Chương 36. Làm tầm trọng thêm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chiến Đình Kiêu hừ nhẹ một tiếng, không nói gì.

Cả người anh nóng muốn chết, Lục Diệp làm sao còn dám lộn xộn? Chính là anh cứ mãi không hạ nhiệt độ, hẳn là cũng không quá tốt đi?

Lục Diệp nhất thời có chút lo lắng.

"Chiến Đình Kiêu, anh hãy để cho tôi đứng lên đi, tôi cam đoan không đi, chỉ muốn lấy khăn mặt."

Chiến Đình Kiêu lạnh giọng nói: "Không cần."

"Nhưng là anh như vậy......"

"Cô thật sự muốn đi?"

Trong bóng đêm tối đen, Lục Diệp dùng sức gật gật đầu.

Nếu ở bên cạnh Đại Boss khi anh ta đang bệnh nặng, đến lúc đó chuyện này khẳng định sẽ trách ở trên đầu cô. Trên tin tức, nói không chừng sẽ nói cô hồng nhan họa thủy cũng không nhất định đâu!

Lục Diệp không ngừng mà tìm các loại cớ không hề có lực thuyết phục, có thể chính cô cũng không biết, cô kỳ thật chính là đơn thuần lo lắng tình trạng hiện tại Chiến Đình Kiêu mà thôi.

"Cô hôn tôi một chút, tôi để cho cô đi."

"......" Lục Diệp đích thanh âm nhất thời lạnh xuống dưới: "Nga, kia vẫn là chết cháy anh đi."

Sốt thành ngốc tử, tiền bồi thường hợp đồng cũng không cần trả, như vậy thật tốt?

"Cô yên tâm, tôi đã sớm thỉnh tốt luật sư lắm. Nếu trong khoảng thời gian tôi và cô cùng một chỗ, tôi gặp chuyện không may, cô sẽ làm Chiến phu nhân kế thừa Chiến gia."

"!!!"

Lục Diệp cực kỳ khiếp sợ.

Này cái gì thôi? Bàn giao hậu sự? Phi phi phi! Làm sao tới hậu sự?

"Chiến Đình Kiêu, anh tại sao phải làm như vậy......"

"Năm năm trước cô nên gả cho tôi." Chiến Đình Kiêu trầm giọng nói: "Cho nên hiện tại, cũng chỉ là thực hiện nghĩa vụ lúc trước thôi."

Mặc dù trước khi gặp mặt Lục Diệp, hắn sẽ không biết cái người phụ nữ năm năm trước phải kết hôn chính là cô.

Cái cọc hôn ước kia đối với Chiến Đình Kiêu mà nói kỳ thật không có ý nghĩa quá lớn, nhưng là lần này cùng Lục Diệp gặp lại, lại cảm thấy vô cùng có ý nghĩa.

"Chính là năm năm trước tôi cũng đã......" Lục Diệp nói tới đây, lập tức thông minh đình chỉ. Không nên không nên, cô thiếu chút nữa đã nhắc lại quá khứ! Cô nếu nói ra chính mình muốn nói câu nói kia, đến lúc đó liền thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì*: "Ai, chuyện cũ không cần nhắc lại!"

*cùng nghĩa với 'vạch áo cho người xem lưng'.

Chiến Đình Kiêu gật đầu, nói: "Được, chúng ta không đề cập tới."

Bị vấn đề này quấn lấy khiến đề tài ban đầu bị lệch hướng đã trở lại.

"Vậy anh bây giờ còn muốn hay không làm cho tôi rời giường chiếu cố anh?"

Chiến Đình Kiêu không nghĩ phiền toái Lục Diệp, anh thích Diệp Tử, cảm thấy Diệp Tử phải được mình phủng nơi tay lòng bàn tay che chở. Một khi đã như vậy, kia lại làm sao có thể làm cho nàng đi làm chuyện loạn thất bát tao này?

Anh lạnh giọng cự tuyệt nói: "Không cần, cô liền cho tôi ấm giường là tốt rồi, tôi có chút lạnh."

Lục Diệp không khỏi bắt đầu hoài nghi, Chiến Đình Kiêu là cố ý......

Cô chỉ có thể vỗ nhẹ nhẹ lưng anh, giống như hống Bánh bao nhỏ, hống anh ngủ.

Cũng không biết qua bao lâu, Lục Diệp bất giác thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Chiến Đình Kiêu cũng đã không ở bên người.

Nhìn đến dấu vết khăn trải trường bên cạnh mình, Lục Diệp cũng không nhịn được thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Như vậy thoạt nhìn, Chiến Đình Kiêu phải là không có việc gì.

Cô tiếp tục mỗi ngày nên để làm gì thì làm đó, nguyên tưởng rằng Chiến Đình Kiêu cái chuyện gọi là "ấm giường" chính là nhất thời hứng khởi mà thôi. Không nghĩ tới tới rồi vào lúc ban đêm, ở Lục Diệp mơ mơ màng màng ngủ, không sao rồi rõ lại một cái thân thon dài tiến vào.

"Chiến Đình Kiêu...... Anh không có giường cho anh ngủ sao?!"

Lục Diệp quả thực phi thường không biết nói gì nữa a!

"Cơn sốt của tôi còn không có lui, chăn lạnh."

Lục Diệp lập tức vươn tay sờ trán của anh, lúc sau lại sờ sờ trán của mình.

Không có việc gì a, sốt đã muốn lui a.

Nhưng mà ở cảm giác được đôi cánh tay ở trên người của mình qua lại tự do, Lục Diệp thật cảm giác được không được bình thường.

Đại Boss hôm nay căn bản là giả bộ bệnh tới!

Dựa vào, anh ta cư nhiên còn muốn ăn đậu hủ mình!

Lục Diệp đạp đạp chân, ý đồ đem hắn từ trên giường đuổi xuống. Nhưng khí lực của cô làm sao là đối thủ Chiến Đình Kiêu? Đạp vài lần, anh căn bản không chút sứt mẻ.

Như vậy còn không tính, môi anh lại cảnh cáo, dừng lại ở trên trán cô.

"Nếu lại tiếp tục lộn xộn, tôi liền cường hôn cô."

Lục Diệp quả nhiên không dám lộn xộn nữa.

Ô ô ô, cô phải từ chức, cô nghĩ muốn về nhà.

"Chiến Đình Kiêu, tôi ngày mai có việc phải đi ra ngoài."

"Đi ra ngoài một giờ, phí bồi thường tăng thêm một trăm ngàn."

Ni mã? Đây là hắc thương đi? (thương nhân không tốt)

"Tôi thật sự có việc quan trọng! Tuyệt đối là việc quan trọng!" Lục Diệp không khỏi nóng nảy.

Cô lúc trước như thế nào liền mắt mù cộng thêm tâm hồn tham tiền, cư nhiên ký bán mình khế. Hiện tại tốt lắm đi? Hoàn toàn đâm lao phải theo lao, cô muốn làm cái gì cũng không thể, giống như duy nhất còn lại một cái lộ chính là "ấm giường" của Chiến Đình Kiêu.

Không được, cô mới không cần, cô còn muốn tái xuất đâu.

"Cô có hay không việc đứng đắn, tôi rất rõ ràng."

Chiến Đình Kiêu nói một câu, nhất thời cơ hồ đem Lục Diệp nhốt đánh vào tội chết.

Việc này anh ta cũng biết?! Không thể nào đâu? Không tồn tại đi?

"Kia vạn nhất anh lầm rồi đó?"

"Dù sao cô ngày mai, khẳng định không có gì việc đứng đắn." Cho dù có, phỏng chừng cũng là đi gặp Bạch Dã Đồng. Nhưng anh không cho phép!

"......"

Lục Diệp không nói gì.

Tới rồi buổi tối ngày thứ ba, Đại Boss lại trộm sờ soạng vào được. Lục Diệp đã sớm tập mãi thành thói quen, động cũng không muốn động, nói cũng không muốn nói. Cả người như là một bãi bùn nhão nằm đó, tùy tiện Đại Boss muốn làm gì thì làm đi. Dù sao Đại Boss cũng làm không ra cái gì quá phận, cho nên Lục Diệp cũng cơ bản buông tha cho trị liệu, phi, buông tha cho từ chối.

Nhưng không được, cô không thể vẫn cứ để chuyện này cứ tiếp diễn mãi được!

Sau khi hạ quyết tâm, Lục Diệp cũng không ngừng suy nghĩ biện pháp.

Buổi chiều, cô đặc biệt đi thư phòng Đại Boss, nộp lên một phần đơn xin.

Đúng! Cô muốn bồi dường tâm phúc -- mà này người tốt nhất để chọn chính là Chiến Vân Kì!

Tục ngữ nói không sai, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Nếu cô cùng Chiến Vân Kì có thể có giao thiệp, sau đó dễ dàng hiểu biết nhược điểm Đại Boss, sau đó...... nói không chừng cô có thể xoay người!

Nhưng phương thức liên lạc Chiến Vân Kì cô thật sự không có, hơn nữa đích trưởng tôn thiếu gia Chiến gia lại thường xuyên xuất quỷ nhập thần, bởi vậy Lục Diệp cũng có chút không làm rõ được.

Cô đứng ở trước mặt Chiến Đình Kiêu, đang chờ đợi anh ta trả lời thuyết phục.

Nhưng mà Đại Boss cũng chỉ hơi hơi vuốt cằm, nhíu mày hỏi: "Cô muốn thằng nhóc đó làm cái gì?"

"Chạy chân a, tôi muốn mua đồ trang điểm, tôi muốn shopping! Chiến Đình Kiêu, anh đây đã có thể trách không được tôi nga, tôi đã sớm cùng anh nói tôi hôm nay có việc đứng đắn phải đi ra ngoài, anh lại nghĩ khấu trừ tiền tôi."

Hừ, dù sao thứ cô có nhiều chính là lấy cớ!

"Tôi sẽ làm cho trợ lý cho cô đi mua."

"Trợ lý của anh như thế nào sẽ biết tôi dùng cái nhãn hiệu gì?"

"Vậy mỗi loại loại mua một cái."

Lục Diệp không khỏi chấn kinh rồi.

Nàng chính là muốn tìm Chiến Vân Kì, có khó như vậy sao?

Tựa hồ nhìn thấu ý tưởng của nàng, Đại Boss bỗng nhiên ngẩng đầu, hướng về phía cô cười xấu xa: "Tôi có cái đề nghị rất tốt, ở hợp đồng hẳn là còn muốn lại thêm cái điều khoản -- không được gặp nam nhân trừ tôi cùng Hữu Hữu, nếu không tiền vi phạm sẽ tăng."

Lục Diệp khóe miệng run rẩy.

Có thể như vậy sao?

Đến mức như vậy sao? Hở? Có thể sao?

Làm như nhìn thấu cô không biết nói gì, Chiến Đình Kiêu lại bổ sung thêm một câu: "Hữu Hữu không thích gặp người lạ."

Nhưng mà sự giàu có lại một lần nữa hạn chế Lục Diệp sức tưởng tượng, cô thật sự thật không ngờ, cô ngay cả mặt trợ lý cũng không thấy.

Cô muốn vài thứ kia, thật đúng đều là mỗi dạng đến một phần. Thậm chí mà ngay cả này đồ vật này nọ, đều là Chiến Đình Kiêu buổi tối vào phòng đem tới.

Lục Diệp cơ hồ cười ngất, dù sao vô luận như thế nào, cô hiện tại thấy nhưng không thể trách.

Chính cô phải có một kế hoạch tốt, những ngày này đến khi nào có thể chấm dứt......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro