Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc từ tiểu khu đi ra đã là buổi chiều, Boun mờ mịt lái xe trên đường. Hắn đột nhiên không biết mình nên đi đâu, ngã tư trước mặt phồn hoa tấp nập, vậy mà hắn lại ngồi đây, nắm chặt tay lái, ánh mắt không tìm ra phương hướng.

Hắn muốn đi tìm Prem, thế nhưng hắn chợt phát hiện ra mình không biết gì về gia đình của cậu. Thực sự hoàn toàn không biết gì cả.

May mà còn nhớ rõ công ty của cậu, nghĩ vậy Boun liền chuyển tay lái, theo trí nhớ chạy trên lộ tuyến.

Đến khi tìm được công ty kia, lại phát hiện Prem đã từ chức từ một năm trước. Tới nơi này hắn vốn đã không yên, lúc này lại càng cảm thấy hoang mang thất lạc, loại cảm giác khó chịu giống như quả khinh khí cầu bị chọc thủng. Tìm được một đồng sự trước đây của Prem, nghĩ muốn hỏi chút tin tức nhưng đối phương cũng không biết gì.

Người nọ coi như nhiệt tâm, nói cho hắn biết có vị tên là Jeams ngày trước rất thân thiết với Prem, có lẽ cậu ta sẽ biết.

Boun xưa nay không thường cùng người hàn huyên nói chuyện phiếm trừ khi bắt buộc phải xã giao, một ngày này hắn lại trưng ra mặt mũi nghiêm túc khắp nơi hỏi thăm Prem. Nếu không phải hắn khí chất xem như tốt, một thân quần áo thẳng thớm, không chừng còn có người ở sau lưng chỉ trỏ hắn không bình thường.

Rốt cuộc cũng tìm được Jeams, đối phương cũng không biết tin tức gì về Prem Warut.

Trong lòng lại càng thêm sốt ruột, trước kia mỗi lần quay đầu lại hắn đều nhìn thấy Prem ở phía sau, lúc này đã quá lâu không thấy, hắn bắt đầu có điểm sợ hãi. Prem vốn luôn ngờ vực đứng một chỗ sau lưng, ngơ ngác chờ người phía trước quay đầu lại, lúc ấy hắn chỉ nghĩ cậu là đứa ngốc. Có lẽ lúc này hắn không ngốc, cho nên hắn sẽ không đợi.

Khuôn mặt lạnh lùng của Boun nhuộm một thần sắc lo lắng, hắn mơ hồ biết mình đã mất đi điều gì đó trọng yếu, hơn nữa còn là vĩnh viễn mất đi.

Jeams nhìn người trước mặt lắc lắc đầu, nhất thời cũng có điểm không quen. Y biết Boun vốn là danh nhân nổi tiếng trong thương giới, lúc này thấy hắn uể oải hoang mang cảm thấy không nhẫn được, não dưa lộn xộn cố nghĩ ra cái gì đó.

"A ta nhớ ra rồi, Prem có thể là chia tay với bạn gái rồi không?"

Jeams vỗ mạnh tay, như bừng tỉnh đại ngộ nói.

"Bạn gái?"

Boun lặp lại danh từ lạ lẫm, nghi hoặc nghĩ tại sao Prem lại có thể có bạn gái, là người nào vì sao hắn có thể không biết.

"Krap, chính miệng cậu ấy đã thừa nhận mà, hơn nữa còn kết giao suốt sáu năm."

Jeams càng nghĩ càng thấy khả năng này đúng, ngữ khí khẳng định.

Boun đại khái cũng đoán được bạn gái trong miệng Jeams chính là mình, gian nan mỉm cười, "Phải không?"

Jeams lại bắt đầu phát huy bản tính bát quái, du côn kề sát vào Boun nhỏ giọng kể:

"Nhất định là tiểu tử Prem kia đem bạn gái coi như bảo bối, bình thường cũng không nói cho ai biết, nếu không phải tôi thật sự tâm chân ý chuyên đến hỏi cũng sẽ không biết đâu nha. Nghe nói đã quen nhau sáu năm, anh không biết đâu, bình thường khi Prem ngẫu nhiên nghe điện thoại miệng đều kéo đến lỗ tai, cái kia gọi là ngọt ngào a."

Hóa ra những sự tình nho nhỏ kia người khác đều có thể để ý thấy, tại sao hắn nhiều năm như vậy lại không nhìn ra, hơn nữa còn tận tình hưởng dụng tình cảm của cậu đối với mình. Mỗi lời của Jeams lúc này đều như dao chậm rãi cứa từng vết châm chọc vào lòng hắn, Boun rất nhanh đã cười không nổi:

"Cậu thân với cậu ấy như vậy, hẳn là còn biết chuyện gì khác nữa?"

Jeams sờ lên cằm, gã vốn rất thích động tác này, giống như mình là thám tử vậy:

"Cụ thể thì tôi không biết rõ, đã qua một năm rồi, à, một năm trước có một ngày tiểu tử kia như kích động cả ngày lên mạng tra tư liệu gì đó. Tôi đi qua không cẩn thận thoáng liếc nhìn, hóa ra là đang tìm tư liệu về bữa tối ánh nến với ngày kỉ niệm này nọ. Tôi ép hỏi mới biết sắp tới kỉ niệm sáu năm ngày với bạn gái quen nhau, muốn chuẩn bị cho đối phương cái kinh hỉ. Ây, nhìn không ra tiểu tử này cũng lãng mạn như vậy."

Boun thoáng yên lặng, trong lòng một hồi chua xót.

Thì ra là như vậy!

Khi hắn cùng Mek trải qua bữa tối kỉ niệm một tháng cũng có nghĩ qua vấn đề này, cuối cùng chính mình lại tận lực bỏ qua. Nguyên lai ngày đó Prem tỉ mỉ như vậy là chuẩn bị cho kỉ niệm sáu năm, vậy mà ly rượu của hai người chưa kịp chạm hắn đã vì Tom mà bỏ lại.

Jeams nói tiếp:

"Tiểu tử kia a, từ trước đến nay làm việc đều rất chuyên chú, tôi nhớ rõ có một ngày, hẳn chính là ngày kỉ niệm đáng nhớ kia đi, hắn rõ ràng cả ngày nhúc nhích không yên, vụng trộm vui vẻ, thiếu chút nữa còn đánh sai bảng biểu. Đúng rồi, vẫn bị đánh sai phê bình, bất quá hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm tình nha. Vừa tan tầm đã không thấy tăm hơi bóng người, chúng ta đi ra ngay sau cũng không sờ nổi cái đuôi, nghĩ đêm đó chắc ngọt ngào lắm."

Jeams nói xong còn mơ màng nghĩ ngợi.

Boun trong lòng trùng xuống, khổ sở cùng thất lạc của Prem đêm đó, dù đã qua một năm vẫn có thể tràn vào lòng hắn, khiến cho hắn phải phiền muộn.

Đầu óc hỗn loạn thành một mảnh, hắn nghe được thanh âm của mình vẫn tỉnh táo như trước kia hỏi, "Vậy cậu có biết thân nhân của cậu ấy không?"

Jeams gãi gãi đầu:

"Tôi có nghe thấy hắn nhắc đến một người em gái, hình như tên Lily, đang làm việc tại công ty The Black Label."

Boun chiếm được thông tin này cũng không ở lại lâu, lễ phép cảm ơn rồi cáo biệt.

Hắn rời đi cước bộ rất nhanh, như sợ chậm một chút thôi nỗi đau sẽ càng đè nén trong ngực, hắn không thể không đi nhanh hơn để rời sự chú ý của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro