Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có công tác địa điểm cùng danh tự nên tìm người dễ dàng hơn nhiều, Boun thuận tiện thăm dò được một chút tình huống trong nhà của Prem, kể cả quan hệ với gia đình, điều kiện kinh tế và thân thế.

Hắn không thích đánh mà không nắm chắc trận chiến, chỉ là lần này tìm hiểu về Prem như vậy hắn thoáng không nhịn được hoảng hốt. Nếu người nhà cậu ghét hắn, không muốn hắn qua lại với cậu vậy phải làm thế nào?

Lúc Boun đi tìm Lily, nội tâm hắn đầy bồn chồn lo lắng, so với lúc đặt bút kí hợp đồng còn khẩn trương hơn. Tuy biểu hiện ra bên ngoài không thấy gì nhưng chỉ có hắn biết rõ, lòng bàn tay mình đầy mồ hôi lạnh.

Hắn gọi điện thoại hẹn gặp Lily tại một nhà hàng.

Lily nghe hắn giới thiệu là bằng hữu của Prem liền khéo léo từ chối, hơn nữa còn không muốn dây dưa.

Thẳng đến khi hắn bắt đầu nói mình là bạn trai của cậu, hết thảy đều thay đổi.

Lily cười lạnh một tiếng, cầm xắc tay nhanh chóng chạy đi.

Boun đứng dậy giữ nàng lại, Lily căn bản không khỏe bằng hắn, hai người giằng co một hồi. Cuối cùng vì bận tâm ở nơi công cộng nên mới một lần nữa ngồi xuống.

"Thực xin lỗi, Lily tiểu thư, tôi sẽ không trì hoãn cô quá nhiều thời gian. Xin hãy nói cho tôi biết Prem hiện đang ở đâu?"

"Anh không phải bạn trai anh ấy sao, như thế nào lại chạy tới hỏi tôi?"

Lily tùy tiện ngồi xuống, sắc mặt đanh lại. Prem tuy không kể cho nàng nghe toàn bộ sáu năm qua của bọn họ nhưng nàng cũng đoán được bảy, tám phần, nội tâm tự nhiên sinh ra cảm giác chán ghét với Boun, ngữ khí cũng lộ ra lạnh nhạt.

"Là tôi sai rồi, ta muốn tìm cậu ấy để đền bù, từ nay về sau tôi sẽ đối xử tốt với cậu ấy, tuyệt không tổn thương."

Boun không thèm để ý thái độ của Lily, nhìn thẳng vào mắt nàng, mục quang tha thiết, ngữ khí chân thành.

Đáng tiếc Lily căn bản bất vi sở động, cầm tách hồng trà trước mặt uống một ngụm, trào phúng nói:

"Sau một năm mới nhận ra, thật là sớm quá."

Boun Noppanut thành khẩn xin lỗi:

"Là tôi ngu dốt, đến hiện tại mới hiểu được tâm ý của mình, nhưng tôi cam đoan từ nay về sau sẽ không... như trước nữa. Xin cô hãy cho tôi một cơ hội, nói cho tôi biết Prem đang ở đâu."

Lily đặt tách trà xuống, hừ lạnh một tiếng:

"Khá lắm cho câu ngu dốt của anh. Anh trai tôi yêu anh sáu năm, ly khai một năm, anh lại còn nói - anh đến hiện tại mới hiểu được."

Nàng xách túi, đứng lên sửa sang lại quần áo sau đó cúi người nói với Boun:

"Tôi đây sẽ nói cho anh biết, anh ấy chưa từng trở về nhà, chúng ta đều chưa hề gặp lại anh ấy."

"Cái gì?" Sắc mặt bình tĩnh của Boun cuối cùng cũng nứt ra, hắn cho rằng nếu Prem từ chức ở công ty cũng sẽ trở về nhà. Hôm nay Lily nói như vậy là có ý gì, hắn lòng nóng như lửa đốt vội vã truy vấn:

"Cậu ấy như thế nào lại không về nhà?"

Lily phảng phất như rất thưởng thức biểu tình của Boun, khoái chí chậm rãi từng chữ từng chữ nói:

"Vì cái gì? Bởi vì người bằng hữu như anh, anh ấy năm năm trước come out với gia đình, quỳ suốt một đêm, từ đấy đến nay đã không còn có thể trở về nhà nữa."

Nói xong mặc kệ phản ứng của Boun mà xoay người rời đi, giày cao gót "Đát đát" nện xuống sàn, thanh âm tàn khốc như đóng đinh vào trái tim của Boun.

Hắn không giữ nàng lại, cả người tựa hồ như bị thời gian đông cứng đè nặng. Những lời Lily vừa nói hắn như là nghe hiểu, lại như cái gì cũng không hiểu, từng từ từng chữ hợp thành một chuỗi đâm vào trong lòng hắn.

Cậu không trở về nhà.

Cậu come out.

Hơn nữa còn quỳ suốt một đêm.

Boun lái xe trở về, hai tay như nhũn ra thiếu chút nữa không nắm được tay lái.

Hắn trở lại phòng ở trước kia ở cùng Prem. Nửa đêm dọn dẹp vệ sinh phòng ngủ, lau dọn sạch sẽ bụi bẩn, cẩn cẩn dực dực duy trì bài trí ban đầu, đồ dùng của Prem ở tủ đầu giường vẫn giữ nguyên tại chỗ.

Dọn dẹp xong hết bề bộn liền ngã đầu ngủ vùi một giấc.

Sau khi tỉnh lại, hắn lại trở thành Boun Noppanut quyết đoán mà lạnh lẽo. Đối với việc đã nhận định hắn quyết không buông tha, vô luận phải dùng phương pháp gì. Giờ phút này hắn đã rõ tâm ý của mình, lại muốn một lần nữa cùng Prem ở một chỗ, hắn muốn gì thì bắt buộc phải đạt được.

Cho nên qua vài ngày, Lily vừa về đến nhà hoảng hốt phát hiện Boun đang quỳ trong phòng khách. Sau hôm gặp mặt nàng biết rõ Boun sẽ còn có hậu chiêu, ánh mắt của người này quá mức chấp nhất, khẳng định sẽ tìm biện pháp khác, chỉ là nàng không nghĩ tới Boun lại đến đây quỳ xuống trước mặt cha mẹ. Bởi nàng minh bạch Boun là nam nhân kiêu ngạo đến mức nào.

Mẹ không nói được lời nào, sắc mặt cha cũng có chút khó xử.

Xem ra nhất định hai người đã biết mọi chuyện, Boun khuyên bảo không thành công liền trầm mặc hạ hai gối xuống đất.

Cha mẹ nàng là người phúc hậu, trải qua việc này về sau ngược lại sẽ không quá mức câu nệ với hắn. Lily trong lòng cười lạnh, kế sách này của hắn ngược lại hay, tuy vậy trên mặt cũng không động thanh sắc, không nói một câu mặc kệ để hắn yên lặng quỳ.

Cuối cùng vẫn là cha Nik đến đỡ hắn đứng dậy, cha Nik xưa nay ôn hòa, cử chỉ phong độ nho nhã, tự nhiên không xem được ngoại nhân quỳ trong nhà mình. Boun lúc đầu còn không chịu để ông nâng, cho đến khi khẩu khí cha Nik có phần buông lỏng hắn mới mơ hồ cảm nhận được mọi chuyện còn có hi vọng.

Sau ngày hôm đó, Boun thường đi đi lại lại với Warut gia, số lần ngày một nhiều hơn. Cha mẹ Warut cũng không kháng cự giống trước kia, thật sự là bởi vì Boun quá mức cố chấp nên hai người cũng không biết cự tuyệt như thế nào.

Lily ngược lại vẫn như cũ bất vi sở động, lạnh mặt nhìn Boun yên lặng xơi tái chống cự của người nhà nàng. Nàng hiểu anh trai mình, nếu anh ấy đã buông tay thì dù Boun có quay đầu tuyệt đối cũng không còn khả năng trở lại. Quyền quyết định cuối cùng không phải trong tay người nhà nàng mà trong tay Prem, thế nên cho dù hắn thật sự đả động người nhà nàng cũng vô ích. Lily đứng bên ngoài coi như xem kịch vui, nhìn Boun ra sức diễn xuất, ngẫu nhiên thưởng cho diễn viên vài cái khinh khỉnh.

Cứ như vậy nửa năm trôi qua.

Đến một ngày mẹ Nin đột nhiên tăng huyết áp, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Mang đến bệnh viện kiểm tra còn có xuất huyết não cần phải phẫu thuật ngay lập tức nhưng bệnh viện hiện đang nhiều ca mổ khác, không đủ bàn giải phẫu.

Đúng lúc cha Nik cùng Lily gấp đến không biết làm thế nào, Boun sau khi biết tin nhanh chóng chạy tới, gọi vài cuộc điện thoại sau đó bằng tốc độ nhanh nhất chuyển mẹ Nin sang bệnh viện gần nhất phụ cận, hơn nữa còn tìm được vài bác sĩ chuyên môn cao tới giúp.

Thời gian cứu chữa kịp thời, người không có trở ngại gì, sau Boun lại một tay an bài cho bà phòng bệnh cao cấp, ăn, mặc, ở, đi lại các mặt đều chiếu cố thỏa đáng.

Lily cũng không nên bày ra sắc mặt, đành thấp giọng nói câu cảm ơn. Nàng biết rõ lần này phần lớn là nhờ có Boun Noppanut, tuy hắn thu được tin tức kịp thời hơn nữa còn có hỗ trợ đúng chỗ, nhất định là cố tình.

Boun không tiếp nhận lời cảm tạ:

"Tôi coi dì cũng như mẹ của mình, những lời khách khí này không cần nói."

Lily không nói thêm nữa, nàng nhìn được ra Boun Noppanut là thật tâm.

Lúc mẹ Nin nằm viện Boun mỗi ngày đều quan tâm hỏi han, lại mời cả hộ sĩ chiếu cố bà hằng ngày, quả thực vô cùng cẩn thận.

Thời gian lâu dần, tâm tính hai cha mẹ đều thả lỏng, Boun thực sự là hài tử tốt, thành ý của hắn bọn họ đều xem tới, bây giờ còn có bao nhiêu người trẻ tuổi có thể làm như vậy. Bọn họ không rõ ràng lắm giữa Boun và con mình đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng đứa con ngốc nghếch kia trước đây là vì người này mà come out.

Thôi thôi, con cháu đều có phúc của con cháu, đều do chúng nó tự lăn qua lăn lại thôi.

Cứ như vậy lại hơn một năm trôi qua, Prem rời đi đã là năm thứ ba.

Boun đã có thể tự do xuất nhập Warut gia. Hắn đối tốt với mọi người, hai năm qua đối với cha mẹ Warut đều thăm hỏi lễ nghĩa. Thời gian có thể thay đổi cảm nhận của một người về người khác, cũng có thể thành tâm làm cho một người cảm động.

Dần dần hắn có thể cùng cha Nik chơi một bàn cờ, ngẫu nhiên cũng có thể vào ăn một bữa cơm của mẹ Nin.

Tay nghề của Prem xem ra chính là từ mẹ Nin, Boun một lần nữa được ăn thức ăn có mùi vị quen thuộc, trong lòng không khỏi trăm mối ngổn ngang.

Nhoáng một cái đã tròn ba năm, thế nhưng hắn lại cảm thấy dường như đã có mấy đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro