Chương 35. Đạp xuống giường.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tầm mắt Lục Diệp không khỏi bị Chiến Đình Kiêu hấp dẫn qua.

Không thể không nói, khi ngủ Đại Boss thoạt nhìn giống như là một phiên bản phóng đại của Bánh bao nhỏ. Lục Diệp sở dĩ nghĩ tới Bánh bao nhỏ, một mặt bởi vì hai người có quan hệ cha con, còn có một nguyên nhân, chính là hiện tại Đại Boss thoạt nhìn giống như là một đứa nhỏ vô hại.

Không biết là có phải bởi vì đã từng bị tai nạn xe cộ, lúc anh ta ngủ luôn luôn cảm thấy vài phần bất an.

Góc nghiêng của Đại Boss vẫn là thật cường hãn, lông mi thật dài khẽ run, thoạt nhìn cũng có chút đáng yêu.

Đáng yêu?

Phi phi phi!

Lục Diệp cực kỳ trịnh trọng tự nói với mình, cô tuyệt đối không thể bị khuôn mặt này của Chiến Đình Kiêu làm mê hoặc!

Đúng vậy, chính là mê hoặc.

Rõ ràng anh ta vừa mới còn phúc hắc như vậy dùng công phu sư tử ngoạm, muốn vơ vét tài sản nàng bằng bồi thường hợp đồng với giá trên trời. Đúng, như vậy còn không tính, còn cố ý bôi đen cô, muốn trả thù chuyện cô cự hôn vào 5 năm trước.

Tổng hợp lại các việc này, cũng không còn thấy đáng yêu nữa.

Lục Diệp nghĩ, trong lòng sẽ không tự giác có chút tức giận. Cô động đậy thân mình, lại cảm giác Chiến Đình Kiêu tựa hồ ôm cô ngủ rất say.

Cô không nhịn được nghĩ đen tối một chút, muốn nho nhỏ "trả thù" một chút.

Lục Diệp trong lòng cười xấu xa, rồi nhắm hai mắt lại, hung hăng một cước --- Đem Đại Boss đạp đi xuống.

Đại Boss rất nhanh liền kịp phản ứng, tới bên cạnh giường liền đã tỉnh lại.

Anh đương nhiên biết Lục Diệp là cố ý, bất quá anh cũng không có muốn truy cứu đích. Đối với Chiến Đình Kiêu mà nói, kỳ thật như vậy cũng đã thực thỏa mãn.

Dù sao trước đây, anh vẫn đều nghĩ đến anh rốt cuộc tìm không thấy nàng ......

Hắn sửa sang lại y phục của mình một chút, trầm giọng nói: "Tôi đi trước, nghỉ ngơi cho tốt."

Lục Diệp giả bộ ngủ.

Một lát sau, cô nghe được tiếng đóng cửa, vì thế mới dám từ trên giường xoay người ngồi dậy.

Đại Boss nói câu nói kia, nghe đen tối vô cùng.

Giống như hai người bọn họ vừa mới phát sinh cái gì dường như.

Lục Diệp tâm lý thật loạn, nhưng mà cô còn không có sửa sang tốt cảm xúc, Chiến Vân Kì đã muốn trộm chạy vào phòng Lục Diệp. Anh ta xoay người, tựa vào trên cửa, nặng nề thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lục Diệp đang muốn mở miệng, Chiến Vân Kì lại lúc này lại dùng tay ra hiệu chớ có lên tiếng.

Năm giây qua đi, Chiến Vân Kì mới hưng phấn mà mở miệng: "Thím hai, thế nào? Chú hai tôi công lực không tồi đi? Kích thích không? Có hay không cái loại cảm giác đại chiến ba trăm hiệp a?"

Chiến Vân Kì nấp ở nơi này đã lâu rồi, nhưng phía trước anh vẫn đều là không dám vào.

Nhưng anh thật sự nhịn không được cái tính bát quái của mình, vừa nghĩ tới Chú hai anh cầm kinh nghiệm mình sử dụng cho thực chiến, Chiến Vân Kì nhất thời cảm thấy được, chẳng sợ mạo hiểm, nguy hiểm tánh mạng, anh cũng phải biết này bát quái này a.

*bát quái: buôn chuyện, nhiều chuyện.

"Cái gì cũng không có."

"Làm sao có thể!" Chiến Vân Kì hét một tiếng, vẻ mặt không tin: "Thím hai, thím nếu theo Chú hai, vậy chúng ta sau này sẽ là người một nhà. Người một nhà, có cần gì phải che giấu sao? Chúng ta đều là người trưởng thành! Người trưởng thành thôi, tất cả mọi người biết!"

Lục Diệp nhịn ý muốn đem gối đầu đập cậu ta, lạnh lùng địa nói: "Chú hai anh làm sao đem tôi trở thành người một nhà? Anh ta căn bản là nghĩ muốn trả thù tôi!"

Câu này "chú hai anh" như thế nào nghe liền như vậy như là"Cha đứa nhỏ" đâu?

Chiến Vân Kì không khỏi trở mặt xem thường.

Anh xem như đã nhìn ra, Lục Diệp rụt rè, đã làm mà như chưa làm rõ ràng là giả bộ mà.

"Thím hai, thím ở Chú hai trước mặt thẹn thùng không sao cả, với cháu lại không cần như vậy. Thím yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không nói cho Chú hai! Thím mau mau nói đi, Chú hai kỹ thuật thế nào?"

Lục Diệp sắp ngất đi.

"Tôi không có cùng anh nói giỡn, Chiến Đình Kiêu căn bản là trả thù tôi." Lục Diệp không khỏi đem mình hôm nay việc nghe điện thoại linh ta linh tinh, mọi sự tình hết thảy nói ra: "Anh xem, anh ta đã bôi đen tôi như vậy, như thế nào còn không phải trả thù tôi?"

Chiến Vân Kì nghe xong Lục Diệp nói, nhất thời lông mày co rút.

Muốn làm nửa ngày, anh cư nhiên thiếu chút nữa cấp Chú hai nhà mình ra chủ ý bậy.

"Thím hai, thím lầm rồi...... Kỳ thật chuyện này là cháu đề nghị Chú hai đi làm." Chiến Vân Kì có chút ngượng ngùng nói: "Cháu không nghĩ tới thím sẽ hướng tới phương diện kia nghĩ, Chú hai tới hỏi của ta, thật sự thật sự nghĩ giúp thím! Thím hai, thím hiểu lầm Chú hai!"

Lục Diệp không khỏi ngẩn ra.

Cô thật sự hiểu lầm Chiến Đình Kiêu?

Chẳng lẽ lí do thoái thác này không phải Chiến Vân Kì giúp đỡ thân nhân của mình nói chuyện sao?

"Anh xác định?"

"Cháu đương nhiên xác định a, thím ngẫm lại phóng viên tòa soạn báo điện thoại cho thím, nào không phải cúi đầu cúi người thành khẩn xin lỗi. Trong giới này những thứ đó, cũng không phải Chú hai có thể khống chế được! Bất quá thím yên tâm, nếu thím hai để ý, Chú hai đến lúc đó nhất định sẽ mua thuỷ quân cho thím!"

"Không cần, không cần."

Nghe tới như vậy, Lục Diệp không khỏi có chút tự trách.

Cô xác thật là hiểu lầm Đại Boss.

"Tôi đã biết, tôi sẽ tìm một cơ hội xin lỗi anh ta."

Tuy rằng phúc hắc Đại Boss vẫn là thực rất xấu, nhưng tùy việc mà nói, chuyện này cũng đích xác là lỗi Lục Diệp.

Cô sai, cô thừa nhận.

"Vậy thím cũng phải cùng cháu nói nói, thím cùng Chú hai rốt cuộc sao lại thế này."

"Tôi cùng anh ta thật sự cái gì cũng không có, anh đi nhanh lên đi, nếu không đi, tôi liền nói cho Chiến Đình Kiêu, anh đối tôi mưu đồ gây rối!"

Lục Diệp đã muốn bắt đầu không kiên nhẫn đuổi người.

Vốn Chiến Vân Kì còn có chút không chịu đi, nghe được Lục Diệp nói nửa câu cuối, nhất thời liền chuồn đi đến bóng cũng không còn.

Chờ Chiến Vân Kì đi một hồi lâu, Lục Diệp mới chậm rãi hoàn hồn.

*hoãn quá thần lai: chậm rãi hoàn hồn.

Đến buổi tối, Lục Diệp cũng vẫn không tìm được cơ hội cùng Đại Boss xin lỗi. Cô tới phòng Bánh bao nhỏ, hống cậu bé tốt lắm liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Cô nằm xuống, mơ mơ màng màng ngủ một hồi, bỗng nhiên cảm giác được có người chui vào chăn mình.

Lục Diệp kinh hãi, chống lại một đôi mắt tối đen.

"Chiến Đình Kiêu?"

Chiến Đình Kiêu không nói gì, thừa dịp Lục Diệp thả lỏng, cả người chui vào chăn. Lúc sau hai tay chặt chẽ giam cầm ở tại hông của cô, lực của anh vừa phải, sẽ không để cho Lục Diệp cảm thấy khó chịu, rồi lại có thể đem cô vừa lúc cuốn lấy.

"Anh để làm chi?! Buông tay......"

Lục Diệp than thở một tiếng, lại như thế nào cũng gỡ không ra tay Chiến Đình Kiêu.

Anh ta theo tiến vào bắt đầu một câu không nói, nhưng cực kỳ cố chấp ôm cô.

Lục Diệp một bên giãy dụa, một bên có chút ngượng ngùng áy náy nói: "Kỳ thật...... Tôi hôm nay hiểu lầm anh. Thực xin lỗi nga, tôi không biết anh là muốn vì tôi hảo, tôi còn tưởng rằng anh cùng truyền thông nói như vậy, là muốn cố ý bôi đen tôi đâu. Cho nên...... cho nên chúng ta có thể hay không không thêm giải ước điều khoản, cũng đừng thêm nhiều một cái phục vụ điều khoản a?"

Cô đã muốn ở dùng khẩu khí tốt nhất cùng anh thương lượng, nhưng Chiến Đình Kiêu bên kia lại vẫn không có phản ứng.

Cô nhất thời cảm giác được có cái gì đó không đúng, quay người lại lúc sau mới cảm giác được Đại Boss cả người nóng hầm hập.

"Chiến Đình Kiêu, anh làm sao vậy?" Lục Diệp không khỏi có chút hoảng hốt. Đại Boss nếu xảy ra chuyện, cô có thể hay không trở thành người đáng nghi nhất?

Chuyện này không tốt một chút nào!

Nhưng hiện tại cô càng nhiều lo lắng cho tình trạng của Chiến Đình Kiêu, vì thế, cô vươn tay cánh tay sờ sờ trán của anh.

Quả nhiên, Chiến Đình Kiêu phát sốt.

Lục Diệp không khỏi khẩn trương nói: "Chiến Đình Kiêu, anh phát sốt, anh trước buông tay, tôi đi lấy khăn đắp cho anh......"

Cô vừa mới động, Chiến Đình Kiêu lực đạo ngược lại càng mạnh hơn một ít.

Anh trầm giọng nói: "Đừng nhúc nhích."

"Nhưng anh đang bị bệnh."

"Không có việc gì, cô làm cho tôi ôm một hồi thì tốt rồi. Đừng quên, cô bây giờ là người phụ nữ của tôi."

Lục Diệp co rút chân mày, cười lạnh nói: "Là người phụ nữ làm ấm giường cho anh nhỉ......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro