Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đó sẽ đến rất nhanh, tựa như mọi khoảnh khắc trước đây chỉ như tên bắn.

Trong chớp mắt, bọn họ đã cùng một chỗ được sáu năm tròn.

Prem là nam nhân, cậu không phải không thừa nhận mình giống như các nữ nhân trong truyền thuyết mà hay để ý đến mấy ngày kỉ niệm.

Hai năm đầu tiên, Prem còn có thể có chút ý tứ tổ chức một bữa tối lãng mạn. Cho đến khi biết Tom thì cậu cũng chậm rãi buông rơi những tâm tư này.

Vài ngày gần đây cậu cùng Boun quả thật rất hài hòa, ở bên nhau tương đối dễ chịu. Boun cũng ngẫu nhiên nhiệt tình một phen khiến cậu hạnh phúc đến không động đậy nổi. Cho nên, một chút ý tứ gần như kia cũng dần lung lay mà nhen nhóm.

Hôm nay chính là ngày kỉ niệm sáu năm, Prem từ sáng sớm đã lên kế hoạch cho bữa tối, công việc cẩn thận từ trước đến nay còn không tập trung mà tính sai báo biểu, cũng may kịp thời sửa lại mới không xảy ra đại sự gì.

Bị thủ trưởng phê bình hai câu, Prem gật đầu yên lặng lắng nghe, quay đầu đi lại liền không kìm được mà cong cong khóe miệng. Đồng sự cũng nhìn ra được cậu có điểm không bình thường, quan tâm hỏi han chỉ nhận lại một câu không có việc gì cùng nụ cười loan loan tràn đầy hạnh phúc. Đến lúc tan tầm liền giống như mũi tên mà lao về nhà, đồng sự nhìn theo bóng lưng vội vàng rời đi của Prem, cước bộ phảng phất mang theo vui mừng, đây là một Prem Warut họ chưa từng gặp qua, không khỏi càng thêm hiếu kì.

Thật ra mọi tế bào trong Prem đều nhiệt tình yêu thương, chỉ là không có ai cùng cậu chơi trò chơi lãng mạn. Tối hôm đó, cậu làm giống như ti vi cùng một vài tư liệu tra được trên mạng, chuẩn bị tốt các món mà Boun thích ăn, còn mở một chai rượu vang đỏ, nhẩm đoán thời gian chờ Boun về đến nhà.

Boun vừa về thấy căn nhà có điểm mê man khác lạ, nhưng chỉ lãnh đạm quan sát. Prem cũng chưa từng nhắc hắn, hiển nhiên cậu biết rõ đối phương sẽ không nhớ ngày này, cũng không để tâm lắm mà vội vàng đốc thúc Boun đi thay quần áo.

Bữa tối không khí rất tốt, tâm tình Boun cùng Prem đều không tệ. Boun nếu ôn hòa ngồi lại tức là đã cực kì cảm động, lúc này hắn không giống dĩ vãng có điểm lạnh lùng, cả khuôn mặt nhu hòa dưới ánh đèn còn nổi bật lên nét ôn nhu nhẹ nhàng, cùng Prem ăn cơm, trò chuyện ấm áp, ngẫu nhiên còn chủ động gợi chuyện cùng nói.

Prem cảm giác được tâm mình ầm ầm muốn nổ tung. Cậu đã chờ ngày này không biết bao lâu, người yêu của mình ngồi đối diện, cùng dùng cơm, nói chuyện phiếm, cười ấm áp. Trong đôi mắt người yêu chỉ dưới ánh đèn chỉ phản chiếu, tồn tại duy nhất hình bóng của chính mình. Những điều này trong mắt người khác có vẻ rất đơn thuần, nhưng đến tận hôm nay, cậu mới có được.

Nâng ly rượu đỏ trang nhã trên tay, trong lòng đầy hân hoan muốn cùng Boun chạm cốc. Boun cũng phối hợp cầm ly lên, đôi môi mỏng khẽ cong, mục quang thâm thúy, ẩn ẩn tình cảm ấm áp.

Ngay khi hai chiếc ly sắp chạm vào nhau, điện thoại của Boun đột nhiên dồn dập vang lên.

Boun ý bảo thật xin lỗi, đặt ly xuống nghe điện thoại.

Không đến một phút sau, sắc mặt Boun chuyển xấu, lông mày dựng thẳng lên, tay cầm điện thoại thậm chí có chút run rẩy, mu bàn tay vì dùng quá sức mà gân xanh hiện lên.

Tắt điện thoại, khuôn mặt hắn trở nên thâm trầm, bộ dạng nhu tình ban nãy chỉ như phù dung sớm nở tối tàn.

"Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?" 

Prem có điểm giật mình, bộ dạng này của Boun như là nổi giận hoặc thương tâm quá độ, cậu nhất thời dự cảm có chuyện không lành.

"Tom Cruise bị tai nạn, hiện giờ còn chưa biết thế nào. Tôi muốn đi xem cậu ấy." 

Boun đạm mạc trả lời, nhưng thật sự nguội lạnh so với lúc nãy.

Prem khẩn trương đứng lên. Tai nạn xe cộ có thể là chuyện nhỏ mà cũng là chuyện lớn, nếu thực sự gặp chuyện không may thì...

"Vậy anh đi trước nhìn xem, có muốn em đi cùng không?"

Boun có điểm nóng nảy: 

"Không cần, cậu ở nhà đợi tôi." 

Sau đó vội vàng đến phòng ngủ lung tung mặc một bộ quần áo, cầm chìa khóa hướng nhanh ra cửa.

"Anh trên đường cẩn thận một chút, lái xe chú ý an toàn." 

Prem đuổi theo sau dặn dò.

Boun không lên tiếng, trả lời cậu chính là tiếng đạp mạnh chân ga.

Prem quay vào trong nhà, bàn ăn cùng rượu đỏ vẫn còn nguyên vẹn.

Cậu cũng không biết mình mang tư vị gì mà thu thập bàn ăn. Tom bị tai nạn đương nhiên phải đi xem y trước, dù sao tính mạng mới là đáng quý nhất, nhưng là... mọi kì công chuẩn bị cùng vui sướng thoáng cái rơi vào khoảng không, nội tâm khó tránh có chút rầu rĩ.

Prem lơ đãng cầm ly rượu, để sát lên mũi ngửi, rượu này cậu còn chưa hề uống.

Không bao lâu điện thoại Prem cũng vang lên, tiếng chuông dồn dập quẩn quanh trong căn phòng trống vắng.

Là Boun Noppanut.

"Uy, Boun ? Tom làm sao vậy?" 

Prem không khỏi sốt ruột, tuy cùng Tom không quá thân quen, nhưng bình thường cũng có giao tình, lúc này cũng có chút gấp.

"Prem." 

Thanh âm Boun trầm thấp, phảng phát như có cái gì đè nặng khiến hắn khó nói ra.

Prem có điểm lo lắng: 

"Tom rốt cuộc làm sao vậy?"

Phía bên kia Boun im lặng một chút, ngập ngừng lên tiếng: 

"Tom Cruise còn sống." 

Sau đó hít sâu một hơi nói: 

"Cậu ấy cần truyền máu."

"Vậy a!" 

Prem bắt đầu bực bội, đây là chuyện liên quan đến tính mạng con người:

"Anh gọi cho em thì làm được cái gì?"

"Cậu ấy là máu AB Rh-" 

Boun ách ách nói, ngữ điệu đè thấp, nghe không ra tâm tình.

"A." 

Prem ngơ ngác ứng thanh:

"Em đã biết, anh đọc địa chỉ bệnh viện đi em sẽ tới ngay!"

"Prem, tôi sẽ đền bù cho cậu." 

Boun ngữ khí buông lỏng, tiếp đó lại không suy nghĩ mà nói ra một tiếng, hắn có điểm sợ hãi, lời này nói ra có chút loạn thất bát tao, hắn phải làm thế nào để đền bù được cho Prem đây.

Prem mộc mộc nghe. Kì thật nếu không phải Tom mà người khác, cậu cũng sẽ cứu. Cậu và Tom đều thuộc vào nhóm máu hiếm, cậu từ nhỏ chỉ biết loại này rất khó tìm, vì vậy đặc biệt tiếc mạng, chỉ sợ ngày nào đó xảy ra chuyện kho máu không cung ứng được. Hôm nay hẳn là bệnh viên chỗ Tom không có đủ máu nên Boun mới tìm cậu.

Kì thật việc này cũng không có gì, có thể dùng máu của mình để cứu một mạng người, Prem cam tâm tình nguyện. Cái cậu chú ý chỉ là thái độ của Boun, hắn quan tâm tới Tom đã vượt quá tưởng tượng, cảm giác như ném mình ra bên ngoài.

Cậu không cần đền bù tổn thất.

Nếu như Boun coi cậu như người nhà, muốn cậu đi giúp đỡ bằng hữu, thì làm sao lại phải đền bù tổn thất.

Prem bị rút 400cc máu. Cho dù thân thể cậu khỏe mạnh, lúc này cũng không tránh khỏi choáng váng. Hộ sĩ giúp cậu uống chút nước đường mới tốt lên mộtchút.

Boun một chút cũng không hề lưu ý đến Prem,một lòng đều đem đặt trên người của Tom.

Cuối cùng, đêm đã khuya, Boun mới nhớ phải đưa cậu về nhà.

Prem khuôn mặt trắng bệch lên xe cùng Boun về nhà, vừa về phòng thấy cậu nằm xuống liền vội vã quay lại bệnh viện.

Từ đầu tới cuối, không một câu hỏi thăm.

Prem lẳng lặng nằm trên giường, trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà đen kịt. Cậu không mở đèn, trong bóng tối chỉ còn lại hô hấp của chính mình.

Đến hiện tại cậu mới hiểu được, nguyên lai,chỉ có một bên tình nguyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro