Chương 28. Bám theo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục Diệp liền gọi điện lại, cuộc gọi rất nhanh được kết nối.

Nghe được tiếng nói quen thuộc, Lục Diệp có chút kích động: "Tiểu Bạch, anh tìm tôi?"

Tiếng nói Bạch Dã Đồng ôn nhuận theo điện thoại đầu kia không nhanh không chậm truyền đến, tuy rằng ngữ khí vẫn là trước sau vẫn gợi đòn như vậy: "Diệp Tử, em chưa chết sao, thật tốt quá."

Lục Diệp hai tay chống nạnh, nhưng là nghe được thanh âm quen thuộc, cô vẫn là không khỏi hơn vài phần cảm động.

Bạch Dã Đồng từ nhỏ cùng cô lớn lên, hai người có thể gọi là thanh mai trúc mã. Có thể nói, trên thế giới này, người hiểu rõ Lục Diệp nhất chính là Bạch Dã Đồng.

"Tiểu Bạch, muốn nói chuyện với anh sao vẫn khó khăn như vậy. Anh mất tích lâu như vậy, ở nước ngoài có khỏe không?"

Giọng nói Lục Diệp dần dần có chút ủy khuất, cũng lộ ra vài phần làm nũng.

"Tôi đã muốn về nước, thế nào, muốn hay không đi ra gặp mặt tôi? Thời gian của tôi cực kỳ rộng rãi nha"

"Muốn, muốn chớ, đương nhiên phải gặp!"

Lục Diệp cùng Bạch Dã Đồng chọn thời gian tốt lắm, liền lập tức cúp điện thoại. Bạch Dã Đồng đang ở trong nước, Lục Diệp hiện giờ muốn tìm Anh ta cũng dễ dàng. Hai người hẹn tới tiệm lẩu mà trước kia thường xuyên cùng đi, sau khi cúp điện thoại, Lục Diệp tính chuẩn bị phải ra ngoài.

Lo lắng Bánh bao nhỏ có thể không thấy được cô mà lo lắng, cho nên Lục Diệp lén lút, khinh tay khinh chân để ra ngoài.

Hành động lén lút của cô giống như một tên trộm, đi tới cửa lại không biết hành động của cô đã sớm bị người đang ở trong thư phòng, Chiến Đình Kiêu xem ở trong mắt.

Anh liền đứng ở cửa sổ, nhìn Lục Diệp ra khỏi cửa.

Bên cửa sổ, Bánh bao nhỏ liền đứng ở bên cạnh anh. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía ba ba mình, đôi mắt chờ mong vô cùng.

Làm cha của Bánh bao nhỏ, Chiến Đình Kiêu làm sao có thể xem không hiểu sự mong đợi trong mắt con mình? Huống chi, chính anh cũng có chút lo lắng.

Anh đem Bánh bao nhỏ bế lên, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Hữu Hữu, muốn biết cô ấy đi đâu sao?"

Bánh bao nhỏ dùng sức gật gật đầu.

Mặt khác ở bên kia, Lục Diệp rất nhanh rời khỏi khu biệt thự. Không thể không nói, xung quanh nơi này muốn bắt một chiếc xe đi nhờ thật sự khó! Hơn nữa muốn đi ra nơi này, còn muốn đi đường rất xa. Lục Diệp chậm trễ thật lâu, đã muốn đi hơn nửa tiếng, mới đi ra khỏi một vùng của khu nhà cấp cao.

Tới đường cái, cô cũng là đợi thật lâu thật mới bắt được xe.

Tới nơi đã hẹn, Bạch Dã Đồng đã muốn ở cửa chờ .

Bạch Dã Đồng là ai!? Anh ta chính là bạn trai quốc dân? Mặc dù đeo kính râm, cũng chút khó nén hào quang trên người anh ta tỏa ra.

Có chút người trời sinh chính là ngôi sao, vô luận đứng ở đâu đều là vật sáng khiến mọi người chú ý.

Anh ta mới ở cái lẩu cửa tiệm khẩu đứng một hồi, cũng đã có không ít cô gái phóng ánh mắt nóng bỏng lại đây. Họ đều đỏ mặt chạy đi, còn lại vài người cẩn thận trốn ở một bên nhìn lén.

Bạch Dã Đồng như là không thấy được phản ứng của người xung quanh, liền cứ như vậy đứng ở cửa chờ.

Anh xuất ngoại 5 năm, hiện tại danh khí cũng không lớn bằng lúc trước. Một đám cô gái nhìn anh đỏ mặt, hơn phân nửa cũng chỉ giá trị nhan sắc của anh quá chú ý.

Lục Diệp nhìn đến anh ta cao ngạo như vậy, khóe miệng biên không khỏi cong lên mỉm cười.

Đều nhiều năm như vậy không gặp, Tiểu Bạch vẫn là cái dạng này.

Cô vui mừng đi đến gần Bạch Dã Đồng, sau đó cho một cái ôm nồng nhiệt chào đón: "Tiểu Bạch, thật ngại quá cho anh đợi lâu."

Bạch Dã Đồng từ chối cho ý kiến: "Không có chờ quá lâu."

Anh vừa mới đến không bao lâu, bởi vì anh biết rõ thói quen của Lục Diệp. So với thời gian mà cô ấy hẹn, trong vòng trên dưới 1 tiếng cô ấy mới có thể đến. Bạch Dã Đồng cũng sớm đã thành thói quen cái tật kéo dài thời gian của Lục Diệp, cho nên hai người như là đạt thành chung nhận thức, anh cứ canh thời gian mà cô ấy đã hẹn tầm trễ hơn nữa tiếng sẽ tới.

Lục Diệp đôi khi cũng cảm thấy khó hiểu. Thời gian cô đến luôn là ngẫu nhiên, nhưng vô luận cô khi nào thì đến, Bạch Dã Đồng sẽ không đến sớm hơn cô bao nhiêu. Anh ta mỗi lần giống như là đoán thời gian, luôn đến sớm hơn cô tầm 5 phút đồng hồ. Lần này cũng vậy, vừa đúng 5 phút đồng hồ luôn.

Hai người đi vào tiệm lẩu.

Một bên đám cô gái thất vọng rời đi.

"Bà xem thấy không, cái nam sinh vừa nãy rất đẹp trai nga!"

"Đúng vậy a, đáng tiếc anh ta đã có bạn gái..... Bạn gái anh ta cũng thật xinh đẹp a....."

"Ai, quên đi quên đi, đầu năm nay, suất như vậy làm sao có thể là một cẩu độc thân. Thật tốt là bạn gái anh ta cũng xinh đẹp như vậy, trong lòng chúng ta cũng có điểm cân bằng....."

Hai cái cô gái nói đến một nửa, bỗng nhiên cảm giác được không khí có chút không đúng lắm.

Giống như....... giống như mình bị người nào đó nhìn chằm chằm, cổ cũng có chút lành lạnh.

"Bà có hay không cảm thấy được là lạ ở chỗ nào a."

"Hình như là có chút..... kỳ quái, thời tiết có phải hay không hạ nhiệt độ a, có phải hay không phải tuyết rơi, ai, chạy nhanh về nhà đi......"

Hai cái nữ sinh nhanh chóng rời khỏi.

Chờ bọn họ đi rồi, ngồi ở trên xe ven đường, Chiến Đình Kiêu mới thu hồi tầm mắt. Anh nghe được rõ ràng, hai cô gái kia nói Lục Diệp là tới gặp bạn trai cô ấy.

Bạn trai, anh như thế nào không biết Lục Diệp có cái bạn trai đâu?

Lại nghe được hai cái nữ sinh nói chuyện, Chiến Đình Kiêu ở trong xe ngồi không yên. Anh nhìn Bánh bao nhỏ đang ngồi ở ghế phụ, lạnh lùng nói: "Hữu Hữu, con nghe được đi? Có người muốn giành ma ma của con."

Hữu Hữu đôi mắt đen bóng vô tội lại khờ dại đột nhiên trầm tĩnh xuống, tầm mắt tối đen mà lại thâm thúy.

"Con có biết phải làm như thế nào sao?"

Bánh bao nhỏ ngẩn người, lúc sau dùng sức gật gật đầu.

"Ngoan, con đi trước, ba ba lúc sau sẽ."

Chiến Đình Kiêu nói xong, lập tức giúp Bánh bao nhỏ mở cửa xe. Hữu Hữu lập tức nhảy xuống xe, chạy một mạch vào tiệm lẩu.

Lúc này, Lục Diệp đang cùng Bạch Dã Đồng đang ngồi mặt đối mặt, hai người trò chuyện với nhau thật vui.

Lục Diệp không thể không thừa nhận, cô cùng Bạch Dã Đồng khi cùng một chỗ luôn cảm giác rất thoải mái. Tựa như hiện tại, anh ấy biết rất rõ ràng chuyện của mình và Giang Văn Thăng, nhưng anh vẫn hòa nhã tán gẫu, không nhắc tới dù là một chút. Đối với chuyện Giang Văn Thăng cùng Lục Lăng Tuyết, anh ấy từ đầu tới đuôi cũng hỏi tới một câu.

"Diệp Tử, sau này em định làm như thế nào?"

"Ta nghĩ tái xuất một lần nữa." Đối với chuyện tái xuất này, vẻ mặt cùng thái độ Lục Diệp cực kì nghiêm trọng: "Hơn nữa tôi đã có kế hoạch."

Nhìn thấy bộ dáng phấn chấn của Lục Diệp, trong lòng Bạch Dã Đồng cũng thoáng yên tâm.

Nụ cười của anh luôn ôn nhuận ấm áp, mặc dù có lúc ít nói vô cùng, nhưng cho tới nay, Bạch Dã Đồng đều là một người cực kỳ ôn nhu. Anh ấy giống như là gió xuân, tựa như chỉ cần nhìn thấy gương mặt ấm áp của anh ấy, trong lòng sẽ bất giác thả lỏng.

So sánh với giá trị nhan sắc, ngũ quan Bạch Dã Đồng kỳ thật không tính đặc biệt, nhưng thắng ở khuôn mặt trắng nõn, thoạt nhìn luôn luôn có cảm giác vài phần 'dương xuân bạch tuyết xuân phong tễ nguyệt*'. Khuôn mặt xem hoài cũng không chán, giống như có thể làm cho người nhìn thoải mái, cũng có thể xem thêm lần nữa.

*dùng tiếng đàn miêu tả cảnh mùa xuân sang, tuyết đang tan ra kèm theo gió mát sau cơn mưa giữa tháng.

Nhưng so với Chiến Đình Kiêu thì không giống nhau, diện mạo Chiến Đình Kiêu thuộc loại hào quang bắn ra bốn phía.

Quang của anh ta cùng quang Bạch Dã Đồng không giống nhau.

Quang Bạch Dã Đồng như là đèn huỳnh quang, sáng chói mà lại tinh thần phấn chấn. Nhưng còn Chiến Đình Kiêu...... quang của anh ta lại mang theo sự nghiêm nghị cùng công kích, làm cho người ta ở trước mặt của anh ta không dám ngẩng đầu.

Lục Diệp nghĩ đến đây, không khỏi thân mình cứng đờ.

Kỳ quái, sao cô dám đem Đại Boss lấy ra để so sánh cùng Tiểu Bạch?

Cô lắc đầu, từ bỏ ý tưởng kỳ quái của mình. Nhưng mà đột nhiên, cô cảm giác ở dưới bàn có hai bàn tay đang nắm lấy chân cô.

Lục Diệp cúi đầu, lập tức thấy được cặp mắt đen lúng liếng của Bánh bao nhỏ, giống như có thể rơi lệ bất cứ lúc nào.

"Con sao lại ở đây?" Lục Diệp không khỏi có chút kinh ngạc.....

Bánh bao nhỏ, không phải hẳn là đang ở nhà sao?

Như thế nào cũng đi ra?

Chẳng lẽ?

Lục Diệp căng thẳng, nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm tung tích Đại Boss.

Thật may nha, Đại Boss căn bản sẽ không vào nơi này.

Được rồi, cô coi như là có chút tự mình đa tình.

Lục Diệp cũng nói không nên lời rốt cuộc là yên tâm vẫn là thất vọng, tóm lại không có đoán trước. Cô đem Bánh bao nhỏ bế lên, đặt ở trên đùi của mình.

Tiểu Bạch thấy thế, cong mày trêu chọc nói: "Diệp Tử, đừng nói với tôi là ngay cả đứa nhỏ ngươi cũng đã sinh tốt lắm sao? Này... Này đây có phải là muốn mau chóng có đời thứ ba* đi?"

*ý bảo muốn bế cháu sớm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro