Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- "Anh hai tối nay ra ngoài nói rõ một chút đi."

- "Được! Thời gian địa điểm chú mày cứ chọn đi. Rồi thông báo cho tôi biết"

Tối đó hắn cùng anh đứng trước bờ hồ gần nhà.

Mái tóc Boun được vuốt ngược ra sau đậm chất dân chơi. Ánh mắt nhìn cậu em nhà mình chả có vẻ gì là vui.

- "Có gì thì nói nhanh, còn không thì biến".

Jack chỉ thẳng mặt anh.

- "Anh hai, nếu anh không yêu anh ấy thì thôi đi. Tại sao cứ dày vò anh ấy như vậy hả?".

Boun gạt mạnh tay Jack ra.

- "Cậu ta là người của tôi, cậu lấy quyền gì mà ngăn cản?"

- "Haha! Đúng là chả có cái quyền gì thật! Jack cười tự giễu.

Bản thân cũng là lần đầu tiên đối mặt với sự ngả ớn khinh người của anh.

- "Hay là lần này quay về là muốn cướp người. Mấy năm trước không giành được thì bây giờ cậu cũng đừng nghĩ sẽ giành được."

Jack tức đến nghẹn ngào, trái tim một lần nữa đau đớn. Đúng là nói chuyện tử tế với người nang ngược như anh là một chuyện rất khó.

Vẫn là không nhịn được mà ngứa tay ngứa chân mà lao vào đánh nhau không ngừng.

Kết quả hả? Kết quả là hai đứa bị hốt lên đồn công an. Với lý do làm mất trật tự anh ninh và đánh nhau nơi công cộng Thế thôi! ( Nhục mặt anh chưa Boun? )

Đến lúc được thả ra bên ngoài, trước khi đi Jack nói thêm một câu với ông anh trời đanh kia rồi mới đi hẳn.

- "Em và anh ấy không có gì cả, anh ấy cũng không liên quan gì hết. Điều là do em đơn phương mà thôi. Đoạn tình cảm đó em đã chôn vùi từ sâu trong đáy lòng từ lâu lắm rồi. Bây giờ em sẽ quay về căn hộ riêng của em nên anh yên tâm đi. Anh đừng làm tổn thương anh ấy nữa, hãy chăm sóc anh ấy thật tốt. Xin anh đấy!"

Rồi mỗi người một hướng đi, một nỗi lòng riêng mình.

Ngày hôm sau, anh vẫn đềm tĩnh xem như không có chuyện gì mà ngồi ăn sáng như thường ngày. Prem ăn mặc chỉnh tề đi xuống lầu không thấy Jack đâu nên buộc miệng hỏi.

- "Jack, cậu ấy đâu rồi anh?"

- "Về nhà nó rồi."

- "Sao đột ngột vậy, một lát em tìm cậu ấy nhé."

*RẮC* Ly nước trên tay anh vỡ toang.

- "Con mẹ nó chứ!"

Anh bắt lấy cánh tay cậu mà thô bạo kéo lên lầu, đẩy cậu mạnh vào phòng mà nhốt lại.

- "Anh... anh làm cái gì vậy? Thả em ra!!"

*RẦM.. RẦM..RẦM*

Prem không ngừng đập cửa phòng, miệng vẫn luôn gào thét.

- "Anh có em nói không? Thả em ra..."

- "Liệu hồn mà ở đó ngoan ngoãn đi, đừng suy nghĩ gặp lại thằng đó nữa!"

Anh cứ thế bỏ đi còn không quên dặn người trông coi cậu thật kĩ. Cứ như thế Prem bị anh giam giữ trong phòng: Một ngày, hai ngày, ba ngày..... không thấy được ánh nắng mặt trời.

Còn phía Jack kể từ ngày rời khỏi đó hắn hoàn toàn mất liên lạc với Prem một chút tin tức cũng không có. Khiến hắn vô cùng lo lắng, bất an.

- "Tại sao không liên lạc được nhỉ? Chả lẽ anh hai lại làm ra chuyện gì quá đáng nữa rồi."

Nên Jack quyết định trực tiếp đến nhà họ làm rõ mọi việc. Tới nơi hắn điên cuồng mà gõ cửa.

- "Này mau mở cửa cho bổn thiếu gia. Nhanh lên!"

- "Xin lỗi cậu. Cậu chủ đã dặn nếu cậu đến chơi thì tiếp. Nhưng nếu muốn gặp cậu chủ nhỏ thì mời cậu đi về cho."

- "Được! Các người giỏi lắm."

Không biết Jack làm loạn bao lâu mới thất vọng ra về.

Buổi tối sau khi Boun trở về sắc mặt lạnh lẽo không thôi.

- "Sao nào! Mới đó đã nhớ nhau rồi sao. Còn dám kêu nó tới tận đây làm loạn nữa?"

Boun kéo gương mặt Prem ép cậu phải nhìn thẳng vào mặt anh.

Prem im lặng không gật đầu cũng không lắc đầu chỉ cố gắng tránh đi để không nhìn vào anh nữa.

- "Tại sao không trả lời? Hả?"

Boun đẩy mạnh cơ thể cậu xuống nền gạch lạnh lẽo. Cậu sợ hãi mà cuộn tròn cơ thể lại, cậu sợ thực sự rất sợ.

Nhìn cơ thể của Prem không ngừng run rẩy phía dưới của Boun bắt đầu rục rịch.

- "Làm sao? Hay thật ra là em trân trọng nó hay yêu lắm đúng không?"

- "Không có.. anh tin em đi!"

- "Tin? Tin em và nó! Nực cười."

- "Anh... không phải như vậy đâu....mà.."

*CHÁT*

- "Câm miệng."

Boun dùng hết sức lực tát một cú thật mạnh vào Prem, đôi mắt có chút gì đó ươn ướt nhìn cậu.

Anh cảm nhận được chua xót, loại cảm giác cực kỳ mông lung đau đớn, ghen tị khi tưởng tượng một ngày nào đó cậu dựa vào vai người đàn ông khác mà dựa dẫm.

Nhưng căn bản thân Boun không hề muốn đánh mất Prem vào tay người khác. Dù anh không yêu cậu nhưng nghĩ đến điều đó trong lòng anh vô cùng bức bối. Prem chỉ nên thuộc về anh chỉ mình anh mà thôi.

Boun cởi hết quần áo chính mình và cả Prem rồi tiếp tục đè Prem dưới nền gạch lạnh lẽo. Boun hiện tại không muốn suy nghĩ, quan tâm mọi thứ nữa. Anh bay giờ chỉ muốn cho người dưới thân phải rên rỉ mà gọi tên anh.

_______________________

Cảnh báo chương sau có yếu tố H++ , bạo lực.
Có thô tục hay không thì tùy mọi người cảm nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro