Phiên ngoại: Lá thư cuối cùng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười năm sau, Prem sống trong nỗi hối hận dằn vặt trên gường bệnh. Cậu bị liệt nữa người từ sau tai bạn bất ngờ đó. Vào một ngày đẹp trời, cậu bất ngờ nhận được lá thư của Boun từ Yacht.

"Prem thân mến.

Em vẫn còn nhớ anh chứ? Thật ra đây là lá thư anh muốn gởi cho em vào 10 năm sau. Anh muốn thử thách bản thân, liệu lúc đó anh còn sống để đưa tận tay em không nữa.

Nếu em đang đọc những dòng chữ này, thì có lẽ tớ đã thành công rồi nhỉ. Anh có thể vẫn đang sống, và mỉm cười thật tươi ở một nơi nào đó. Có thể, anh đang ở bên em cũng nên.

Hiện tại anh bị bệnh. Một căn bệnh không ai mong muốn trên cuộc đời này. Bác sĩ nói anh phải lạc quan lên, nhưng anh yếu đuối lắm. Đơn giản vì anh sợ, sợ khi anh đi rồi, ai sẽ ở bên em đây.

Prem à, có lúc anh thực sự không muốn chết.

Anh muốn được nhìn thấy nụ cười thật sự của em, muốn được chữa lành trái tìm chịu nhiều tổn thương của em, muốn được ôm lấy bờ vai run rẩy của em mà vỗ về. Nhưng ông trời có lẽ không thương anh, khi khiến anh mắc phải căn bệnh oái ăm này.

Anh thật tồi tệ đúng không?

Nhưng mà, anh rất kiên cường. Anh sẽ không vì sắp ra đi mà hết yêu em đâu. Dù chỉ có một giây trên cõi đời này, anh cũng mong được thích em thêm một chút.

Anh thật khờ dại và ngu ngốc. Nhưng cũng chỉ có một mình em khiến bản thân anh bất lực đến như vậy.

Prem, anh căm ghét căn bệnh này.

Prem, anh muốn thấy em hạnh phúc.

Prem, anh muốn em đàn cho anh hát giống như lúc xưa.

Prem, anh muốn được ôm em lần cuối, để khi sang thế giới bên kia, anh sẽ giữ lại được chút hơi ấm của em.

Prem, xin lỗi vì đã trở thành cái gai của em.

Khi anh nhắm mắt lại, cũng là lúc anh sống một cuộc đời tốt hơn bây giờ. Vậy nên em đừng cảm thấy tội lỗi, mà phải thật hạnh phúc nhé.

Anh yêu em.

Boun."

      _____________________________

Mọi chuyện xảy ra, không phải là ngẫu nhiên, mà tất cả đều được gắn kết với nhau.

Sinh mệnh còn người cũng giống như thế. Họ có duyên lớn lên bên cạnh nhau, nhưng không có duyên đi cùng nhau suốt đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro