Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời tiết càng ngày càng nóng.

Không khí oi bức ép người ta đến không thở nổi, tưởng chừng như có thể phát hỏa ngay lập tức. Vào mùa hè, thứ mà người Thủ đô Bangkok thích nhất chính là loại trà lạnh giúp thanh nhiệt giải độc, tựa hồ uống đã thành thói quen.

Prem đương nhiên cũng không ngoại lệ, sớm đã ra siêu thị mua hẳn một thùng về cất trong tủ lạnh, ngẫu nhiên sẽ lấy hai chai cùng Boun uống. Boun đối với việc này cũng không phản đối, sống cùng Prem đã được một thời gian dài, trong cuộc sống có nhiều chuyện hắn thực sự đều nghe theo cậu. Prem đưa thì hắn uống, rất ít khi có ý kiến.

Chỉ là vấn đề an toàn thực phẩm rất đáng lo ngại, hôm nay mở một chai nước dán nhãn xinh đẹp nhưng sang ngày mai rất có thể biến ngay thành độc dược. Vì thế Boun quan tâm tìm một vài tiệm thuốc danh tiếng để mua dược liệu về tự hãm trà lạnh.

Prem khi còn bé kì thật không hề thích uống trà lạnh. Khi nội cậu còn sống thường dùng dược thảo để hãm trà, một bó thảo to hãm thành vài chén trà lạnh nồng đậm, đắng đến đầu lưỡi đều tê dại. Prem không chịu uống, nội thường dùng trần bì để dỗ cậu. Uống xong một chén, ăn vài khối trần bì nhuận nhuận miệng.

Đến bây giờ mới biết đó toàn là dược thảo quý hiếm, cho nên Prem đành phải đến các tiệm thuốc hỏi mua dược liệu, mong rằng hiệu quả không kém quá nhiều.

Cái này cũng là nỗi khổ của Boun Noppanut.

Prem kiên quyết mua một đống dược liệu, từ một bó to hãm còn thành hai chén nhỏ, mỗi người một chén. Trà lạnh đen sẫm đựng bên trong chiếc tách trắng muốt cơ hồ khiến người ta giật mình. Boun từ trước đến nay uống rất nhiều trà lạnh đóng chai, loại trà tinh khiết, thủ công thuần túy như vậy chính là lần đầu tiên được nhìn thấy.

Khi Prem đem hai chén trà đen đáng sợ đặt lên bàn kính thì khuôn mặt lạnh lùng của Boun cũng không còn giữ nổi bình tĩnh, nhíu mày mím môi, bộ dạng như lâm vào đại dịch.

Prem nhìn dáng vẻ căng thẳng của Boun suýt nữa bật cười, Boun như vậy thực sự rất hiếm gặp, hơn nữa... còn rất đáng yêu~

Cậu cúi đầu cười thầm, sau đó sắc mặt nghiêm nghị, tỏ vẻ cứng rắn nghiêm nghị của Boun nói: 

"So với loại bán trên thị trường thì đây chính là loại tốt nhất, vừa đảm bảo vệ sinh lại đầy đủ chất. Anh xem, loại trà lạnh trước kia uống quá ngọt, hiệu quả đảm bảo không tốt."

Sau đó liền không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào Boun.

Boun yên lặng quay đầu xem tin tức, qua hai phút, phát hiện Prem vẫn đang nhìn hắn. Vì vậy lại yên lặng đưa mắt nhìn chén trà lạnh đặt ngay ngắn trên bàn. Cuối cùng tựa như không thể chịu được mục quang tấn công không ngừng của Prem, lẳng lặng vươn tay cầm lấy một trong hai chiếc chén đen ngòm, nhấp một ngụm.

Prem cười thầm, ngồi bên cạnh hào hức xem Boun cố gắng uống, trong lòng dậy nên cảm giác vô cùng thích thú.

Boun lại liếc mắt sang, sau đó trầm mặc... nuốt xuống.

"Thực ngoan, đây là thưởng cho anh." 

Prem học bộ dáng của nội sờ sờ đầu Boun, dùng tay không biến ra một khối trần bì thật lớn đút cho hắn.

Boun trong nháy mắt ngẩn người, bất quá lập tức liền khôi phục lại. Nhìn Prem vui vẻ ngồi bên cạnh, ánh mắt dần dần tối xuống. Boun cúi đầu hôn xuống. Prem hơi cứng người một chút rồi rất nhanh trầm tĩnh lại, hai tay ôm cổ hắn kéo nụ hôn này sâu hơn. Vị đắng của trà lạnh cùng mặn mặn ngọt ngọt của trần bì tràn ngập trong khoang miệng hai người. Prem từ từ nhắm hai mắt, cười nhẹ hưởng thụ nụ hôn này.

Prem bắt đầu mỗi ngày đều hãm trà lạnh, khí trời này rất dễ làm con người ta nóng nảy, uống càng nhiều nước hạ hỏa thanh nhiệt càng tốt. Boun cũng không còn bài xích trà lạnh. 

Mỗi ngày buổi tối tan tầm về, hai người sau khi cơm nước tắm rửa xong xuôi ngồi trong phòng khách xem ti vi, Prem đều kiên trì đem lên hai chén trà lạnh, mỗi người một chén, uống xong sẽ uy hắn một khối trần bì, hương vị mặn ngọt lan tỏa, cảm giác cũng không còn quá đắng.Ngẫu nhiên bọn họ polo cũng hôn môi, như những cặp tình nhân chân chính mà hôn môi.

Thật lâu về sau, Prem chợt nhớ lại quãng thời gian này, cũng nhịn không được mà mỉm cười, sau đó tùy ý để tâm mình đau nhức. Lúc đó, cậu thực sự cho rằng Boun đã yêu mình, còn hết sức vui mừng, nói không chừng khi cùng chị nói chờ một năm cũng không cần đợi nữa,bởi vì Boun đã chính thức ở bên cậu.

Chỉ là thời gian sẽ nói cho con người ta biết rằng, có rất nhiều thứ, thực sự chỉ mình bản thân mình cho là vậy...

------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro