là không phải nơi cho người ở.

Ô ô ô, cô nhất định phải mau rời khỏi nơi này.

Nghĩ vậy, Lục Diệp ngay cả tâm tình ăn điểm tâm cũng không có. Cô nhìn một bàn phong phú đồ ăn, không khỏi suy yếu nói: "Tôi...... Tôi có thể sắp không được. Tôi xin phép nghỉ một ngày, muốn đi bệnh viện!"

"Tôi giúp cô kêu bác sĩ."

Câu nói của Chiến Đình Kiêu nhất thời đánh nát giấc mộng mà Lục Diệp đang ao ước.

"Không, không cần đâu..... Tôi chỉ là muốn kiểm tra một chút... xem cổ họng..... có bị cái gì không thôi." Vừa mới trải qua một trận kịch liệt ho khan, cổ họng Lục Diệp có chút khàn khàn. Cô vốn muốn mượn cớ này để chuồn đi ra, chờ Chiến Đình Kiêu không ở sẽ lén trở về.

Dù sao, cô cảm thấy được mình tuyệt đối không thể xuất hiện trước mặt Đại Boss quá thường xuyên!

Chiến Đình Kiêu căn bản là không cho Lục Diệp cơ hội cự tuyệt, cô còn đang muốn già mồm át lẽ phải* tìm lý do, Chiến Đình Kiêu đã muốn gọi điện thoại ra bên ngoài.

*tranh cãi bừa, dùng lời gượng ép để giành lấy lẽ phải.

Lục Diệp khóe miệng run rẩy, lập tức nói: "Không cần, không cần! Anh xem, tôi hiện tại tốt lắm!"

Nếu làm cho Đại Boss biết cô đang giả bộ bệnh, đây chẳng phải là họa vô đơn chí*?

*Tai vạ không tới một mình, mà còn lôi kéo thêm nhiều tai vạ khác. Cũng chỉ vận rủi, có nhiều tai vạ cùng xảy tới.

Lục Diệp trong lòng thật sự có chút khó chịu.

Sớm biết rằng sẽ xảy ra nhiều chuyện xấu hổ như vậy, cô tuyệt đối không cần chuyển đến Chiến gia! Hiện tại nhìn đi, đối mặt cái tra nam Giang Văn Thăng ghê tởm, cũng so sợ hãi khi đối mặt Đại Boss tốt hơn nhiều a!

"Tôi thật sự tốt lắm!"

Chiến Đình Kiêu vừa mới buông xuống điện thoại, ôn nhu nói: "Vậy cô đi lên nghỉ ngơi đi."

"Được, tuân mệnh!"

Lục Diệp nhận lệnh, lập tức liền đi lên lầu. Cô vừa mới trở lại phòng, liền nhìn thấy màn hình điện thoạt di động nằm kế bên đầy những cuộc gọi nhỡ.

Lục Diệp nhìn lướt qua, đa số cuộc gọi đều là Giang Văn Thăng gọi tới. Lục Diệp vốn sẽ không có muốn nghe, cô hiện tại chính là treo Giang Văn Thăng, sau đó thả bồ câu cho anh ta.

Nhưng mà trong đám cuộc gọi đó, có một dãy số gọi từ nước ngoài tới. Nhìn thấy dãy số này, Lục Diệp không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro